Nông Môn Trưởng Tẩu Có Không Gian

Chương 489

**Chương 826: Ta vừa hay quen biết Mang công tử**
Đúng, chính là như vậy, trong lòng mẹ Nhâm Quân lại càng thêm hả hê hai phần.
Nàng đột nhiên cảm thấy, làm như vậy dường như càng khiến cho nỗi thống khổ của Đại Phượng thêm phần sâu sắc.
Ngẫm lại mà xem, người này vất vả lắm mới tìm được thân nhân, nhưng lại không cách nào nhận nhau. Rõ ràng ngày tháng tốt đẹp đã ở ngay trước mắt, nhưng lại chỉ có thể làm một kẻ hạ nhân tiếp tục hầu hạ người khác.
Cái gia chủ Cố Vân Đông mở cửa hàng có bạc, có người hầu thì sao? Kia Cố Đại Phượng còn không phải vẫn là nô tịch hay sao?
Loại cảm giác bất lực này, mới càng đáng để thưởng thức.
Mẹ Nhâm Quân càng nghĩ càng không khỏi nhếch miệng cười.
Kha biểu cô cũng khẽ mỉm cười.
Cố Vân Đông lại ha ha hai tiếng, khoát tay, "Không sao, không sao, ta vừa hay lại quen biết Mang công tử. Hắn là người trọng nghĩa khí, tính tình cũng rất tốt. Nếu như biết được chân tướng sự việc, khẳng định sẽ để cho ta đại cô cùng cô phụ cùng ta trở về. Đến lúc đó xóa bỏ nô tịch, vẫn có thể sống những ngày tháng tốt đẹp. Dù thế nào, hôm nay cũng cảm ơn ngươi."
Quen biết, Mang công tử ư??
Nụ cười vừa nhếch lên một nửa của mẹ Nhâm Quân cứng đờ, cả người bà ta đều có chút hoảng hốt.
Cố Vân Đông vẫn còn đang cười, chủ yếu là nàng thật sự là nhịn không được. Người ta đã lặn lội đường xa đến tận cửa để cầu ngược đãi, nàng không đả kích hai câu thì cảm thấy có lỗi với bà ta.
Khụ khụ, vẫn là nên khắc chế một chút.
Cố Vân Đông đưa tay vỗ vỗ vai Nhâm Quân mẹ, tình cảm dạt dào tràn ngập cảm kích nói, "May mắn mà có ngươi, nếu không chúng ta cô cháu, còn không biết đến khi nào mới có thể gặp lại nhau. Ta thật là vui quá đi, giờ phút này cũng không thể chờ thêm được nữa, ta phải đi tìm Mang công tử ngay đây, để gặp đại cô và cô phụ của ta, cảm ơn ngươi."
Nói xong, nàng liền đứng dậy, hấp tấp chạy đi, đến cả việc đòi lại ngân lượng thưởng cũng không màng tới.
Nhưng giờ phút này, Nhâm Quân mẹ làm sao còn có thể nhớ đến ngân lượng thưởng kia.
Bà ta lảo đảo đứng dậy, bên tai dường như nghe thấy Kha biểu cô nói đưa mình ra ngoài.
Bà ta cũng ngơ ngác gật đầu, sau đó đi ra bên ngoài.
Mãi cho đến khi Nhâm Quân mẹ rời khỏi đại môn Cố gia, Cố Vân Đông mới từ lầu hai xuống, nhìn về phía Kha biểu cô, "Đi rồi?"
"Đi rồi." Kha biểu cô im lặng nhìn nàng, "Vì để lấy lại bút tiền thưởng kia, ngươi diễn trò cũng đạt đến mức thượng thừa rồi."
"Lời nói không thể nói như vậy, cái gì gọi là lấy lại? Đại cô, đại cô phụ của ta đều đã về nhà, vậy tin tức mà nàng cung cấp về Đới phủ chính là tin giả. Nàng ta gạt ta, ta không đem người đ·á·n·h đi ra ngoài đã là khách khí, còn muốn tiền thưởng? Nằm mơ."
Cố Vân Đông quay trở lại quầy hàng, tiếp tục trò chuyện với Trịnh Cương.
Kha biểu cô chỉ chán chường, "Dù sao nói thế nào thì ngươi cũng có lý, bên này không có việc của ta, ta liền đi về trước."
"Đừng mà, một lát nữa cùng nhau đi chỗ Tiểu Nhị Tiến ăn cơm chiều."
"Lần sau đi." Kha biểu cô phất phất tay rời đi, hiện tại vội vàng đoàn tụ gia đình, nàng không muốn đi góp vui, vẫn là về nhà thì hơn.
Cố Vân Đông thấy nàng kiên trì, cũng không giữ lại nữa, cúi đầu tiếp tục xem sổ sách.
Trịnh Cương nói không sai, công việc buôn bán của cửa hàng này thật sự rất tốt, chỉ riêng nửa ngày nàng ở đây, doanh thu đã không ít.
Nàng thấy Tô Trường Thuận không có lúc nào ngơi tay, bận rộn đến xoay vòng vòng. Xem ra không tăng lương cho hắn, có lỗi với hắn như vậy cần cù.
Cố Vân Đông đóng sổ sách, nhìn hắn hiếm có được lúc nghỉ, liền vẫy tay gọi hắn tới, hỏi, "Ta nghe nói các ngươi dọn nhà rồi? Dọn đến nơi nào?"
Tô Trường Thuận cầm khăn mặt lau mồ hôi, trả lời, "Chính là ở qua phố Hưng Thao một chút, đi bộ chừng nửa canh giờ là đến."
Phố Hưng Thao, ân? Hình như có chút quen tai?
**Chương 827: Chính là người của nàng**
Cố Vân Đông suy nghĩ một chút, ài, không phải là nơi ở trước kia của gia đình Tiểu Diên hay sao?
Vị trí đó...
Cố Vân Đông hiếu kỳ hỏi, "Ta nhớ được, có một đám đầu gấu ở bên kia, rất h·u·n·g h·ãn."
Tô Trường Thuận gật đầu, "Xác thực có, lúc mẹ ta tìm chỗ ở đã bị người bên đó lừa gạt, bọn họ không có nói cho chúng ta biết bên đó có đám đầu gấu du đãng. Mẹ ta thấy cách cửa hàng Tô Ký gần, giá thuê lại không đắt, nên vội vàng thuê. Kết quả, ngày chúng ta chuyển nhà, quả nhiên có đầu gấu đến tìm."
Nói đến đây hắn cười một tiếng, "Nhưng không biết tại sao, lúc đám đầu gấu kia tới cửa thì vô cùng hung hăng, thấy chúng ta thì đột nhiên lại sợ sệt. Ta còn chưa kịp cầm gậy lên, bọn chúng đã hốt ha hốt hoảng bỏ chạy, kỳ lạ, thật giống như rất sợ ta. Từ đó về sau, bọn hắn không có tới cửa nữa."
Cố Vân Đông trợn to mắt, rất nhanh liền suy nghĩ rõ ràng.
Lúc trước, khi Cố Ký khai trương, đám đầu gấu kia ở ngay bên ngoài chờ nháo sự.
Cho nên bọn hắn chắc chắn cũng đã nhìn thấy Tô Trường Thuận, biết hắn là người của Cố Ký, mà Cố Ký lại có núi dựa lớn. Bọn hắn theo đó mà cũng sợ Tô Trường Thuận, tự nhiên không dám đến cửa gây chuyện.
Đông Trịnh Cương cũng ha ha nở nụ cười, "Đây cũng không phải là không hiểu thấu, đám đầu gấu này trước kia có tới tìm Cố Ký gây phiền phức, nhưng đã bị đông gia và Thanh Xuyên ác độc trừng trị một trận, đây là bọn chúng sợ. Ta đoán chừng, bọn hắn chắc chắn biết ngươi là tiểu nhị của nơi này."
Tô Trường Thuận kinh ngạc, "Lại là như vậy ư? Nói như vậy, ta thật sự là được nhờ phúc của đông gia cùng T·h·iệu c·ô·ng t·ử."
"Mặc kệ có phải là nguyên nhân này hay không, ngươi nếu đã là hỏa kế của cửa hàng chúng ta, nếu gặp phải phiền toái, có thể nói với chưởng quỹ hoặc là ta, nếu có thể giúp, chúng ta cũng sẽ không làm ngơ."
Làm hỏa kế cửa hàng của nàng, chính là người của nàng.
Tô Trường Thuận liên tục gật đầu, "Hắc hắc, đa tạ đông gia. Bất quá chúng ta hiện tại đã không còn phiền toái, đám đầu gấu kia đã lâu rồi ta không có gặp. Từ lúc chúng ta vào ở đến nay, bọn hắn không chỉ không đến nhà ta, mà ngay cả những nhà gần chúng ta cũng không tới. Tiểu Diên còn nói, tất cả là đều phải cảm tạ ta, còn tặng cho nhà chúng ta hai chậu hoa. A, Tiểu Diên là hàng xóm của chúng ta, một tiểu cô nương."
Cố Vân Đông 'A' một tiếng, "Có phải là người bán hoa tên Tiểu Diên không?"
"Đúng đúng đúng, đông gia, ngươi cũng biết ư?"
"Đúng vậy a, không nghĩ tới các ngươi vậy mà lại trở thành hàng xóm, thật có duyên."
Tô Trường Thuận lại cười hắc hắc hai tiếng, nói được mấy câu, bên kia lại có khách tới, Tô Trường Thuận vội vàng đi tiếp đãi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận