Nông Môn Trưởng Tẩu Có Không Gian

Chương 721

Hắn nhẹ nhàng ôm nàng từ phía sau lưng, cứ như vậy lẳng lặng nhìn gương mặt nàng, phảng phất nhìn mãi cũng không đủ.
Hắn bây giờ, cũng là người có vợ, có nhà.
Sáng nay khi vừa tỉnh dậy, nhìn thấy nàng nằm bên cạnh, Thiệu Thanh Xa cảm thấy thỏa mãn hơn bao giờ hết.
Thân thể trong n·g·ự·c khẽ động đậy, Thiệu Thanh Xa nhìn thời gian không còn nhiều, cháo đã nguội, liền cúi đầu hôn nàng một cái, khẽ nói, "Ăn chút gì trước đi, bụng nàng cũng bắt đầu kêu rồi, ân?"
Chử Vãn Đông khẽ mở mắt, vẫn còn có chút mơ hồ.
Thiệu Thanh Xa nhịn không được, lại hôn thêm một cái, "Ta hâm cháo, nàng muốn nếm thử không?"
Chương 1222: Thế giới hai người ấm áp Chử Vãn Đông kinh ngạc, lập tức tỉnh táo lại, ngơ ngác trừng mắt nhìn, phảng phất muốn xác định người trước mắt có phải thật hay không.
Thiệu Thanh Xa cảm thấy ngứa ngáy trong lòng khó nhịn, lại hôn nàng một cái, "Sao?"
Chử Vãn Đông gật gật đầu, vừa muốn đứng dậy, mới phát giác trên người mình chỉ khoác mỗi chiếc yếm, lúc này mặt đỏ lên, lại rụt vào trong chăn.
Trong đầu đột nhiên hiện lên những chuyện điên cuồng tương tương nhưỡng nhưỡng tối hôm qua, nhất thời vậy mà không biết phải đối mặt với nàng thế nào. Cơn đau nhức trên thân thể dâng lên, Chử Vãn Đông trừng Thiệu Thanh Xa một cái.
Rõ ràng đã thỏa mãn, còn không chịu dừng lại, quả thực chính là cầm thú.
Thiệu Thanh Xa lại cảm thấy cái nhìn kia của nàng phảng phất như đang liếc mắt đưa tình, vốn dĩ buổi sáng đã có một đám lửa, là nam nhân đã nếm trải mùi vị thì làm sao có thể kiềm chế, lúc này vén màn lên, nhào tới.
Chử Vãn Đông, ..."Ngô."
Chờ hai người triền miên xong, nồi cháo kia đã hoàn toàn nguội lạnh.
Chử Vãn Đông ngồi bệt trên giường, không muốn động đậy, cũng không muốn nói chuyện với Thiệu Thanh Xa.
Người kia sờ lên mũi, tự biết mình đuối lý, khẽ nói, "Ta đi hâm nóng lại, được không?"
"Hừ."
Thiệu Thanh Xa mang nồi cháo kia đến phòng bếp, Chử Vãn Đông nằm ngửa nhìn màn che, trong lòng còn có chút cảm giác không chân thật.
Nàng thật sự đã thành thân, gả cho nam nhân mình thích, từ nay về sau, cùng hắn chung sống, cùng nhau đối mặt với mọi khó khăn và hạnh phúc.
Người này ở một số phương diện có chút cầm thú, nhưng trong nội tâm Chử Vãn Đông vẫn là rất vui vẻ.
Thiệu Thanh Xa có chút luống cuống tay chân bê nồi cháo kia trở về, hâm nóng lại rồi mà không biết có phải do kĩ thuật không tốt lắm, cháo có chút khét.
Thiệu Thanh Xa nhíu mày, cơ hồ đan lại thành một, thở dài nói, "Thôi vậy, ta đi tìm Lưu thẩm trở về."
Hắn định bụng ra ngoài, Chử Vãn Đông liền gọi hắn, "Không cần, ngửi cũng không tệ lắm, chàng bưng cho ta một bát nếm thử."
Thiệu Thanh Xa lộ vẻ xoắn xuýt, rõ là một cỗ mùi khét, sao lại không tệ?
Nhưng hắn vẫn là ngoan ngoãn múc một bát, đặt ở trước mặt nàng.
Chử Vãn Đông ngồi ở trước bàn, hai tay vẫn còn có chút yếu ớt, Thiệu Thanh Xa lập tức thổi nguội đút cho nàng, "Thế nào?"
"Ân... mùi vị cũng không tệ." Chử Vãn Đông tinh tế nhấp một miếng, kỳ thật rất khó ăn.
Mặc dù ngửi là một cỗ mùi khét, nhưng chỉ cần không ăn lớp cháy ở dưới đáy, những phần khác vẫn rất thơm.
Thiệu Thanh Xa lập tức thở phào một hơi, ngồi sát lại gần nàng, cầm thìa đút cho nàng từng chút một.
Toàn bộ Thiệu gia chỉ có hai người bọn họ, rất yên tĩnh, cũng rất tự tại.
Ăn cơm xong xuôi, đã quá trưa, hai người tựa sát vào nhau dưới giàn nho đọc sách một lát.
Trong tay Thiệu Thanh Xa chính là sách thuốc, còn của Chử Vãn Đông là... thoại bản.
Đôi khi sát vách còn truyền đến âm thanh của những đứa trẻ trong thôn, bây giờ cạnh Thiệu gia đã không còn là đất trống, bên phải là Tăng gia, phía trước bên trái cách đó không xa cũng có một gia đình mới dựng nhà, lúc này người phụ nữ của gia đình kia đang mắng đứa con trai nghịch ngợm.
Chử Vãn Đông nghe lại cảm thấy thật thú vị, nhịn không được liền cong khóe miệng.
Thiệu Thanh Xa nhìn vào mắt, hôn lên khóe miệng của nàng một cái.
Hai người nhàn nhã trải qua buổi chiều, đến tối Chử Vãn Đông nấu mì sợi, Thiệu Thanh Xa ăn đến thỏa mãn lạ thường.
Ban đêm, một con người tinh lực dồi dào lại rục rịch muốn kéo Chử Vãn Đông cùng hưởng lạc thú, chỉ là nghĩ đến nàng mới nếm trải chuyện phòng the, lại thêm ngày mai chính là ngày lại mặt, vẫn là nên nghỉ ngơi sớm.
Sáng hôm sau trời vừa sáng, Chử Vãn Đông quả nhiên tinh thần rất tốt.
Chương 1223: Chúng ta cũng phải đi kinh thành Thiệu gia và Chử gia chỉ cách nhau có mấy bước chân, cho nên sau khi hai người đứng dậy thu thập một chút, không lâu sau liền gõ cửa Chử gia.
Chử Đại Giang và Dương thị đã đợi từ sớm, nhìn thấy Chử Vãn Đông, hai người cũng không khỏi đỏ hoe khóe mắt.
Mặc dù mới gả đi có một ngày, nhưng trong nhà lập tức phảng phất như thiếu đi một người, vẫn là cảm thấy không quen.
Nhất là mấy đứa nhỏ, lôi kéo nàng liền líu ríu không ngừng.
Chử Vãn Đông bị các em trai em gái kéo đi, Thiệu Thanh Xa thì bồi tiếp cha vợ cùng mấy người nói chuyện, bầu không khí xem như hài hòa.
Đám người Đới Nguyệt Nhi, Nhiếp Song đã rời khỏi huyện Phượng Minh từ sớm, Liễu Duy mấy người cũng trở về huyện thành, còn lại trong tộc đều là người nhà.
Lúc ăn cơm trưa, Tần Cối tới.
Hắn hôm trước đã đến huyện thành mua đồ, nhờ Tần Văn Tranh an bài làm tai mắt, cũng coi như có được một chút tiền thưởng, trong tay có chút bạc.
Hắn mua xong liền muốn về thôn Tần Nam một chuyến, hôm nay sẽ đi, đi ngang qua thôn Vĩnh Phúc liền đến tìm Chử Vãn Đông và Thiệu Thanh Xa từ biệt.
Tần Cối rất không nỡ, "Ta cùng thôn trưởng bọn hắn giao phó xong xuôi liền muốn đi kinh thành, sau này đi theo Tần đại nhân làm việc, cũng không biết khi nào mới có thể gặp lại hai người."
Chử Vãn Đông cười nói, "Chắc chắn sẽ có thể gặp được."
"Ân?" Tần Cối khó hiểu.
Chử Vãn Đông nói, "Chúng ta vài ngày nữa cũng phải đi kinh thành."
"Thật sao?" Tần Cối mừng rỡ.
Chử Vãn Đông gật đầu, những người khác lại lộ vẻ không nỡ.
Muốn đi kinh thành là quyết định đã được thông báo với mọi người từ trước. Mọi người đều biết đi kinh thành là vì tìm kiếm cha mẹ ruột của Thiệu Thanh Xa, đây là chuyện ắt phải làm, ai cũng không ngăn cản.
Chỉ là không biết chuyến đi này, khi nào mới có thể trở về.
Tần Cối đạt được tin tức mình muốn, vui vẻ rời đi, ngoài cửa thôn có một cỗ xe ngựa đang đợi sẵn, phu xe là người của Tần Văn Tranh, đặc biệt đưa hắn trở về.
Bạn cần đăng nhập để bình luận