Nông Môn Trưởng Tẩu Có Không Gian

Chương 745

Nàng không biết vấn đề nằm ở đâu, nàng tự nhận từ đầu đến cuối đều thận trọng, không hề bị người khác phát hiện mới đúng.
Nàng đang suy nghĩ, có khi nào vị quản sự bà tử kia sau khi giúp nàng lại hối hận, rồi đi mật báo?
Nhưng Đoạn Uyển biết, giờ phút này, nàng chỉ có thể im lặng ẩn nấp, không thể lên tiếng, càng không thể để bị bắt đi. Nếu không, Nhị thúc và Nhị thẩm lần này tuyệt đối sẽ không sơ sẩy, khẳng định sẽ trực tiếp tác hợp nàng cùng vị Trịnh lão gia kia.
Cũng may, nơi này là viện tử của nhị phòng, những người kia không hay tới đây điều tra, nên nàng tạm thời được an toàn.
Sau khi việc điều tra ở bên ngoài bớt nghiêm ngặt, nàng đổi sang một chỗ khác.
Đoạn Uyển thở phào một hơi, ngồi bệt xuống đất ôm lấy hai chân, vừa khổ sở lại vừa hối hận.
Nàng quả nhiên vẫn còn kém cỏi, đến chuyện nhỏ như vậy cũng không làm được, chẳng những không thể cứu được Chỉ Lan các nàng, mà bây giờ còn đem bản thân mình vào thế khó.
Chắc hẳn Mây Đông bọn hắn biết chuyện, cũng không muốn xen vào nàng nữa.
Nàng rất nhớ đại ca, nếu đại ca có ở đây, Nhị thúc bọn hắn nào dám đối xử với nàng như thế?
Cha mẹ đã không còn, nàng thật sự sợ đại ca cũng rời đi, chỉ còn lại một mình nàng lẻ loi trơ trọi. Gia nghiệp không giữ được, hạ nhân bên cạnh cũng không bảo vệ được, ngay cả bản thân mình cũng...
Đoạn Uyển càng nghĩ càng đau lòng, nước mắt không kìm được mà rơi lã chã.
Nàng vừa đưa tay định lau mặt, bên tai chợt vang lên thanh âm có chút quen thuộc.
Đoạn Uyển vội nín thở, không dám cử động.
Nhưng thanh âm bên ngoài càng ngày càng gần, là giọng nói của đường muội nàng, Đoạn Văn.
"Đậu thiếu gia, Đậu thiếu gia, người đã đi đâu? Cha ta nói trong phủ có kẻ gian lẻn vào, cẩn thận kẻ gian kia gây bất lợi cho người, vẫn là nên đi đến tiền phòng trước đã."
Đoạn Uyển rụt cổ lại, sợ đường muội tìm thấy chỗ mình ẩn nấp.
Chỉ là...
Đậu thiếu gia?
Chính Uyển vừa nhíu mày, bên ngoài hòn giả sơn đột nhiên có một người chui vào.
Nàng bỗng nhiên trợn tròn mắt, người kia cũng sửng sốt một chút, không ngờ tới lại có một tiểu nha hoàn với hốc mắt đỏ hoe đang khóc thút thít.
Nhưng thanh âm của Đoạn Văn rất nhanh lại vang lên, "Đậu thiếu gia..."
Đậu Phụ Khang không để ý nhiều, vội vàng chui vào, còn nói với Đoạn Uyển, "Phiền cô nương xích vào trong một chút."
Đoạn Uyển có chút ngây người, nhưng theo bản năng nhích vào bên trong.
Cũng may hòn giả sơn đủ lớn, Đậu Phụ Khang thu nhỏ toàn bộ thân thể lại, giữa hai người vẫn còn khoảng cách một nắm đấm.
Đoạn Uyển không dám lên tiếng, ôm hai chân, tay siết chặt lại càng siết chặt.
Chuyện gì đang xảy ra? Người này sao cũng vào đây? Hắn có thể hay không tố giác mình?
Khoan đã, vừa rồi Đoạn Văn ở bên ngoài gọi Đậu thiếu gia...
Đoạn Uyển liếc mắt nhìn sang, người này quả thực mặc áo gấm hoa phục, trông rất cao quý.
Chẳng lẽ, người trước mặt chính là vị công tử con trai nhà Đậu tham tướng mà mọi người hay nhắc tới?
Đậu Phụ Khang thấy nàng nhìn mình, vội nhỏ giọng nói, "Suỵt, cô nương đừng lên tiếng, ta cũng sẽ không nói với người khác là cô nương ở đây lười biếng."
Đoạn Uyển mặc quần áo nha hoàn trong phủ, một mình trốn ở chỗ này, Đậu Phụ Khang tự nhiên cho rằng nàng là nha hoàn của Đoàn phủ, có lẽ là đang chịu ấm ức gì đó.
Đoạn Uyển nghe vậy, âm thầm thở phào một hơi, nhưng vẫn chậm rãi quay đầu đi, che giấu khuôn mặt mình.
Chương 1264: Ai cùng ai một đám? Bên ngoài, tiếng của Đoạn Văn vang lên vài lần rồi im bặt, chắc là cảm thấy Đậu Phụ Khang không ở chỗ này, càng không nghĩ rằng con trai nhà tham tướng đường đường lại chui rúc trong hòn giả sơn, cho nên đã đi nơi khác tìm người.
Nghe tiếng bước chân dần dần xa, Đậu Phụ Khang mới thở phào một hơi, chui ra khỏi hòn giả sơn.
Hắn vừa định đi, nhưng thấy Đoạn Uyển vẫn còn ở bên trong, hơn nữa dáng vẻ hạ thấp. Dừng một chút, hỏi, "Cô nương không ra sao?"
Đoạn Uyển không hề lên tiếng, nàng cảm thấy Đậu Phụ Khang cùng Nhị thúc bọn hắn là một hội.
Đậu Phụ Khang cũng không có tâm tư đi đoán hành vi của một tiểu nha hoàn, nhíu mày, rồi rời đi.
Hắn là vì tránh né Đoạn Văn nên mới trốn đến đây, hắn cũng không ngờ tới, Đoạn nhị gia phu phụ lại to gan như vậy, cố ý đưa hắn đến đây, sau đó tìm cớ rời đi, để Đoạn Văn đến cùng mình "bồi dưỡng tình cảm".
Cũng may Đậu Phụ Khang xa xa nhìn thấy Đoạn Văn đi tới, liền lập tức chạy trốn.
Bây giờ, hắn nên đi tìm Đoạn nhị gia tính toán sổ sách. Thật sự cho rằng hắn là ân nhân cứu mạng của mình, nên cảm thấy hắn sẽ không nổi giận đúng không?
Ngay lúc Đậu Phụ Khang sắp đi ra khỏi viện, đột nhiên nhìn thấy mấy bà tử vội vàng đi qua, còn truyền đến những tiếng xì xào khe khẽ.
Tai hắn thính, nghe được rất rõ ràng.
Các nàng đang nói —— Đại tiểu thư ăn mặc thành nha hoàn trà trộn vào, mau chóng tìm người giao cho Nhị phu nhân.
Đậu Phụ Khang nhíu mày lại, đại tiểu thư?
Là vị muội muội của Đoạn Khiêm?
Không phải nói nàng lo lắng cho an nguy của Đoạn Khiêm, không nghe khuyên bảo, khăng khăng muốn đến phủ An Khánh tìm đại ca sao? Sao còn phải ăn mặc thành nha hoàn trà trộn vào?
Nha hoàn?
Đậu Phụ Khang bỗng nhiên nghiêng đầu, nhìn về phía hòn giả sơn.
Ở đó, chẳng phải có một tiểu nha hoàn hành tung mờ ám sao?
Đậu Phụ Khang lập tức quay người trở lại viện tử, một lần nữa chui vào chỗ hòn giả sơn.
Đoạn Uyển sắc mặt đại biến, nàng vốn chỉ muốn chờ hắn đi xa một chút, mình sẽ chuyển sang nơi khác ẩn nấp, không ngờ hắn lại quay lại nhanh như vậy.
"Cô nương là Đoàn gia đại tiểu thư?"
Đoạn Uyển bỗng nhiên trợn tròn mắt, đột nhiên đẩy hắn ngã xuống đất, luống cuống tay chân bò ra khỏi người hắn.
Đậu Phụ Khang 'Xùy' một tiếng, một tay sờ lên gáy, một tay khác bỗng nhiên giữ người lại.
"Cô nương chờ một chút, ta sẽ không hại cô nương, cô nương chạy cái gì?"
Đoạn Uyển không nói hai lời, cắn mạnh lên mu bàn tay hắn, Đậu Phụ Khang hít vào một ngụm khí lạnh, cái này xú nha đầu răng lợi làm sao tốt như vậy?
Hắn vội vàng đổi tay, chế trụ người.
"Cô nương trước tiên bình tĩnh một chút, ta không phải người của Đoàn phủ, ta họ Đậu, ta là..."
"Ta biết, ngươi cùng Nhị thúc ta là một hội, cút."
Đoạn Uyển tức giận ngứa răng đến cực điểm, thật sự là xui xẻo, lại bị hắn bắt được.
Đậu Phụ Khang, ..."Ai cùng ai một đám?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận