Nông Môn Trưởng Tẩu Có Không Gian

Chương 1247

Thiệu Thanh Viễn thấy Cố Vân Đông cũng muốn đi theo, sợ người khác va chạm nàng, ban đầu vốn không đồng ý.
Nhưng không lay chuyển được nàng, cuối cùng đành phải giao hẹn ba điều, bảo nàng đợi trong phòng không được đi ra ngoài, lúc này mới mang theo nàng cùng đi thành đông.
Khi xe ngựa của Bách Duyệt đến chỗ viện tử kia, Thiệu Thanh Viễn liền nhìn thấy cửa viện đứng rất nhiều người. Phần lớn đều là người lớn mang theo trẻ nhỏ, cũng có một số người tuổi khá lớn đứng ở trong góc nhỏ.
Thiệu Thanh Viễn liếc qua, những người này nhìn tinh thần không được tốt lắm, những đứa trẻ nhỏ tuổi càng buồn ngủ, hiển nhiên là sáng sớm đã đến.
Cố Vân Đông nhíu mày, "Những người này nghĩ gì vậy? Không phải nói cần khảo hạch sao? Coi như đến sớm, cũng không có ưu thế, ngược lại bởi vì ngủ không đủ ảnh hưởng đến phát huy, 'biến khéo thành vụng' a."
"Ta cảm thấy, nếu không phải trong thành có lệnh cấm đi lại ban đêm, những người này sợ rằng sẽ trực tiếp mang chăn đến đây ngủ bên ngoài một giấc." Đồng Thuỷ Đào cũng nhìn mà liên tục cảm thán, "Quá liều mạng."
Hôm nay đánh xe chính là Khương Bảo Trụ, hắn cũng tới, nghe vậy nói: "Có lẽ, bọn họ cảm thấy đến sớm một chút có thể cho đông gia lưu lại ấn tượng chăm chỉ, tốt đẹp. Kỳ thật cũng không kỳ lạ, đông gia là quan, lại là hậu nhân của thần y, phu nhân vẫn là Vĩnh Gia quận chúa. Đối với bách tính bình dân mà nói, đây là cơ hội hiếm có để cho con cái có liên quan đến quan lại quyền quý. Bọn họ cũng chưa chắc là thật tâm muốn học y, càng nhiều, vẫn là muốn tìm chỗ dựa đi."
Thiệu Thanh Viễn lại liếc qua những người vây quanh ở cổng, nói với Khương Bảo Trụ, "Đi cửa sau đi."
"Vâng, đông gia."
Khương Bảo Trụ đổi hướng xe ngựa, trước khi mọi người còn chưa kịp phát hiện người ngồi trong xe ngựa, liền trực tiếp đi cửa sau.
Thiệu Văn bốn người cũng sớm đã chờ trong sân, bọn họ chuẩn bị xong bàn ghế trong sảnh đường, đến lúc đó sẽ để cho những người muốn học y từng bước tiến vào, thông qua khảo hạch của Thiệu Thanh Viễn mới có thể lưu lại.
Danh ngạch có hạn, chỉ có thể dựa vào bản lĩnh.
Giờ Thìn đến, Thiệu Văn mở cửa lớn của viện tử.
Người bên ngoài bỗng nhiên tinh thần chấn động, đồng loạt hướng về phía cổng xông tới, tha thiết nhìn chằm chằm Thiệu Văn.
**Chương 2123 Gần ba trăm người**
Thiệu Văn đứng trên bậc thang nhìn lướt qua, trong lòng có chút kinh ngạc, không ngờ người đến lại nhiều như vậy.
Hắn ho nhẹ một tiếng, nói, "Giờ Thìn đã đến, khảo hạch lập tức sẽ bắt đầu, ai có con nhỏ thì chăm sóc tốt con mình, theo thứ tự xếp hàng vào cửa."
"Đến, đến, mọi người mau vào đi."
"Ai, ta trước, ta trước."
"Ta tới sớm, ngươi đừng đẩy a, để ta vào trước."
Cổng trong nháy mắt ồn ào hỗn loạn chen chúc hướng vào trong, có người không kịp chờ đợi, phảng phất vào cửa trước liền có thể lấy được danh ngạch trước vậy, ỷ vào vóc người cao lớn vạm vỡ, xô đẩy người khác sang một bên.
Rất nhanh liền có trẻ nhỏ bị đụng đau, không khống chế được khóc lớn lên.
Thiệu Văn nhíu mày, quát lớn, "Không nghe thấy ta nói xếp hàng sao? Ai còn vào trong chen lấn lung tung, trực tiếp hủy bỏ tư cách."
Hiện trường bỗng yên tĩnh, những người ban đầu cắn răng quyết tâm vùi đầu xông lên phía trước tranh thủ thời gian vội vàng cúi đầu, không dám hành động.
Thiệu Văn lặng lẽ quan sát đám người, hắn đứng ở vị trí cao, vừa rồi cảnh tượng phía dưới đều thấy rõ ràng.
"Các ngươi cũng không cần cảm thấy vào cửa trước liền có thể được chọn, phía sau còn cần khảo hạch, tất cả mọi người đều sẽ đến lượt, ai trước ai sau cũng không khác nhau. Được rồi, hiện tại từng người một vào cửa, ai còn để ta nhìn thấy xông vào bên trong, ta liền không khách khí."
Mọi người không còn dám lên tiếng, lúc này từng người nối đuôi nhau đi vào.
Thiệu Văn đứng ở cạnh cửa, đợi đến khi tất cả mọi người vào trong, mới đóng cửa lớn lại, bước nhanh đến hành lang, ngồi đối diện với Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông, nói: "Gia, mọi người đều đã vào, ta vừa rồi đếm qua, người đến báo danh có khoảng gần ba trăm."
"Nhiều như vậy sao?" Cố Vân Đông kinh ngạc.
Thiệu Thanh Viễn khẽ gật đầu, nói với Thiệu Văn, "Ngươi an bài cho bọn họ nghỉ ngơi ở gian phòng bên cạnh trước đi, rồi bảo người ta lần lượt từng người tiến vào."
Báo danh đã có khoảng ba trăm, lại thêm những phụ huynh đi cùng, sợ rằng phải có đến sáu trăm người.
Thoáng một cái đến nhiều người như vậy, cũng không thể để tất cả đều chen chúc trong sân.
Huống chi, bây giờ thời tiết còn lạnh, phần lớn người đến đều là trẻ con, lại đa số là bách tính bình dân, quần áo mặc trên người chưa chắc đã đủ dày, tuổi nhỏ, dễ dàng sinh bệnh.
Cho nên, trước hết để cho bọn họ nghỉ ngơi trong phòng là tốt nhất.
Thiệu Văn và Thiệu Võ đi ra, nói với những người đang đứng trong sân châu đầu ghé tai xì xào bàn tán: "Mọi người yên lặng một chút, yên lặng một chút."
Đợi đến khi mọi người đều im lặng, hắn mới tiếp tục nói: "Hôm nay người đến đông, cho nên thời gian hao phí sẽ tương đối dài, đứng ở trong sân hóng gió dễ dàng bị lạnh. Cho nên gia của chúng ta cùng phu nhân đã an bài phòng nghỉ ngơi cho mọi người, các ngươi trước tiên ở trong đó chờ, đến lúc đó chúng ta sẽ đến gọi từng người tiến vào tham dự khảo hạch."
Có ít người sáng sớm đã đến, nói thật ra, lúc này thật sự là vừa lạnh vừa mệt, nghe nói như thế liền thở phào một hơi.
Rất nhanh, hạ nhân Thiệu gia dẫn đám người lần lượt tiến vào những gian phòng phía trước đã được sắp xếp, trong phòng có một ít ghế dài, cung cấp cho bọn họ nghỉ ngơi.
Người hơi nhiều, cho nên coi như không đốt than sưởi, lúc này trong phòng cũng dị thường ấm áp.
Ghế không đủ, nhưng may là phần lớn đều là trẻ con, người lớn có thể ngồi ôm vào trong lòng, cũng có thể nghỉ ngơi một lát.
Không bao lâu, Thiệu Văn lại sai người mang hai thùng nước gừng đến, bảo mọi người uống để xua tan khí lạnh.
Mặc dù còn chưa bắt đầu, cũng không xác định có thể hay không được chọn, nhưng trong lòng mọi người xác thực bởi vậy mà cảm thấy an ổn, ấm áp hơn rất nhiều.
Sắp xếp ổn thỏa hết thảy xong, Thiệu Văn mới lần nữa tiến vào đại đường.
**Chương 2124 Chỉ có một vị nữ hài**
Thiệu Thanh Viễn thấy Cố Vân Đông muốn tham gia náo nhiệt, không muốn về phía sau sương phòng nghỉ ngơi, dứt khoát sai người dời một tấm bình phong đến, để nàng ở sau tấm bình phong vừa ăn đồ vừa nghe ngóng.
Sau đó, chính hắn thì ngồi ở giữa đại đường, bên cạnh còn đặt một cái bàn, sau cái bàn là Khương Bảo Trụ đang ngồi.
Khương Bảo Trụ đã ở cửa hàng lâu như vậy, lại trước sau theo ba vị đại phu học tập y thuật, đối với việc nhận biết thảo dược đã rất nhuần nhuyễn.
Ngoài ra, bên cạnh cổng còn bày một cái bàn, Thiệu Toàn đang ngồi phía sau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận