Nông Môn Trưởng Tẩu Có Không Gian

Chương 765

"Phải." Rất nhanh đã có người mang Đoàn gia ba người vội vàng rời đi.
Tả phu nhân vẫn cười không ngớt, "Giờ lại đưa đi? Đ·ộ·c dược của ta vốn không có thuốc giải, các ngươi bây giờ có bào chế thuốc giải, thì e rằng bọn họ cũng không qua khỏi, ha ha ha ha ha."
Đậu phụ Khang sắc mặt tái mét, "Lâm Tuấn Lan, giờ đây bằng chứng s·á·t nhân của ngươi đã rõ như ban ngày, còn gì để chối cãi?"
"Không còn gì để nói."
Đậu phụ Khang nhíu mày, "Dẫn đi."
Lập tức, đám người dưới trướng tóm lấy Tả phu nhân rời đi, bao gồm cả những người khác trong điền trang, tất cả đều bị bắt gọn, thúc thủ chịu trói.
Thế nhưng, lại thiếu mất một người.
Không thấy hắn trong đám người, Tả phu nhân liền an tâm, khóe miệng nở nụ cười, phảng phất như bản thân chẳng hề có chuyện gì.
Chỉ có điều khi bị áp giải lên xe, nàng vẫn không khống chế nổi, trừng mắt hung tợn nhìn Cố Vân Đông, "Ngươi chờ đó cho ta."
Cố Vân Đông cất kỹ tên nỏ, nghe vậy nhìn về phía nàng, cười nói, "Chờ gì? Chờ ngươi t·r·ả t·h·ù ta sao? Ngươi cho rằng ngươi vào đại lao rồi còn có cơ hội?"
"Ngươi tưởng ta không ra được sao? Tiểu cô nương, ngươi sẽ hối hận vì những gì mình làm hôm nay." Tả phu nhân nói xong, bị người đẩy một cái, tiến vào trong xe.
Xe ngựa một đường hướng phủ thành đi đến, cho đến khi đến phủ nha đại lao.
Tả phu nhân bị đẩy vào phòng giam, nàng loạng choạng một chút, rất nhanh đứng vững, bật cười một tiếng.
Lập tức xoay người, đem những kẻ vừa bắt giữ mình, còn đối xử thô lỗ nhìn từng người một, dáng vẻ như muốn khắc ghi tất cả vào tâm trí, tương lai quyết không bỏ qua một ai.
Cố Vân Đông cực kỳ chán ghét ánh mắt như vậy của nàng, nghĩ đến nàng cùng trượng phu đã c·h·ế·t của ả, xưa nay không làm việc tốt, chuyên môn buôn bán t·r·ẻ ·e·m, nàng hận không thể xông vào đánh cho ả một trận.
Nghĩ là làm, nàng cũng động thủ thật.
Đậu phụ Khang giật mình kêu lên, vội vàng kéo Cố Vân Đông đang xắn tay áo định bước vào cửa nhà lao, "Ngươi, ngươi bình tĩnh một chút, bây giờ không phải lúc ngươi ra tay."
Thấy Cố Vân Đông có chút bất mãn, hắn mới nhỏ giọng nói, "Yên tâm, yên tâm, đến lúc thẩm vấn sẽ động hình, cam đoan cho nàng ta nếm đủ mùi đau khổ."
Đậu phụ Khang đương nhiên cũng hận nữ nhân này, mười mấy năm trước hắn cũng từng là người bị hại.
Lúc bị nhốt, hắn đã từng tận mắt chứng kiến cảnh tượng một đứa trẻ cố gắng bỏ trốn, sau khi bị bắt lại, đã bị đánh c·h·ế·t tươi, cho nên hắn có cảm giác càng rõ ràng hơn. Hắn hận không thể đem những cực hình mà những đứa trẻ kia từng trải qua tái hiện lại toàn bộ trên thân những người này.
Đối với hạng người như vậy, Đậu phụ Khang cảm thấy có dùng hình phạt cũng không hề quá đáng.
Dù giọng hắn có nhỏ, Tả phu nhân vẫn nghe được, nàng cười lớn, "t·r·a· ·t·ấ·n? Tốt, ta chờ đây."
Cố Vân Đông nheo mắt, "Ngươi phách lối như vậy để làm gì? Ngươi tưởng rằng ngươi vào đại lao này rồi còn có thể ra ngoài? Ngươi nghĩ sẽ có người đến cứu ngươi sao?"
"Có người đến cứu ta hay không, đều không liên quan đến ngươi."
"Vậy liên quan đến hắn sao?" Cách đó không xa, đột nhiên vang lên một giọng nói khác có chút xa lạ.
Cố Vân Đông cùng Đậu phụ Khang sắc mặt vui mừng, cùng quay đầu lại.
Tả phu nhân cũng ngước mắt nhìn sang, nhưng ngược sáng, nàng không nhìn rõ người đến là ai.
Đợi nàng cố nhìn cho rõ, dưới chân lại đột nhiên bị ném tới một người.
Tả phu nhân theo bản năng cúi đầu, khi thấy rõ người bị ném xuống đất là ai, sắc mặt đột nhiên đại biến.
Thứ 1298 Chương: Không có chạy thoát. Nét mặt tràn đầy lòng tin, xem thường mọi chuyện lúc nãy của nàng, triệt để sụp đổ.
Tả phu nhân kinh ngạc ngồi xổm xuống, lật người đang nằm sấp trên mặt đất lên, khi thấy rõ dáng vẻ của hắn, hung hăng hít vào một ngụm khí lạnh, "Lương, Cừu Oán, ngươi không có chạy thoát?"
Cừu Oán thở hổn hển, hướng Thiệu Thanh Xa phía xa nhìn lại, giọng nói đứt quãng, "Bọn hắn, mấy người, ta..."
Thiệu Thanh Xa đứng vững bên cạnh Cố Vân Đông, nhìn xuống Tả phu nhân, nói: "Ngươi trông cậy vào hắn đến cứu ngươi sao? Ta biết, thủ hạ này của ngươi có tuyệt chiêu đào hang, cho nên ngươi nghĩ, đến ban đêm, hắn cũng có thể đào vào đại lao để cứu ngươi. Mặc dù đại lao này cũng không phải dễ xông vào, nhưng để phòng ngừa bất trắc, ta đã c·ắ·t đ·ứ·t tay chân của hắn."
Tả phu nhân con ngươi co rút lại, không dám tin nhìn Cừu Oán đã hoàn toàn không đứng dậy nổi.
Cố Vân Đông cười nói, "Phu nhân, ngươi còn dự định t·r·ả t·h·ù ta sao? Ta chờ ngươi."
Đậu phụ Khang càng cười ha ha, đưa mắt ra hiệu cho người phía sau, "Động thủ."
Người kia lập tức tiến lên, bưng một cái bát, trong bát đựng nước, một người bắt lấy Tả phu nhân, một người đem bát nước đổ thẳng vào.
Tả phu nhân vốn không phải đối thủ của hai người này, dù liều mạng giãy dụa phản kháng cũng không làm nên chuyện gì, hơn nửa bát nước đã bị đổ vào.
Không bao lâu, nàng liền cảm giác được toàn thân bất lực.
Đậu phụ Khang nhún nhún vai nói, "Ta thấy ngươi tự tin như vậy, sợ ngươi còn có hậu chiêu, cho nên tăng thêm một tầng bảo hộ, tốt với ngươi chứ?"
"Ngươi..." Tả phu nhân hai mắt đỏ ngầu, căm hận nhìn bọn hắn.
Đáng tiếc, Cố Vân Đông ba người xoay người rời đi, Cừu Oán cũng bị cai ngục kéo đi, đưa đến khu giam giữ nam phạm nhân.
Tả phu nhân bám chặt lấy lan can, nhưng không có chút sức lực nào, rất nhanh lại ngồi bệt xuống đất, chỉ có thể hướng về phía bóng lưng của bọn hắn hô, "Trở lại, các ngươi quay lại cho ta."
Cố Vân Đông ba người mắt điếc tai ngơ.
Đợi đến khi ra khỏi nhà tù, cả ba người cùng nhau thở ra một hơi trọc khí.
"Cuối cùng cũng bắt được khối u ác tính này, hôm nay may nhờ có các ngươi hỗ trợ." Đậu phụ Khang nói.
Thiệu Thanh Xa lắc đầu, nhìn mấy tên hộ vệ đi theo sau lưng Đậu phụ Khang, nói, "Là công lao của Đậu đại nhân."
Nói thật, coi như bọn họ liên thủ, đã cân nhắc đến tất cả các khả năng. Nhưng nhân thủ không đủ, chính là vấn đề lớn nhất.
Đậu tham tướng trong tay thiếu nhân thủ, vậy mà còn điều mấy hộ vệ đắc lực cho bọn hắn, bằng không Thiệu Thanh Xa đuổi bắt Cừu Oán cũng sẽ không thuận lợi như vậy.
Tên Cừu Oán này, thân thủ quả thực rất không tệ, trách không được Đoạn Khiêm dù có mang theo hộ vệ, mà vẫn phải chịu thiệt thòi lớn như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận