Nông Môn Trưởng Tẩu Có Không Gian

Chương 128

Một bên, vợ chồng Thạch gia cùng Hoa Lan cũng dùng sức gật đầu: "Hắn nguyện ý."
"Ân, tiền công tạm thời một tháng một lượng bạc, nếu làm tốt sẽ tăng thêm, nếu đồng ý, ngày mai đi theo ta đến huyện thành, bên đó có viện tử có thể ở, ngươi muốn về thì về, nếu quá muộn quá mệt mỏi cũng có thể ở tại cửa hàng."
Cọc gật đầu lia lịa, một lượng bạc a, hắn có nghe nói, tại tác phường, những người kia tiền công mới có năm trăm văn.
Kỳ thật hắn cũng rất muốn đi tác phường, chỉ là Cố Vân Đông nhận người muốn loại trung thực đáng tin, hắn tự nhận không phải. Lại nói, hắn còn phải nhìn chằm chằm Phương thị cùng Triệu Đại Phát.
Nghĩ đến đây, Cọc bỗng nhiên kịp phản ứng, "Kia, kia Phương thị bên kia..."
**Chương 215: Hai người hắn sợ nhất**
Cố Vân Đông ngắt lời hắn, "Không cần, ngươi ngày mai đến sớm một chút là được rồi."
Hắn nhìn chằm chằm Phương thị mẫu nữ bên kia cũng đã gần một tháng, các nàng ngoại trừ tìm Triệu Đại Phát đến nhà bọn hắn muốn trộm đồ, cũng không có động tĩnh gì khác.
Bây giờ nhà các nàng có người nhà họ Đồng trông coi, cũng không sợ Phương thị tìm người trà trộn vào nhà bọn hắn.
Lại nói, chỉ có ngàn ngày làm trộm, không có ngàn ngày phòng trộm, ngay từ đầu nàng đã nghĩ chỉ cần nhìn chằm chằm các nàng một tháng mà thôi.
Cọc lập tức đáp ứng, chờ Cố Vân Đông đi, hắn đưa tay hung hăng tát mình một bạt tai, lập tức hỏi cha mẹ, "Ta không phải đang nằm mơ?"
"Không phải nằm mơ, con thật sự có thể vào huyện thành làm hỏa kế." Thạch Đại Sơn chất phác, khuôn mặt tràn đầy kích động, bàn tay thô ráp vỗ mạnh vào vai hắn.
Hà thị cũng gật đầu liên tục, con của nàng, rốt cục đã có tiền đồ.
"Một tháng một lượng bạc đó, ta và cha con hiện tại mỗi tháng cũng có tiền công, con bây giờ đã có việc đứng đắn để làm, rất nhanh sẽ có thể làm mai."
Trước kia nhà nàng vừa nghèo, nhi tử lại không có thanh danh tốt, cả ngày chơi bời lêu lổng, bà mối gặp đều đi đường vòng, bây giờ nàng thậm chí đều có thể tưởng tượng cảnh tượng không lâu sau sẽ ôm cháu trai.
Cọc hít sâu một hơi, nhìn cha mẹ, chợt phát hiện bọn hắn không giống như trước kia.
Đúng vậy, từ khi giúp đỡ Cố gia quản lý vườn trái cây, hai người cả ngày đều tinh thần phấn chấn, tràn đầy nhiệt tình. Bây giờ mình cũng đã có công việc, sau này cuộc sống của bọn hắn sẽ càng ngày càng tốt.
Hắn cuối cùng nhìn Hoa Lan, thấy nàng đỏ bừng khuôn mặt nhỏ nhắn, dáng vẻ rất kích động, lập tức cười: "Chờ ca cho ngươi tích cóp đồ cưới."
Ngày thứ hai, Cọc thay bộ quần áo tốt nhất của mình, trời còn chưa sáng đã rụt người chờ ở cửa Cố gia.
Cố Vân Đông lúc ra cửa suýt chút nữa bị bóng người ở góc tường làm cho giật mình kêu lên, cho rằng mình vừa để Cọc trở về, bên kia Phương thị đã tìm người đến ngồi xổm ở cửa nhà mình.
Chờ thấy rõ người tới, nàng hận không thể một cước đạp ra ngoài.
Cọc cười hắc hắc, "Cố cô nương... Không đúng, Đông gia, ta có phải nên đi rồi không?"
Cố Vân Đông chào hỏi Cố Vân Thượng, người cũng đang đi học đường, rồi lập tức lên xe, lúc này mới đánh giá hắn hai mắt.
Lập tức có chút cau mày, Cọc tuy rằng đã mặc vào bộ y phục tốt nhất, nhưng ở góc áo vẫn có hai miếng vá.
Như vậy nhất định không được, hỏa kế trong cửa hàng chính là bộ mặt, nếu mặc y phục có miếng vá, người ta sẽ cho rằng nàng ngược đãi nhân viên, ảnh hưởng danh dự.
Xem ra nàng phải suy nghĩ chuyện quần áo lao động.
Nàng để Cọc cũng lên xe, nhưng Cọc lại lắc đầu, chân tay co cóng ngồi bên cạnh Đồng lão cha, "Ta cùng lão bá ngồi bên ngoài là được rồi."
Cố Vân Đông cũng không khuyên nữa, sau đó, Cọc liền trơ mắt nhìn Thiệu Thanh Xuyên từ Thiệu gia đi ra, thấy hắn lên xe ngựa, liền phi thường tự nhiên tiến vào trong xe.
Cọc mở to hai mắt nhìn, lập tức run rẩy kịch liệt.
Không được, không thể sợ, có cái gì đáng sợ, hắn lại không đắc tội qua Thiệu Thanh Xuyên.
Đúng rồi, nghe người ta nói kia tác phường cũng có một nửa của Thiệu Thanh Xuyên, cho nên cửa hàng này hắn cũng có phần?
Nói như vậy, hắn cũng là Đông gia của mình?
...... "Hai người hắn sợ nhất, vậy mà đều là Đông gia của hắn!!
Hắn rốt cuộc là làm thế nào lại rơi vào hoàn cảnh như vậy? Vì cái gì nghĩ mãi mà vẫn không ra a a a a a a.
Xe ngựa tiến vào huyện thành, Cố Vân Đông trước tiên đưa đệ đệ đến học đường, sau đó lại đi hiệu may, để Cọc đi chọn một bộ quần áo phù hợp.
Cọc kích động không thôi, "Cho, cho, cho ta? Ta chọn kiểu dáng gì cũng được?"
Thiệu Thanh Xuyên ánh mắt lạnh như băng bắn về phía hắn, Cọc bỗng nhiên giật mình, cảm giác cổ lành lạnh, phảng phất tùy thời đều muốn lìa khỏi đầu, hắn yếu ớt xê dịch sang bên cạnh.
**Chương 216: Khách không mời mà đến**
Cố Vân Đông trừng mắt liếc hắn một cái: "Nghĩ hay lắm, ngươi còn nghĩ chọn lụa là sao? Chọn bộ nào nhìn sạch sẽ, chỉnh tề, ấm áp, không có miếng vá là được rồi."
Cọc "A" một tiếng, nhưng vẫn rất cao hứng, tốt xấu gì cũng có quần áo mới để mặc, không phải sao.
Nhìn hắn đi chọn, Cố Vân Đông mới nói với Thiệu Thanh Xuyên: "Ngươi giúp Trịnh chưởng quỹ cũng chọn một bộ đi, Cọc, hỏa kế này đã phát quần áo lao động, không có đạo lý chưởng quỹ lại không có, ngươi xem cái nào phù hợp."
"Quần áo lao động?" Thiệu Thanh Xuyên thần sắc hơi chậm lại.
"Ân." Cố Vân Đông chỉ chỉ Cọc, "Không thể để hắn mặc y phục trên người mà đi chiêu đãi khách hàng, coi như là phúc lợi của cửa hàng chúng ta."
Tiệm của chúng ta? Thiệu Thanh Xuyên vẻ mặt vui mừng: "Tốt, ta đi chọn."
Quần áo cho chưởng quỹ khẳng định không giống hỏa kế, Thiệu Thanh Xuyên đánh giá thân hình Trịnh Cương một chút, rất nhanh đã chọn cho hắn một bộ.
Cọc cũng rất nhanh trở lại, hắn còn có chút thấp thỏm, bất quá thấy Cố Vân Đông không có ý kiến, sảng khoái trả tiền, hắn liền cao hứng trở lại.
Chờ đến cửa hàng, Trịnh Cương đã ở đó chờ.
Cố Vân Đông liền để hắn mang theo Cọc trước tiên thu dọn quầy hàng, còn mình thì đi hậu viện, mở một gian phòng ra.
Một lát sau, mới để bọn hắn tiến vào chuyển hàng tồn đặt ở đó.
Kỳ thật, hàng tồn gì đó căn bản không có, nàng vừa mới lấy ra từ trong không gian.
Cửa hàng không ai trông coi, nàng nào dám đặt ở đây?
Về sau, nàng dự định mỗi ngày đều phái người đưa tới, cho nên có lẽ trong nhà cần mua thêm một chiếc xe la nữa.
Dọn xong hàng hóa, Cố Vân Đông liền mở cửa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận