Nông Môn Trưởng Tẩu Có Không Gian

Chương 435

Thiệu Thanh Xa cũng nhìn thấy nàng, thấy nàng mặc một thân nam trang, tóc tết thành một cái đuôi ngựa, cánh tay, cổ chân và ống tay áo đều buộc chặt, cả người nhìn gọn gàng, có một cỗ khí khái hiên ngang.
Mắt Thiệu Thanh Xa hơi khựng lại.
Cố Vân Đông đi lên trước, đem ba lô leo núi to đùng phía sau đặt lên bàn, hỏi hắn, "Ngươi xem, đây là đồ ta chuẩn bị, hôm qua ta nhờ Nghĩ Ngọt may giúp, không gian bên trong rất lớn, có thể chứa không ít thứ. Ngươi xem giúp ta một chút, xem ta để đồ đầy đủ chưa, còn cần mang thêm gì không?"
Nàng rất mong đợi, "Ta có đồ vật gì thì ngươi không cần mang theo, lặp lại thì vác cũng mệt."
Mang Văn Hoắc đứng tựa cạnh cửa ở cách đó không xa, nhìn thấy cái ba lô to đùng kia đều sợ ngây người.
Cô nương này thật sự cho rằng đi dạo chơi ngoại thành, cưỡi ngựa dạo mát sao? Vác cái bao như thế, chỉ sợ còn chưa tới chân núi đã chịu không nổi, không vác nổi nữa?
Xem chừng cái bao này còn phải để Thiệu Thanh Xa giúp đỡ vác, đột nhiên cảm thấy Cố cô nương này cũng không phải là người bớt lo.
May mà hôm qua hắn đã khuyên Thiệu Thanh Xa chuyện kia, không để nàng đi theo.
Mang Văn Hoắc chờ Thiệu Thanh Xa cự tuyệt, không ngờ Thiệu Thanh Xa nhìn từ xa thấy Cố Vân Đông với vẻ mặt tràn đầy phấn khởi, cùng ba lô chuẩn bị tỉ mỉ xong, lúc này gật đầu nói, "Đồ vật rất đầy đủ, cái bao này lớn như thế, ta đến vác cho."
Mang Văn Hoắc: ???
!!!
Hắn không nghe lầm chứ? Vừa rồi Thiệu Thanh Xa nói cái gì?
Hắn thật sự có mở miệng nói chuyện sao?
Mang Văn Hoắc hít một hơi thật sâu, cảm thấy tim có chút đau nhức, Thiệu Thanh Xa là người không đáng tin như vậy sao?
Hai người đang nói chuyện trong nhà chính phảng phất căn bản là không có nhìn thấy hắn, cứ thế nói chuyện.
"Không cần, cái ba lô này nhìn lớn, kỳ thật rất nhẹ. Ngươi xem cái móc treo này không có, mấy tầng, đã tháo lực, rất nhẹ nhàng, hay là ngươi thử một chút?"
Trong lúc nói chuyện, nàng đem ba lô khoác lên, tay vẫn đặt ở bên trong, đem một bộ phận đồ vật trọng yếu thu vào không gian, sau đó đem móc treo khoác lên vai Thiệu Thanh Xa.
"Có phải rất nhẹ không?"
Thiệu Thanh Xa kinh ngạc, vậy mà thật không có trọng lượng gì, cảm giác chỉ giống như một lớp da.
Chương 734: Khẳng định có rời giường khí Cố Vân Đông đem ba lô cầm xuống, "Nếu không ngươi vác cái này, ta lấy bao phục cho ngươi. Không thì ngươi cầm bao phục, ta vác ba lô."
Thiệu Thanh Xa bất đắc dĩ, túi quần áo của hắn so với cái ba lô căng phồng có vẻ đặc biệt nặng nề của nàng còn nặng hơn không ít, hắn đương nhiên sẽ không đổi với nàng.
Cố Vân Đông lúc này mới hài lòng, đeo bao lên lưng, quay đầu nhìn về phía Mang Văn Hoắc với sắc mặt khó coi.
"Mang công tử, ngươi còn có vấn đề gì không?"
Mang Văn Hoắc nhìn về phía Thiệu Thanh Xa, ha ha hai tiếng, có chút cắn răng nghiến lợi mở miệng, "Không có vấn đề!!"
Lập tức xoay người, dẫn hai tên hộ vệ đi trước.
Cố Vân Đông hồ nghi nhìn bóng lưng của hắn, quay đầu hỏi Thiệu Thanh Xa, "Hắn sao thế?"
"Khả năng dậy hôm nay quá sớm." Hắn mặt không đổi sắc trả lời.
Cố Vân Đông bừng tỉnh đại ngộ, cho nên đây là có rời giường khí a?
Lắc đầu, Cố Vân Đông lúc này mới đeo ba lô cùng Thiệu Thanh Xa ra cửa.
Một đoàn người rất nhanh tới chân núi, lúc này còn sớm, sương muối rất nặng. Bất quá cách đó không xa đã có không ít thôn dân làm việc cho Lý lão đầu, nhìn thấy Thiệu Thanh Xa và một đoàn người lên núi cũng không nói gì.
Cố Vân Đông một thân nam trang, cách khá xa cũng thấy không rõ nàng là ai.
Đợi đến mấy người tiến vào núi, chung quanh không có người nào, Thiệu Thanh Xa mới vươn tay, nắm tay Cố Vân Đông đi lên phía trước.
Đi theo ở phía sau, Mang Văn Hoắc âm thầm hừ lạnh một tiếng, hắn đã nói, mang theo nữ nhân chính là vướng víu.
Không nghĩ tới Thiệu huynh đệ nhìn khôn khéo quả cảm, lại cũng qua không được ải mỹ nhân, để cho vị hôn thê của mình hồ nháo.
Trên đường đi, không ai nói chuyện, Cố Vân Đông một tay bị Thiệu Thanh Xa nắm, một tay chống gậy, trong ba lô trên lưng cũng không có đồ vật gì, ngược lại đi rất dễ dàng.
Hơn nửa ngày trôi qua, mấy người đã tiến vào thâm sơn, thời tiết dần dần nóng lên, đường cũng trở nên khó đi hơn rất nhiều.
Mang Văn Hoắc nhìn Cố Vân Đông vẫn đi lại nhẹ nhõm, nhịn không được hơi kinh ngạc, không nghĩ tới nàng thế mà đến giờ vẫn không nói tiếng nào, thậm chí nước bọt đều không uống.
Ngược lại là mình, mặc dù thể chất cường thân tay tốt, nhưng hắn lên núi không có nhiều cơ hội, tối đa cũng chỉ là bồi tiếp mẫu thân đến ngoại ô chùa miếu, ngẫu nhiên bò lên núi mà thôi, nhưng ngọn núi kia đều có bậc thang, so sánh với loại núi có đường dốc đứng, cỏ mọc um tùm thế này, quả thực khác biệt một trời một vực.
Mang Văn Hoắc mặc dù không có cảm giác đến rất mệt mỏi, nhưng đi đúng là có chút phí sức, hơn nữa trên người hắn không có bất kỳ bao phục nào, hắn là thiếu gia, đồ vật tùy thân tự nhiên có hai tên hộ vệ cầm.
Đợi đến giữa trưa, Thiệu Thanh Xa nhìn đến một chỗ tương đối bằng phẳng, lại gần đầm nước, rốt cục lên tiếng nói, "Nghỉ ngơi một chút, ăn chút gì rồi đi tiếp."
Mang Văn Hoắc biểu thị đồng ý, những người khác tự nhiên không có ý kiến.
Thiệu Thanh Xa đem bao phục trên lưng để xuống đất, tìm tảng đá cho Cố Vân Đông ngồi, "Ta đi săn hai con gà rừng, ngươi chờ ta ở đây."
"Tốt."
Mang Văn Hoắc nói gấp, "Để Mang Nghĩa, Mang Trung đi thôi."
Hai tên hộ vệ của hắn lập tức đứng lên, Thiệu Thanh Xa lại nói, "Không cần, bên này ta quen thuộc, rất nhanh liền trở về."
Nói xong, hắn khoác cung tiễn trên lưng, nhanh nhẹn chạy ra ngoài.
Mang Văn Hoắc vẫn là đưa mắt cho Mang Nghĩa, người sau nhanh chóng đi theo.
Cố Vân Đông giống như cười mà không phải cười nhìn hắn, trải qua nửa ngày thời gian này, nàng cũng coi như đã nhìn ra, Mang Văn Hoắc này đối với việc nàng đi theo lên núi, rất có ý kiến.
Bất quá không quan trọng, nàng ngồi xổm người xuống, mở ba lô ra, sau đó lấy cái nồi nhỏ từ bên trong ra, đặt ở trong nước giặt.
Mang Văn Hoắc, ......"
Chương 735: So sánh rõ ràng. Nồi???
Nàng thế mà còn mang theo nồi? Sẽ không thật sự nghĩ rằng đến dạo chơi ngoại thành chứ?
Mang Văn Hoắc biểu thị không thể nào hiểu được, thực sự không hiểu nữ nhân này trong đầu suy nghĩ gì.
Cố Vân Đông đã động tác nhanh nhẹn, bắt đầu tìm tảng đá chất thành cái bếp lò nhỏ.
Mang Văn Hoắc nhíu nhíu mày, ngược lại một hộ vệ khác là Mang Trung, cảm thấy để cho một cô nương gia làm việc không tốt lắm, liền nhỏ giọng nói, "Thiếu gia, thủ hạ đi phụ cận nhặt chút củi lửa."
Bạn cần đăng nhập để bình luận