Nông Môn Trưởng Tẩu Có Không Gian

Chương 398

Vậy, vậy Niếp đại tiểu thư đã nói những gì?
Ý của nàng là, vị Cố chưởng quỹ này đã sớm quen biết với Niếp gia, hơn nữa còn thân thiết đến mức tặng quà cho nhau hai lần vào dịp lễ tết?
Chỉ là một cửa hàng nhỏ khai trương như vậy, Niếp lão gia còn định đích thân tới?
Kết quả tới không được, liền phái đại tiểu thư và quản sự đến?
Cố Ký, Cố Ký nguyên lai có giao tình tốt với Niếp phủ như vậy sao?
Chu quản sự có chút bàng hoàng, Cố Vân Đông lại nhìn bóng lưng Niếp Song bị Kha biểu cô mang đi, lắc đầu bật cười.
Nàng còn chưa kịp nói câu nào, đều đã bị Niếp Song nói hết.
Bất quá tính tình Niếp Song này lại ngay thẳng, còn có Niếp lão gia, quả nhiên người càng thành đạt càng khiêm tốn, điềm đạm, kín đáo.
Thụ giáo.
Cố Vân Đông nghĩ nghĩ, gọi Lữ Hồng Tú tới nói: "Ngươi về phía nhà bếp hậu viện, lấy hộp cơm ta đặt trong tủ ra, đem đồ vật bên trong đó đưa cho Niếp tiểu thư một phần."
Nói rồi đưa cho Lữ Hồng Tú một chiếc chìa khóa.
Lữ Hồng Tú vội vàng lên tiếng, nhanh chóng đi ra sau.
Chương 671: Đây là trà sữa. Trong phòng bếp quả nhiên có một cái ngăn tủ, Lữ Hồng Tú cũng không biết tiểu thư lúc ra cửa buổi sáng lại mang theo một hộp đựng thức ăn.
Nàng cẩn thận đem hộp cơm ra, mở nắp, liền thấy bên trong đặt một ấm gốm sứ rất lớn.
Lữ Hồng Tú sửng sốt một chút, vừa muốn mở ra, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân cộp cộp cộp.
Sau một khắc, muội muội nhà mình, Lữ Hồng Xảo, nắm Nhị tiểu thư xuất hiện.
Cố Vân Thư ào ào ào chạy đến trước mặt nàng, thở hổn hển, leo lên ghế, khi nhìn thấy ấm gốm sứ kia thì mắt đều sáng lên.
"Hồng Tú tỷ tỷ, tỷ biết đây là cái gì không?"
Lữ Hồng Tú mở nắp, nhìn thấy bên trong có nước, không đúng, không phải nước, màu sắc hơi đục, giống như màu vàng nhạt nhưng lại nhạt hơn một chút.
Bất quá lại mơ hồ tỏa ra một mùi thơm ngọt nồng đậm, khiến Lữ Hồng Tú cũng không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt.
Nàng nhìn về phía Cố Vân Thư phảng phất hiểu rất rõ, cười hỏi: "Nhị tiểu thư biết đây là cái gì?"
"Đương nhiên, đây là trà sữa." Tiểu cô nương rất kiêu ngạo, thịt thịt bàn tay nhỏ cầm chiếc thìa gốm sứ bên cạnh, nhẹ nhàng khuấy động, khi nhấc lên, trong thìa có mấy viên tròn nhỏ màu nâu.
"Cái này uống rất ngon." Tiểu cô nương buông thìa xuống, lại tuột xuống ghế, lấy ra một cái chén, đưa cho Lữ Hồng Tú.
Lữ Hồng Tú nhìn tiểu cô nương mong chờ, biết nàng rất muốn uống, có chút dở khóc dở cười.
"Nhị tiểu thư muốn uống, cần phải hỏi qua đại tiểu thư trước mới được."
Tiểu cô nương lại bĩu môi: "Ta mới không muốn uống."
Lữ Hồng Tú không hiểu, vẫn là Lữ Hồng Xảo giải thích nói: "Nhị tiểu thư trước khi ra cửa đã uống qua, biết cái này gọi là trân châu trà sữa, nàng sợ tỷ tỷ không biết, cho nên tới nói cho tỷ tỷ."
Lữ Hồng Tú ngẩn người, nhìn tiểu cô nương ánh mắt tràn đầy ấm áp: "Cảm ơn Nhị tiểu thư."
Nói rồi, nàng cẩn thận múc trà sữa ra, lập tức đậy kín lại, bỏ vào trong tủ chén, bưng trà sữa đi ra.
Niếp Song ở lầu hai, hậu viện đều là nam nhân, nữ quyến tới cũng không tiện.
Lầu hai phong cảnh đẹp, tầm nhìn tốt, Niếp Song rất thích.
Bất quá lúc này chỉ có mình nàng, ngoại trừ nha hoàn bên cạnh cũng không có người trò chuyện, nàng chỉ có thể nhìn một chút hoàn cảnh lầu hai.
Xem xét này mới phát hiện, nơi đây thế mà khác với những tửu lâu, trà trang nàng từng thấy, lầu hai có mấy chiếc bàn, không lớn lắm, có hình tròn cũng có hình vuông, hình chữ nhật, sau đó đặt mấy cái đôn nhỏ, cũng có ghế dựa nhỏ, hiếm lạ chính là, mặc kệ là đôn hay là ghế, phía trên đều đặt đệm mềm mại, ngồi lên đặc biệt dễ chịu.
Chỗ trống còn đặt hai chiếc ghế dài, phía trên cũng đặt nệm êm, nàng cảm thấy đều có thể nằm trên đó ngủ một giấc.
Bàn màu trắng, nhìn rất nhẹ nhàng khoan khoái. Trong tủ hai bên bày vật phẩm điêu khắc gỗ, còn có một số sách.
Niếp Song còn tưởng rằng là mấy cuốn Tứ thư Ngũ kinh hoặc là Nữ tắc, Nữ giới loại hình rất nhàm chán, kết quả nàng lấy ra lật xem, chao ôi, thoại bản tử??
Niếp Song trong nháy mắt hai mắt tỏa sáng, trời ạ, đây rốt cuộc là nơi thần tiên nào, nàng cảm thấy mình có thể ở lại đây cả buổi chiều không dời chỗ, chỉ cần có thoại bản là đủ rồi.
Ân, bên cạnh còn có cờ vây, còn có bút mực giấy nghiên dường như có thể viết chữ, vẽ tranh.
Niếp Song có chút hưng phấn, có phải quay đầu có thể tìm thêm mấy người bạn tới cùng nhau đánh cờ, xem sách?
Mới nghĩ đến, bên kia Lữ Hồng Tú đi lên.
Nàng bưng khay, trên khay đặt hoa quả, đồ ăn vặt, còn có một cái chén, hẳn là trà đi?
"Niếp cô nương, đây là nhà ta tiểu thư đặc biệt chuẩn bị cho cô nương, đây là mứt và đồ hộp bán trong cửa hàng, còn có điểm tâm nhỏ, cái này, là trà sữa."
Chương 672: Rất linh hoạt. Vừa dứt lời, đằng sau liền lộ ra một cái đầu nhỏ, bổ sung một câu: "Trân châu trà sữa."
Niếp Song sững sờ, còn chưa kịp phản ứng trà sữa là cái gì, trước hết bị Cố Vân Thư hấp dẫn sự chú ý.
Nhìn tiểu cô nương non nớt, mắt nàng 'vụt' một cái sáng lên, "Ngươi là tiểu Vân Thư?"
"Ân a."
Niếp Song lập tức đưa tay ra, "Thật đáng yêu, mau tới đây ta ôm một cái."
Nàng có chút giống Kha biểu cô, đối với trẻ con đều không có sức chống cự. Nhất là Kha biểu cô và Niếp Thông đều từng nhắc tới Cố Vân Sách và Cố Vân Thư hai đứa bé trước mặt nàng, nàng đã sớm muốn gặp một lần.
Lúc này nhìn thấy, thế mà so với trong tưởng tượng của nàng còn đáng yêu hơn, lập tức cảm giác trái tim đều muốn tan chảy.
Tiểu Vân Thư cười hì hì, từ sau lưng Lữ Hồng Tú đi ra, trực tiếp bị Niếp Song ôm vào trong ngực.
"Hôm nay nhà ngươi khai trương, ngươi sao cũng đến đây, người đến người đi thế này, đụng phải tiểu bất điểm như ngươi thì làm sao bây giờ?"
Tiểu cô nương lắc lắc đầu: "Không sợ, ta rất linh hoạt, không đụng được."
"Linh hoạt?" Niếp Song trên dưới đánh giá nàng hai mắt, tiểu cô nương mới bốn tuổi, bụ bẫm, chân cũng ngắn ngủn, thật sự nhìn không ra chỗ nào linh hoạt.
Lữ Hồng Tú đặt đồ xuống liền đi ra ngoài, Niếp Song lúc này mới nhìn thấy Lữ Hồng Xảo đứng phía sau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận