Nông Môn Trưởng Tẩu Có Không Gian

Chương 440

Trong lúc nói chuyện, Tần Thụ đã dẫn mọi người đi tới trước một tiểu viện.
Tần Thụ mở cửa, đặt chiếc gùi trên thân xuống, chào hỏi bọn họ vào trong ngồi.
"Ta đi rót cho các ngươi chút nước uống."
Ứng Tiểu Đông đánh giá một lượt sân viện trước mắt, rất nhỏ cũng rất cũ nát, trong nhà giống như không có ai, chỉ có Tần Thụ ở.
Nhìn lại gian phòng, cũng bất quá chỉ có hai gian mà thôi, đồ vật cũng đều chỉ có một bộ.
Ứng Tiểu Đông cùng Thiệu Thanh Viễn liếc nhau một cái, rất nhanh hiểu được thiếu niên này sống một mình.
**Chương 742: Ta có thể** Tần Thụ rót nước tới, để bọn họ ngồi trước một lát, còn mình thì ra ngoài tìm lang trung.
Mang Nghĩa đi theo hắn cùng nhau, không bao lâu, liền đến một lang trung đi đứng khập khiễng.
Kỳ thật Mang Trù đã tốt hơn nhiều, Thiệu Thanh Viễn xử lý rất kịp thời, dùng thuốc cũng không tệ, lúc này đầu cũng không choáng váng, chỉ là làn da vẫn sưng đỏ khó chịu mà thôi.
Lang trung nhìn một chút, chỉ nói không có gì đáng ngại, bảo hắn nghỉ ngơi thật tốt, sau đó thu hai văn tiền rồi rời đi.
Tần Thụ rất cao hứng, bảo bọn họ ngồi trước, mình đi phòng bếp làm cơm tối.
Mang Nghĩa lúc này mới đem những gì mình thấy trên đường đi mời lang trung nói lại. Quả thực giống như Tần Thụ nói, nơi này bốn bề toàn núi, đường ra làng chỉ có một con đường, đường xá cũng không tốt, đi đến đường lớn bên ngoài còn một đoạn rất dài, trách không được không có người ngoài nào đến.
"Nơi này thuộc Song Lư huyện, đi trấn An Bắc gần nhất cũng mất gần ba canh giờ, đi huyện thành còn xa hơn. Hơn nữa trong thôn không có xe ngựa, chúng ta muốn mua cũng không có cách nào."
Tần Thụ đến vừa lúc nghe được câu này, hắn nói: "Làng chúng ta không có xe ngựa, bất quá nhà trưởng thôn có xe bò. Đợi lát nữa ăn cơm tối xong, ta đi giúp các ngươi mượn."
"Tốt."
Tần Thụ rất vui vì có thể giúp đỡ bọn họ, hắn nói cũng nhiều, lúc ăn cơm liền rất hiếu kì hỏi bọn hắn đến từ đâu, bên ngoài huyện thành phủ thành như thế nào, có từng đi qua kinh thành, gặp qua nhân vật lớn nào chưa.
Hắn hỏi rất nhiều, lộ ra vẻ hướng tới lại khiến Ứng Tiểu Đông nghĩ đến Vân Sách.
Lúc trước, khi còn đang ở tại điền trang gia đình Vân Sách, trong mắt cũng đầy khát vọng và tò mò đối với thế giới bên ngoài.
Bởi vậy, có thể nói nàng đều sẽ trả lời Tần Thụ.
Tần Thụ quả nhiên vừa lòng thỏa ý, sau khi cơm nước xong liền dẫn mấy người đi nhà trưởng thôn.
Ứng Tiểu Đông đã biết Tần Thụ từ nhỏ đã mất đi phụ mẫu, cha hắn sớm không còn, mẹ cũng tái giá, nghe nói rời khỏi Tần Nam thôn, đi ra bên ngoài, ai cũng không biết bây giờ ở nơi nào.
Có lẽ, đây cũng là một nguyên nhân khiến Tần Thụ hiếu kì với thế giới bên ngoài.
Tần Thụ là ăn cơm trăm nhà lớn lên, bởi vì cùng là người Tần gia, trưởng thôn đối với hắn cũng coi như chiếu cố.
Trưởng thôn đã biết Tần Thụ từ trong núi sâu mang đến mấy người lạ mặt lạc đường, làng chỉ lớn như vậy, một chút gió thổi cỏ lay mọi người đều biết.
So với sự đơn thuần nhiệt tình của Tần Thụ, trưởng thôn hiển nhiên phải cẩn thận đề phòng hơn rất nhiều.
Hắn đánh giá ba người đứng trước mặt, mặc dù đều mặc vải thô áo ngắn, nhưng không khó coi ra, ba người này đều là những người có cuộc sống tốt đẹp vô cùng.
Nhất là Mang Văn Hoắc, khí phái toàn thân kia, so với thiếu gia của đại hộ nhân gia mà hắn từng gặp qua trong huyện thành còn tôn quý hơn rất nhiều.
Trưởng thôn nhìn một chút, mình ngược lại không được tự nhiên, có chút xê dịch thân thể, mới khống chế được xúc động muốn đứng lên nhường chỗ cho mấy người ngồi.
Hắn ho nhẹ một tiếng, hỏi: "Các ngươi muốn mượn xe là đi huyện thành?"
"Phải." Người nói chuyện là Mang Văn Hoắc, "Trưởng thôn yên tâm, chúng ta sẽ không mượn không, tiền bạc cần trả sẽ không ít."
Ứng Tiểu Đông vỗ trán, đại thiếu gia, ngươi nói chuyện cũng quá trực tiếp.
Trưởng thôn lại không được tự nhiên xê dịch thân thể, "Các ngươi muốn mượn xe bò không phải không thể, chỉ là, ai đến lái xe? Vốn dĩ con trai ta có thể đưa các ngươi đi, nhưng hai ngày nay nó vừa vặn không được khỏe, không có cách nào ra ngoài."
Tần Thụ ở bên cạnh lập tức nói: "Ta có thể đưa bọn hắn đi."
Trưởng thôn nhìn hắn một cái, có chút bực mình mở miệng: "Ngươi? Ngươi xác định?"
**Chương 743: Nàng thích nơi này** Tần Thụ lập tức nhìn ánh mắt của trưởng thôn, đột nhiên ý thức được điều gì, lúc này yên lặng cúi đầu không nói.
Quả nhiên, sau một khắc trưởng thôn liền im lặng mở miệng: "Ngươi đến huyện thành còn chưa từng đi qua, làm sao đưa bọn hắn đi, đừng đến lúc đó chính ngươi lạc đường trở về."
Tần Thụ gãi đầu, có chút buồn bực.
Một lát sau quay đầu hỏi Ứng Tiểu Đông: "Ta chưa từng đi qua huyện thành, nhưng ta đi qua trấn trên, có thể đưa các ngươi đến trấn trên hay không. Trấn trên cũng có xe ngựa, đến lúc đó các ngươi có thể mua rồi trở về."
"Có thể."
Tần Thụ mắt sáng lên, bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía trưởng thôn: "Trưởng thôn, nàng nói có thể."
Trưởng thôn nửa ngày không nói ra lời, thở dài một hơi: "Được, vậy ngươi đưa đi."
Tần Thụ liền vui vẻ hớn hở đi ra sân sau dắt xe bò, để lại Mang Văn Hoắc cùng trưởng thôn đàm phán giá thuê xe bò.
Cuối cùng hắn trả một lượng bạc, trưởng thôn liền tiễn bọn hắn ra ngoài.
Kỳ thật Ứng Tiểu Đông cũng nghĩ qua không cần mượn xe bò, đi bộ mà thôi, cũng không phải chưa từng đi qua.
Bất quá Mang Trù như vậy, cũng không biết ngày mai có thể hoàn toàn khôi phục lại hay không. Mà Thiệu Thanh Viễn cũng cảm thấy trong điều kiện cho phép, vẫn là muốn để Ứng Tiểu Đông đi ít đường một chút.
May mắn, vừa rạng sáng ngày thứ hai, khi một đoàn người xuất phát, Mang Trù đã tốt hơn rất nhiều, nhìn ngoại trừ bộ mặt còn hơi sưng, cũng không có chỗ nào không thoải mái.
Hắn thậm chí không muốn ngồi xe bò, kiên trì muốn tự mình đi đường, là bị Mang Văn Hoắc quát lên xe.
Ứng Tiểu Đông là người cuối cùng rời khỏi sân nhà Tần gia, thừa dịp người khác không chú ý, hướng vào trong thùng gạo ở phòng bếp bỏ hai túi mì khô, đều là lấy ra từ trong không gian của nàng.
Có ba lô leo núi làm yểm hộ, Tần Thụ sẽ chỉ cho là nàng lấy ra từ trong bọc.
Điều kiện nhà Tần gia thực sự không tốt, năm người bọn họ ăn ở nhà hắn hai bữa, đem chút lương thực thô cuối cùng của nhà hắn ăn hết.
Đứa nhỏ này cũng thật thà, thấy bọn họ đều là đàn ông, cho phần ăn rất đầy đặn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận