Nông Môn Trưởng Tẩu Có Không Gian

Chương 1546

Xe ngựa càng ngày càng gần Tây Nam, thời tiết nơi này có phần lạnh, cũng may đã vào hạ, nên nhìn chung việc đi đường không quá khó khăn.
Cố Vân Đông cẩn thận đắp thêm một lớp áo lót cho Chậm Chạp, tiểu gia hỏa mân mê ngón tay nhỏ nghịch hoa văn thêu trên áo.
Cố Vân Đông vừa khe khẽ đáp lời hắn, vừa đưa mắt nhìn địa đồ trong tay Thiệu Thanh Viễn, "Sắp đến thôn Đại Cốc rồi phải không?"
"Ân." Thiệu Thanh Viễn đứng cạnh xe ngựa.
Lúc này bọn họ vừa dùng xong bữa trưa, Thiệu Văn và những người khác đang chuyển bát đũa xoong nồi đã rửa sạch ở bờ sông lên xe ngựa.
**Chương 2642: Thôn Đại Cốc**
Đợi đồ đạc chuyển xong xuôi, Thiệu Thanh Viễn mới nói với Thiệu Văn, "Ngươi báo với những người khác một tiếng, một canh giờ nữa chúng ta sẽ đến thôn Đại Cốc, đêm nay sẽ tá túc tại trong thôn."
"Vâng." Thiệu Văn đáp lời, chạy chậm đến mấy chiếc xe ngựa phía sau thông báo cho mọi người.
Thích ma ma nghe vậy không khỏi ngạc nhiên, "Một canh giờ nữa chúng ta tìm chỗ nghỉ chân sao? Có phải hơi sớm quá không, hôm qua chưởng quỹ nhà khách chúng ta dừng chân chẳng phải nói, ngồi xe ngựa có thể đến huyện thành trước mặt vào lúc chạng vạng tối sao?"
Đồng Thủy Đào nhún vai, "Vậy khẳng định là tiểu thư và cô gia có việc muốn làm thôi, chúng ta cứ đi theo là được."
Thích ma ma gật đầu, được Hồng Diệp dìu lên xe ngựa.
Chẳng qua trong lòng lại có chút hiếu kỳ về nơi này - thôn Đại Cốc.
Bánh xe ngựa lại bắt đầu lăn bánh, Cố Vân Đông ngồi trong xe, vừa ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ, vừa nghĩ đến lời Tần Văn Tranh nói trước khi rời kinh thành.
Thôn Đại Cốc chính là nơi Tần Văn Tranh bị thương lúc trước.
Tần Văn Tranh bị ngộ thương khi hai thôn dân làng đ·á·n·h nhau, một trong những thôn đó chính là thôn Đại Cốc.
Nói cho cùng, Tần Văn Tranh là mệnh quan triều đình, lại là trọng thần trước mặt hoàng thượng.
Tuy nói là ngộ thương, nhưng dù sao cũng đ·á·n·h bị thương quan viên, tri huyện nơi thôn Đại Cốc tọa lạc khẳng định sẽ coi trọng việc này, thế nào cũng sẽ cho Tần Văn Tranh một sự công bằng, xử phạt thôn dân gây sự.
Nhưng trước khi rời đi, Tần Văn Tranh đã nói, chỉ cần tiến hành điều tra, xử lý việc thôn dân hai thôn gây sự là được, còn việc hắn bị ngộ thương dù là ngoài ý muốn, vẫn nên xử lý nhẹ, khiển trách một chút là xong.
Lúc trước hắn giao phó xong xuôi liền trở về kinh thành, bởi vì người mang theo bên cạnh không nhiều, cũng không thể lưu lại người giải quyết hậu quả, chỉ có thể căn dặn vị Huyện lệnh kia.
Nhưng nghĩ lại, hắn phát giác lời mình nói lúc trước có thể có chút khác nghĩa, cũng không biết Huyện lệnh có hay không ngoài mặt đồng ý nhưng trong lòng không phục.
Tóm lại, đã Thiệu Thanh Viễn bọn họ muốn đi Tây Nam, vừa vặn khi đi ngang qua thôn Đại Cốc liền giúp đến xem một chút.
Tần Văn Tranh giao cho bọn hắn một phong thư, dặn mang đến cho tri huyện nơi đó.
Bởi vì không vội, nên tốc độ xe ngựa không nhanh lắm, thong thả ung dung, lộ trình vốn một canh giờ cũng kéo dài thêm nửa canh giờ.
Đoàn xe sáu bảy chiếc của bọn hắn, trùng trùng điệp điệp đến cửa thôn, trong nháy mắt thu hút không ít thôn dân vây xem.
Thiệu Văn xuống xe ngựa, hỏi thăm một thôn dân bên đường, "Xin hỏi vị đồng hương, nhà trưởng thôn đi như thế nào?"
"Nhà trưởng thôn à?" Thôn dân kia giật mình, vội vàng chỉ về phía không xa, "Kia, ngay ở kia kìa, không xa."
Thiệu Văn nhìn theo hướng tay hắn chỉ, quả thật không xa, nhà cũng to hơn bên cạnh một chút, đi qua bên này, vừa vặn xe ngựa cũng có thể đi.
Thiệu Văn nói lời cảm tạ, ghé vào bên cạnh xe ngựa nói hai câu, rồi nói lời tạ ơn với thôn dân đã trả lời, đưa cho hắn mấy viên kẹo, lập tức đi về phía nhà trưởng thôn.
Thôn dân kia nhìn kẹo trong tay, ánh mắt sáng lên, chạy lên phía trước, "Ta dẫn đường cho các ngươi."
Thiệu Văn không ngăn cản, thôn dân kia thấy thế cười hắc hắc, nhét bánh kẹo vào tay áo, vừa đi vừa hỏi, "Các ngươi từ đâu đến a? Là người quen nào của thôn trưởng ta vậy, tìm thôn trưởng có việc gì? Thôn trưởng nhà ta từ bao giờ có người thân thích giàu có như vậy?"
Thiệu Văn, "..."
Hắn mỉm cười, "Chúng ta chỉ đi ngang qua thôn này, bởi vì trên xe ngựa có t·r·ẻ c·o·n làm ầm ĩ, nên tạm thời nghỉ chân một chút."
Trong xe ngựa Chậm Chạp vặn vẹo đầu, hình như hắn nghe được hai chữ 't·r·ẻ c·o·n', nơi này ngoại trừ hắn, còn có bảo bảo nào khác sao?
**Chương 2643: Tá túc**
Chậm Chạp a a gọi, giãy giụa muốn nhìn ra cửa sổ xe, muốn tìm xem nơi nào có t·r·ẻ c·o·n.
Cố Vân Đông khóe miệng giật một cái, dứt khoát bế hắn ra khỏi ghế ngồi an toàn, vén rèm xe lên cho hắn nhìn ra bên ngoài.
Tiểu gia hỏa đảo mắt nhìn quanh, sau đó đối diện với ánh mắt thôn dân kia.
Hắn khẽ nhíu mày, nghiêng đầu, phẫn nộ kêu, "Không có." Bảo bảo đâu? Lừa đảo.
Thôn dân kia thấy trong xe quả thật có t·r·ẻ c·o·n, lại còn là một đứa bé ăn mặc tinh xảo, diện mạo tuấn tú, liếc mắt liền biết là con nhà quý nhân, không phải hạng người hắn có thể mạo phạm.
Hắn vội dời ánh mắt không dám nhìn, chỉ có thể cười gượng nói với Thiệu Văn, "T·r·ẻ c·o·n mà, đúng là không ngồi yên được."
Lập tức không dám nói chuyện, vừa vặn nhà trưởng thôn đã ở trước mắt, hắn vội vàng tăng nhanh bước chân chạy đến trước cửa hô, "Thôn trưởng, thôn trưởng, có quý nhân tìm ngài."
Trong viện có một phụ nhân đi ra, nhìn thấy đoàn xe ngựa của bọn họ liền ngẩn người, vội vàng chạy vào gọi người.
Đợi đến khi Thiệu Thanh Viễn dìu Cố Vân Đông ôm con trai xuống xe ngựa, trong nhà liền chạy ra năm sáu người.
Dẫn đầu là một nam tử hơn năm mươi tuổi, nhìn dáng vẻ, hẳn là thôn trưởng thôn Đại Cốc.
Tần Văn Tranh đã kể với hắn về vị Thái thôn trưởng này, người không tệ, chỉ là tính tình có phần mềm yếu. Nếu cường ngạnh một chút, thôn Đại Cốc cũng sẽ không bị tiểu cốc thôn tìm tới cửa, càng sẽ không phát sinh chuyện ẩu đả đ·á·n·h nhau.
Thái thôn trưởng có chút giật mình khi nhìn Thiệu Thanh Viễn và những người khác, mới nãy còn ở xa xa thoáng nhìn qua, phát hiện thấy hình thức của bọn hắn rất bình thường, thoạt nhìn cũng không lớn, giống với mấy cỗ xe ngựa có chút vốn liếng ở trên trấn bọn hắn.
Nhưng giờ phút này lại gần trước mặt, nhìn thấy những người này, hắn mới phát hiện -- xe ngựa tuy đơn sơ, nhưng người ngồi trong xe, tuyệt đối không đơn giản chỉ có chút ít vốn liếng.
Nhất là khi nhìn hai vợ chồng trước mặt này, dường như ngoài ba người nhà bọn hắn, tất cả những người phía sau đều là hạ nhân?
Bạn cần đăng nhập để bình luận