Nông Môn Trưởng Tẩu Có Không Gian

Chương 581

Những người đứng gần đó nghe được động tĩnh bên này, 'Bá' một tiếng đồng loạt quay đầu lại, ánh mắt đều tập trung trên người bọn hắn.
Huyện án thủ?
Cho nên người này chính là Cố Đại Giang?
Bên cạnh có hai người con ngươi co rút lại dữ dội, vẻ mặt kinh ngạc nhìn hắn.
Chương 983 Hắn là người thứ tư
Một người trong đó không nhịn được huých hắn một cái, "Ngươi, ngươi là Cố Đại Giang?"
"Đúng, là ta." Cố Đại Giang rốt cục hoàn hồn, vẻ mặt đều là vui mừng, ánh mắt nhìn vào danh sách kia, rạng rỡ chú ý.
Người kia trợn to hai mắt, "Ngươi thật sự là Cố Đại Giang? Nhưng ngươi, nhưng khi ngươi đi thi, lều thi ngay cạnh nhà xí, còn sớm viết xong bài thi, bỏ bút xuống, cứ như vậy, ngươi còn có thể thi đỗ huyện án thủ?"
Những người khác nghe xong, càng thêm chấn kinh.
Lều thi ở cạnh nhà xí?
Sớm viết xong bài thi?
Thật hay giả?
Cố Đại Giang cũng nhận ra hai người này, đây không phải là hai thí sinh đứng cạnh hắn nghị luận không nhỏ không to, chắc chắn như đinh đóng cột rằng hắn thi không đậu khi hắn rời trường thi sao?
Cố Đại Giang không nhịn được ưỡn ngực, "Lều thi ở cạnh nhà xí thì sao? Chỉ cần nghiêm túc làm bài, làm được như không nghe thấy, tự nhiên có thể hạ bút như có thần."
Đám người, ......"
Cố Vân Đông nghĩ đến việc hắn mang theo năm sáu túi thơm khi thi trận thứ hai, khóe miệng giật giật.
Thôi vậy, ngày đại hỉ, không vạch trần.
Rất nhanh, những người xung quanh đều chúc mừng Cố Đại Giang.
"Cố huynh có thể thi ra thành tích như vậy trong hoàn cảnh đó, đạt được huyện án thủ, quả thực khiến chúng ta bội phục."
"Cố huynh bây giờ đang theo học ở đâu, chúng ta dường như chưa bao giờ thấy qua Cố huynh."
"Đúng vậy Cố huynh, chúng ta thường xuyên tổ chức thi hội văn hội, cũng không thấy ngươi đến tham gia. Nếu ngươi đến, chúng ta cũng có thể sớm nhận ra ngươi."
Cố Đại Giang ở Thiên Hải thư viện ở chung lâu với đám học sinh, ngược lại là đã quen, lúc này cũng nho nhã lễ độ trả lời, "Tại hạ ngày thường đều ở tại phủ thành, ít khi trở về, cho nên mới không quen biết với chư vị."
Thì ra ở phủ thành a, thảo nào cảm thấy lạ mắt.
Chỉ có điều bọn hắn cũng kỳ quái, Cố Đại Giang tuổi này, không đến mức lần đầu tiên tham gia thi huyện chứ? Nếu lúc trước đã tham gia, bọn hắn cũng sẽ không không nhận ra a.
Có người còn muốn hỏi, đằng sau lại truyền đến tiếng thở hồng hộc.
"Cố thúc, Cố thúc có tên ta không?"
Là Dịch Tuấn Khôn.
Hắn đến muộn hơn Cố Đại Giang một bước, đợi lâu ở bên ngoài không chen vào được. Lại thêm hắn tuổi nhỏ gầy yếu, phụ mẫu cũng không phải nông dân, bây giờ vất vả lắm mới đến được đây, đã mồ hôi đầm đìa chật vật không chịu nổi, quần áo xộc xệch.
Cố Vân Đông nghe được âm thanh của hắn, vội quay đầu đi xem bảng danh sách.
Hạng nhất là Cố Đại Giang, tên thứ hai là cái tên xa lạ, dù sao nàng không biết.
Tên thứ ba chính là người mà Tần Văn Tranh từng đơn độc nhắc tới có hy vọng trở thành huyện án thủ của Đông Nghĩa thư viện - Dư Hồng Tài, còn một vị khác được nhắc tới là Thạch Hiểu ở hạng sáu.
Mà Dịch Tuấn Khôn, ở vị trí thứ tư.
Cố Vân Đông vui mừng, lập tức quay đầu nói, "Ngươi cũng trúng rồi, thứ tư đó."
Dịch Tuấn Khôn khẽ giật mình, lập tức cao hứng kêu lên, "Ta cũng trúng rồi, cha mẹ, ta cũng trúng rồi."
Cha mẹ hắn càng vui đến phát khóc, "Đúng đúng đúng, con cũng trúng rồi, con trai ta giỏi quá."
Có không ít người bị bọn hắn thu hút ánh mắt, nghe nói là thứ tư, mặc dù kém huyện án thủ, nhưng cũng là top 10 của huyện, cũng là một vinh dự.
Từng người lập tức không ngừng hâm mộ, mà thiếu niên này nhìn chỉ khoảng mười ba mười bốn tuổi, trẻ như vậy, sau này tiền đồ càng thêm rộng mở.
Ở đây ngược lại là có không ít người nhận ra Dịch Tuấn Khôn, biết hắn đang theo học ở một học đường rất nhỏ.
Không ngờ học đường kia lại có bản lĩnh như thế, có thể bồi dưỡng hắn thi đến thứ tư.
Chương 984
Bên này, Dịch Tuấn Khôn là học sinh của Tần Văn Tranh, có Tần Văn Tranh đảm bảo, Cố Vân Đông biết hắn khẳng định không có vấn đề.
Nhưng thứ tư, thành tích này đã phi thường chói sáng.
Bất quá, cha nàng là hạng nhất a, càng chói mắt hơn, nàng kiêu ngạo.
Huyện án thủ, tiếp theo, nếu không có sự cố trọng đại, không cần phải thi một đường đến thi viện, theo thường lệ vào học, thu hoạch tú tài công danh.
Cha nàng, không sai biệt lắm chính là chắc chắn tú tài.
"Cha, chúng ta ra ngoài trước đi, Vân Thư bọn họ vẫn đang đợi."
"Được được được, chúng ta về trước đi."
Cố Đại Giang tranh thủ thời gian cáo từ những thí sinh còn đang nói chuyện với hắn, những người này cũng biết tin vui như vậy nên sớm về với người nhà, cũng không ngăn cản nhiều.
Thế là một đám người, lại ấp a ấp úng chen ra khỏi đám đông.
Cố Vân Đông trán đầy mồ hôi, nặng nề thở ra một hơi, sửa sang lại quần áo một chút, liền nhanh chóng đi đến tửu lâu.
Mấy người trên lầu đã sớm chờ đến sốt ruột, nhao nhao hướng dưới lầu nhìn.
Chờ Cố Vân Đông tìm lên sau, Vân Thư, Vân Khả giống như lao đến.
"Cha, bọn họ nói có đúng không, cha là huyện án thủ có đúng không?"
"Đúng." Cố Đại Giang trong lòng vui vẻ, hung hăng xoa bóp cái đầu nhỏ của hắn.
Vân Thư cực kỳ cao hứng, "Cha, cha giỏi quá. Cha nhất định phải không ngừng cố gắng, một mạch lấy luôn phủ án thủ, viện án thủ, đợi đến thi Hương sau lại giành giải nguyên, thi Hội lấy hội nguyên, thi Đình liền có thể thi đỗ Trạng Nguyên. Cha, cha muốn đỗ liền sáu nguyên cha biết không?"
Cố Đại Giang, ......"Không, ta không biết, ta cũng không muốn biết.
Con trai à, con thật sự là coi trọng ta, còn đỗ liền sáu nguyên, cha con ta lấy được cái huyện án thủ đã cảm thấy vận may ngập trời rồi.
Sao từ trong miệng con nói ra, cứ như ta đã là Trạng Nguyên rồi vậy.
Cố Vân Đông ho nhẹ một tiếng, nói với Vân Thư, "Con đừng tạo áp lực lớn cho cha như vậy, lát nữa cha khóc bây giờ."
Vân Thư trừng mắt, được thôi, hắn vẫn là bớt yêu cầu đối với cha một chút vậy.
Bên kia, Dịch Tuấn Khôn cũng bước nhanh đến trước mặt Tần Văn Tranh, hít sâu một hơi, "Phu tử, học sinh không phụ kỳ vọng của ngài, đỗ rồi, thứ tư."
Bạn cần đăng nhập để bình luận