Nông Môn Trưởng Tẩu Có Không Gian

Chương 544

Hôm qua, Tần Văn Tranh khẳng định đã xem hết quyển sổ chép tay của Thiệu đại ca, trong lòng chất chứa vô số vấn đề. Lúc này gặp mặt, tự nhiên là không kịp chờ đợi muốn hỏi rõ ràng.
Ứng Nguyệt Đông cười gật đầu: "Là rất quen."
Ứng Đại Liên lại hỏi: "Vậy, bọn họ quen biết nhau như thế nào?"
Theo nàng biết, Tần Văn Tranh tuy nhìn có vẻ dễ gần, kỳ thực trong lòng luôn giữ một khoảng cách nhất định với người khác, không phải người dễ dàng thổ lộ tâm tình.
Chớ nói chi là để hắn nhiệt tình như vậy. Nhìn hắn cùng Thiệu Thanh Xa nói chuyện, ngược lại cảm thấy... Thiệu Thanh Xa mới là người lạnh lùng xa cách, Tần Văn Tranh so với ấn tượng của nàng có chút khác biệt, khiến nàng khó có thể tin.
Ứng Nguyệt Đông nghĩ nghĩ, quen biết như thế nào?
Nàng nhớ kỹ......
"Tần Văn Tranh hình như rất thích ăn thịt rừng, Thiệu đại ca mang theo Liễu Duy lên núi săn được hai con hươu bào đều cho hắn, đại khái là như vậy."
Liễu Duy cũng đến từ sáng sớm, bất quá hắn vốn tính nghịch ngợm, vừa đến đã mang theo mấy đứa trẻ ra ngoài chơi.
Ứng Đại Liên bừng tỉnh đại ngộ, thì ra là thế.
Nghe nhi tử nói qua, Thiệu Thanh Xa quả thực thường vào núi sâu, còn dẫn hắn đi săn, cho nên cũng không kì lạ.
Một bên, Nhiếp Song và Bao Lăng Duyệt còn chưa kịp nói chuyện, nghe hai người đối thoại, lập tức kinh ngạc: "Bá mẫu, người nói Tần, Tần đại nhân, chính là vị ở ngoài cửa kia sao? Chính là vị Trạng Nguyên thiếu niên mười tám tuổi?"
"Đúng, chính là hắn."
Nhiếp Song cùng Bao Lăng Duyệt liếc nhau một cái, lặng lẽ nhìn về phía cổng nơi Tần Văn Tranh đang nói chuyện, hít sâu một hơi.
Còn sống.
Đây là Tần Văn Tranh còn sống.
Các nàng hôm nay, giờ phút này, ở đây, tại nhà Ứng Nguyệt Đông, trong lễ cập kê của Ứng Nguyệt Đông, vậy mà gặp được vị thiên tài thiếu niên mười tám tuổi kia.
Kích động, hưng phấn, còn có xúc động không cầm được muốn tiến lên.
Bao Lăng Duyệt nắm chặt tay Nhiếp Song nói: "Ta nếu nói cho đại ca Tần Văn Tranh còn sống, hắn nhất định rất cao hứng. Trời ạ, ta thế mà nhìn thấy Tần Văn Tranh, ta từ nhỏ đã nghe chuyện xưa của hắn mà lớn lên, huynh ấy nhất định đặc biệt ghen tị với ta, ta phải đi trước mặt hắn hảo hảo nói một chút."
"Ta cũng vậy, ta cũng vậy, ta cảm giác hiện tại giống như đang nằm mơ."
"Làm sao bây giờ, ta muốn đi lên cùng hắn nói chuyện, nhưng làm vậy có thể hay không quá không đứng đắn?"
"Vẫn là từ bỏ, nàng có thê tử có nữ nhi, chúng ta vẫn là đừng đi phá hư tình cảm vợ chồng nhà người ta."
"Đúng đúng đúng, vừa rồi người kia là thê nữ của hắn sao, vợ hắn dáng dấp đẹp mắt, cùng hắn quả thực trời đất tạo nên một đôi, còn có nữ nhi của hắn, quá đáng yêu."
Ứng Nguyệt Đông, ......"Đầu năm nay, nữ tử theo đuổi thần tượng cũng lợi hại như vậy sao?"
Nàng cảm giác hai người này giống như sắp ngất xỉu.
Nhìn hai nàng nói chuyện hưng phấn như vậy, Ứng Nguyệt Đông rốt cuộc minh bạch vì cái gì hai người này có thể trở thành hảo bằng hữu, quả nhiên là...... Cùng chung chí hướng.
Đúng, còn có lão cha nàng, hình như cũng phi thường sùng bái Tần Văn Tranh.
Đó chính là một gia hỏa âm hiểm xảo trá, mau mau đừng để bị bề ngoài của hắn lừa gạt a a a a.
Ứng Nguyệt Đông nội tâm điên cuồng phun tào, nếu không phải giữ gìn dáng vẻ, sáng sớm đã bị người ta kéo ra khỏi giường trang điểm, nàng thật rất muốn xông tới lay tỉnh hai người kia.
Nhưng rất nhanh, ngọn lửa kích động này đã lan đến trên người mình.
Nhiếp Song nắm chặt tay nàng: "Nguyệt Đông tỷ tỷ, chúng ta là hảo bằng hữu đúng không? Vậy Tần đại nhân là hảo bằng hữu của vị hôn phu ngươi đúng không? Vậy ngươi có thể hay không mời hắn, không đúng, cầu hắn viết một bức chữ cho ta."
"Còn có ta còn có ta."
Ứng Nguyệt Đông mặt lạnh lùng, cầu hắn???
Không, nàng cự tuyệt.
Ứng Đại Liên thấy nàng không vui, nghĩ đến tính tình của Tần Văn Tranh, nên không muốn làm khó nàng.
Bởi vậy đưa mắt ra hiệu cho hai người kia: "Tốt rồi, các ngươi quên hôm nay là ngày gì rồi sao? Lập tức đến giờ lành, chớ trì hoãn Nguyệt Đông."
Nhiếp Song và Bao Lăng Duyệt tuy có chút thất vọng, nhưng còn biết nặng nhẹ, tranh thủ thời gian im lặng.
Ứng Đại Liên lúc này mới thấp giọng nói: "Các ngươi nếu là thực sự muốn, sao không đi hỏi Tần phu nhân? Không phải các ngươi cũng gặp được rồi sao?"
Nhiếp Song không được tự nhiên nói: "Cái này, không tốt lắm đâu? Chúng ta cùng Tần phu nhân dù sao không quen."
Một bên Bao Lăng Duyệt điên cuồng gật đầu, nàng tuy quen thân, nhưng Tần phu nhân là thê tử của Tần đại nhân, luôn cảm thấy làm vậy quá đường đột. Vạn nhất Tần phu nhân hiểu lầm các nàng, cảm thấy các nàng có tâm tư khác, ngược lại biến khéo thành vụng thì làm sao bây giờ?
Ứng Đại Liên không nói gì, còn muốn nói điều gì, Cát thị liền tiến vào.
Đi theo nàng còn có Ứng Nguyệt Nhàn và Tần An Ninh, hai tiểu cô nương tay nắm tay, trong tay đều cầm một cây kẹo que, cao hứng chạy đến trước mặt Ứng Nguyệt Đông.
"Oa, đại tỷ, người hôm nay là đẹp nhất."
Ứng Nguyệt Đông nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng: "Các ngươi cũng đẹp mắt."
"Nguyệt Đông tỷ tỷ, Kha biểu cô nói canh giờ đến, bảo chúng ta đến thông báo cho ngươi."
Ứng Đại Liên đứng dậy: "Đúng đúng, nên đi ra ngoài, Nhiếp Song, Lăng Duyệt, các ngươi cũng đừng ở đây nữa, cập kê lễ sắp bắt đầu rồi."
Cả đám tranh thủ thời gian đứng dậy ra ngoài, ai vào chỗ nấy.
Canh giờ vừa đến, Ứng Đại Giang liền ho nhẹ một tiếng, thoáng có chút khẩn trương mở miệng: "Hôm nay, tiểu nữ Ứng Nguyệt Đông cử hành lễ trưởng thành, cảm tạ các vị khách và bạn tốt đã quang lâm. Sau đây, lễ trưởng thành của tiểu nữ Ứng Nguyệt Đông chính thức bắt đầu!!"
Hắn vừa nói xong, mũi lại có chút mỏi nhừ.
Nữ nhi của hắn đúng là đã lớn rồi.
Nghĩ đến lúc trước nàng vừa ra đời nhỏ bé một đoàn, bởi vì ngoài ý muốn sinh non, suýt chút nữa không thể bảo trụ, không nghĩ tới thời gian thấm thoát thoi đưa, nàng đã trưởng thành.
Ứng Đại Giang nhịn không được âm thầm thở ra một hơi.
Rất nhanh, Hoa Lan Nhi đi lên phía trước, rửa tay, tại bậc phía tây an vị. Sau đó, Ứng Nguyệt Đông đi tới, đến giữa sân, mặt hướng phương nam, hướng tân khách xem lễ hành lễ vái chào, sau đó quỳ chân lên ghế.
Tiếp theo Ứng Đại Liên cũng đứng dậy rửa tay, Đổng Tú Lan dâng khăn lụa và trâm cài, Ứng Đại Liên đi đến trước mặt Ứng Nguyệt Đông ngâm tụng lời cầu nguyện: "Tháng tốt ngày lành, bắt đầu thêm phục sức. Bỏ đi tính trẻ con, theo đạo thành đức. Thọ mệnh lâu dài, phúc lộc tràn đầy." Lập tức vì nàng chải đầu thêm trâm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận