Nông Môn Trưởng Tẩu Có Không Gian

Chương 1152

Bạch Chi Châm từ nhỏ đã đi theo Tuân thị lớn lên, kỳ thật cũng sớm coi bà như mẹ ruột mà hiếu kính.
Nhưng hiển nhiên, Tuân thị không nghĩ như vậy.
"Ngươi cùng mẹ Bạch Chi Châm tình cảm sâu đậm, ngươi coi con hắn như bảo vật, ngươi nghĩ đến tương lai, chỉ có Bạch Chi Châm, đã bao giờ có một phần nửa điểm cho con trai ta? Ngươi không suy nghĩ cho nó, vậy ta đây làm mẹ, ta không trông cậy vào ngươi."
Bạch Chi Châm đứng ở đó, đột nhiên cúi đầu, mang theo một tia chua xót trên mặt. Hắn vẫn luôn coi Tuân thị như mẹ đẻ, lại không ngờ rằng, nguyên lai trong lòng Tuân thị, hắn chỉ là con trai của cha hắn, không có nửa phần quan hệ với bà.
Bạch đại gia hoàn toàn không thể hiểu được suy nghĩ của bà, "Ta sao lại không suy nghĩ cho Chi Ngôn? Chi Ngôn cũng là con trai của ta, nhưng nó không có hứng thú với y thuật, nó muốn kinh doanh, ta và cha không phải cũng đã giao Huệ Dân Y Quán cho nó, để nó thử quản lý sao?"
Bạch Chi Ngôn ở một bên vội vàng gật đầu, "Đúng vậy a nương, ta cảm thấy hiện tại rất tốt, ta rất thích công việc hiện tại, ta thật sự......"
"Ngươi im miệng, ngươi biết cái gì?" Tuân thị quay đầu trừng mắt nhìn hắn, nói, "Chỉ là thử quản lý y quán thì làm được cái gì? Nói ra nhiều nhất cũng chỉ là chưởng quỹ làm công thay người mà thôi. Các đại phu của Huệ Dân Y Quán, còn có các đồ đệ của lão gia tử, chỉ phục tùng người có y thuật cao minh, đối với người khác căn bản sẽ không có nửa phần thần phục."
Tuân thị lại chỉ vào Bạch Hàng và Thiệu Thanh Xa, "Bạch Hàng không giống, y thuật của hắn cao minh, những người kia đã sớm tâm phục khẩu phục hắn. Còn có Thiệu Thanh Xa, hắn trở về thì thôi đi, hết lần này tới lần khác còn thể hiện thiên phú kinh người. Các đồ đệ của lão gia tử, ai không khen hắn không dứt miệng, chỉ sợ tương lai cũng chỉ nhận hắn làm người thừa kế Bạch gia, trong mắt căn bản sẽ không có Chi Ngôn. Chỉ có hai cha con bọn họ đều không tồn tại, những người kia không còn cách nào, mới có thể cam tâm tình nguyện phụ trợ Chi Ngôn."
"Huống chi, ta cũng không muốn mạng của bọn hắn. Chỉ là để Bạch Hàng phân thân thiếu phương pháp, không thể tinh tiến y thuật, cũng không thể thoát thân tham dự vào chuyện của y quán mà thôi."
Bạch Ung tức giận đến phát run, "Hồ đồ, ngu xuẩn!!"
Hắn chỉ vào Tuân thị, suýt chút nữa không thở nổi, "Ngươi để Bạch Hàng không thể tinh tiến y thuật, địa vị Bạch gia sớm muộn cũng sẽ bị người khác thay thế. Đến lúc đó, Bạch gia không có đại phu y thuật cao minh tọa trấn, ngươi cho rằng Chi Ngôn có thể tốt hơn sao? Huệ Dân Y Quán còn có thể giống như bây giờ sao? Những đại phu kia làm sao có thể tiếp tục duy trì Bạch gia như 'thiên lôi sai đâu đánh đó'?"
Tuân thị cười lạnh, "Ngươi nói những lời này, chẳng qua chỉ là vì Bạch gia không xuống dốc mà thôi, còn không phải vì tư lợi?"
"Im ngay." Bạch đại gia quát lớn một tiếng, "Cha vì Bạch gia, cũng là vì con cháu Bạch gia suy nghĩ. Là ngươi ý nghĩ quá nhỏ hẹp, cũng quá tự cho là đúng."
Bạch Ung lắc đầu, có chút mệt mỏi thở dài, "Nói nhiều vô ích, suy nghĩ của bà ta đã lệch lạc. Lão đại, bà ta là vợ ngươi, ngươi tự xử lý đi."
Bạch đại gia dừng lại, hắn nhìn về phía Tuân thị.
Chương 1959: Cầu xin ngươi giơ cao đánh khẽ. Tuân thị có chút cứng cổ, không hề sợ hãi nhìn Bạch đại gia, trong ánh mắt thậm chí còn mang theo một tia oán hận, lại không có nửa điểm ý hối cải.
Bạch đại gia muốn đợi bà nhận lỗi, nhưng hồi lâu chỉ chờ được một tiếng cười lạnh của bà.
Hắn cười khổ, cúi đầu hít sâu một hơi, khi ngẩng đầu lên, giọng nói cũng hơi run rẩy, "Tuân thị, ngươi làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như thế, hại người mất mạng còn không biết hối cải, Bạch gia...... không chứa nổi ngươi."
"Không cần phải nói những lời đường hoàng, không phải là muốn bỏ ta sao? Ngươi viết thư bỏ vợ là được, cái Bạch gia này, ta còn lâu mới thèm ở lại."
Bạch đại gia mở to hai mắt, dường như không nhận ra bà.
Cho đến bây giờ, giọng nói của bà vẫn cứ ngang ngạnh, cứng rắn như vậy.
"Ngươi...... Ngươi thật sự không quan tâm chút nào sao? Ngươi có biết hay không, nếu ngươi bị bỏ, Bạch gia không thể giữ ngươi, Tuân gia ngươi cũng không thể quay về. Hơn nữa, hơn nữa ngươi không phải một lòng đều vì Chi Ngôn suy nghĩ sao? Ngươi bị bỏ, Chi Ngôn làm sao bây giờ? Ngươi không thể nhận sai sao? Chỉ cần ngươi nhận lỗi, ta liền, ta, ta......"
Bạch đại gia không nói nên lời, nhận lỗi...... thì sao chứ?
Việc Tuân thị làm, đủ để chứng minh bà ta là người như thế nào.
Mặc kệ là hắn, hay là Bạch gia, cũng sẽ không cho phép có người vợ hoặc chủ mẫu lòng dạ rắn rết như vậy.
Bà ta không phải là người thiện lương, ôn nhu mà hắn từng quen biết, hắn không nên do dự nữa, nếu không, nỗi thống khổ suốt mười tám năm của nhị đệ bọn họ, biết tìm ai để nói lý đây?
Bạch Ung âm thầm lắc đầu, Bạch Minh vẫn còn quá mềm lòng.
Tuân thị cười lạnh, "Chuyện đến nước này, ta nhận lỗi có ích gì? Dứt khoát một chút, viết thư bỏ vợ đi."
"Nương." Bạch Chi Ngôn thấp giọng gọi, hắn 'phanh' một tiếng quỳ xuống, nói với Bạch đại gia, "Cha, cầu xin người giơ cao đánh khẽ, không muốn bỏ nương, người đây là bức nương đi vào chỗ chết."
Hắn lại nghiêng đầu sang chỗ khác, dập đầu với Bạch Hàng, "Nhị thúc, Nhị thúc mẹ ta biết sai rồi, bà ấy làm tất cả đều là vì ta. Ta thay nương chuộc tội, các ngươi muốn làm gì ta cũng không sao, nhưng là, mẹ ta thật sự không thể bị bỏ. Các ngươi tha cho bà ấy một mạng, van cầu các ngươi."
Tuân thị tức giận, ngồi xổm xuống kéo hắn, "Ngươi, ta không cần ngươi cầu tình, ngươi không được quỳ bọn họ, !!"
Bạch Chi Ngôn không chịu, hắn dập đầu với Bạch Minh, dập đầu với Bạch Hàng, dập đầu với Bạch Ung, sau đó lại quỳ gối trước mặt Thiệu Âm, khóc lóc nói, "Nhị thẩm, người đánh ta mắng ta, tùy tiện thế nào cũng được, mẹ ta thật sự không thể bị bỏ a."
Bạch Chi Châm há to miệng, cũng muốn nói gì đó, Tuân thị tuy không phải mẹ ruột hắn, mới vừa nói những lời kia cũng làm hắn khó chịu, nhưng những năm gần đây cũng không bạc đãi hắn.
Nhưng hắn bị Ông thị cản lại, Ông thị có suy nghĩ trái ngược với hắn.
Bà cảm thấy với tính cách thâm trầm và nỗi oán niệm của Tuân thị đối với Bạch Chi Châm, những năm gần đây chắc chắn đã tính toán Bạch Chi Châm không ít, chỉ là người đàn ông ngốc nghếch nhà bà quá mức chất phác, chỉ sợ bị hại hắn cũng không nhất định phát giác ra được.
Bạch Hàng đối với Tuân thị không có chút hảo cảm nào, hắn vừa nghĩ tới nỗi khổ mà Thiệu Âm phải chịu đựng suốt mười tám năm qua, vừa nghĩ tới việc Thiệu Âm lần trước rơi xuống hồ suýt mất mạng, hắn liền hận không thể tự tay xé xác Tuân thị.
Cho nên, đối với việc Bạch Chi Ngôn cầu xin, hắn mặc dù có chút cảm khái, nhưng vẫn không thay đổi ý định ban đầu, nghiêng đầu sang chỗ khác không nhìn hắn. Thậm chí còn đẩy Thiệu Âm ra phía sau, tránh cho nàng mềm lòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận