Nông Môn Trưởng Tẩu Có Không Gian

Chương 2039

Bây giờ Lỗ vương không có ở đây, Bạch Chi Ngôn cũng đã bị bắt, việc xây dựng ở huyện Tĩnh Bình đã hoàn tất, hắn cũng nên trở về với cuộc sống tự do tự tại của mình.
Đôi khi, thoái ẩn ngay trên đỉnh cao vinh quang chưa hẳn là chuyện xấu, bọn họ lập được càng nhiều công lao, càng trèo cao, sẽ chỉ càng ngày càng trở thành cái gai trong mắt nhiều người.
Huống chi, quan chức càng lớn, trách nhiệm càng nặng. Đừng nói đến chuyện sau này trở thành quan ở kinh thành, chỉ riêng mấy năm làm quan huyện ở đây, hắn cũng đã bận rộn đến nỗi hiếm có thời gian ở bên thê tử và hài tử. Chớ nói đến việc về thăm hỏi tổ phụ tuổi cao, nâng cao y thuật của bản thân, hay dạy bảo đệ tử thiên phú vô cùng tốt.
Hiện tại Thiệu Thanh Xuyên và Cố Vân Đông, dù cho không có quan chức bên mình, vẫn như cũ là quận chúa và quận mã gia, vẫn có nhân mạch và chỗ dựa, hơn nữa còn là truyền nhân của thần y thế gia, đi đến đâu cũng không sợ hãi.
Đương nhiên còn có một nguyên nhân nữa, tương lai Cố Đại Giang và Cố Vân Thư là muốn hướng đến vị trí cao. Nếu phía trước có bọn hắn cản trở, con đường của hai đứa trẻ sẽ trở nên đặc biệt gian nan, thậm chí có khả năng sẽ trì trệ không tiến.
Dù sao Thiệu Thanh Xuyên và Cố Vân Đông đều không thích quan trường, đã như vậy, không bằng lui về, sống những ngày tháng thư thái của riêng mình.
Vân Thư nhìn hai vợ chồng này một thân nhẹ nhõm, nhất thời vậy mà không nói nên lời.
Người ta đều tập trung tinh thần trèo lên trên, vì thế không tiếc bất cứ giá nào, tỷ tỷ và tỷ phu nhà hắn ngược lại tốt, hoàn toàn không muốn ôm đồm sự tình vào người.
Hắn thở ra một hơi, "Tốt, mặc kệ quyết định của hai người là gì, làm đệ đệ, ta đều ủng hộ." Tương lai cứ giao cho hắn, hắn sẽ trèo lên cao, trở thành chỗ dựa cho tỷ tỷ.
Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Xuyên nhìn nhau cười một tiếng.
Chủ đề tiếp theo liền nhẹ nhõm hơn rất nhiều, biết Vân Thư dự định đi Linh Châu phủ, liền đem một chút tình hình ở Linh Châu phủ nói trước cho hắn nghe.
Cứ nói chuyện như vậy, mấy người ngược lại quên cả thời gian, mãi cho đến khi Chậm Chậm lon ton chạy vào, "Nương, muốn đưa Tam Sơn và Tiểu Hoa về nhà."
Cố Vân Đông sững sờ, lúc này mới chú ý đã rất muộn.
"Không vội, ăn cơm tối xong, rồi để Thiệu Văn đưa bọn chúng trở về."
Chậm Chậm "A" một tiếng, liền lại lon ton chạy đi.
Chẳng mấy chốc, lại kéo trở về hai người Tam Sơn đang ngượng ngùng.
"Vừa hay, hôm nay cữu cữu của Chậm Chậm đến, lại thêm hai vị khách nhỏ, chúng ta buổi tối ăn một bữa ngon lành." Cố Vân Đông sờ lên đầu hai đứa bé, "Các con là bằng hữu của Chậm Chậm, nó đến nhà các con đều không coi mình là người ngoài, các con cũng đừng khách khí, cứ coi đây là nhà của mình, nhé."
Chậm Chậm mím môi, "Nương, sao nương biết con không coi mình là người ngoài?"
Bởi vì ta cho người đi theo con a, đồ ngốc.
Cố Vân Đông dẫn mấy người đi đến phòng khách, ôm người đặt lên ghế.
Tam Sơn và Tiểu Hoa rất câu nệ, mặc dù bọn chúng tuổi còn nhỏ, nhưng cũng biết thân phận người trước mặt rất cao quý đối với chúng. Bọn chúng ngày thường muốn gặp cũng không gặp được, bây giờ lại muốn ngồi cùng bàn ăn cơm.
Cũng may Thiệu Thanh Xuyên và mấy người lớn vẫn luôn trò chuyện về chuyện của mình, Tam Sơn và Tiểu Hoa liền do Chậm Chậm chiêu đãi.
Trẻ con với trẻ con, tóm lại lại càng dễ thoải mái.
Cố Vân Đông ngẫu nhiên nhìn sang, thấy hai đứa bé đã ăn đến say sưa ngon lành, không còn bó tay bó chân, lúc này mới nở nụ cười.
Chương 3499 Chậm Chậm cha là huyện thái gia. Ăn tối xong thì vẫn còn sớm, nhưng Cố Vân Đông cũng sợ Đại Sơn và mọi người sau khi trở về không thấy người sẽ sốt ruột.
Thế là Thiệu Văn nhanh chóng dẫn Chậm Chậm, mang theo hai đứa bé trở về.
Về đến nơi, quả thật nhìn thấy Đại Sơn ba người đều đã trở về, đang đem hộp cơm Chậm Chậm đưa tới giữa trưa lấy ra, đem thức ăn bên trong bưng đến phòng bếp hâm nóng.
Chỉ bất quá Nhị Sơn thỉnh thoảng lại dò xét nhìn ra phía ngoài, dáng vẻ rất lo lắng.
Mãi cho đến khi nhìn thấy cuối ngõ hẻm xuất hiện mấy bóng người, Nhị Sơn mới nhảy nhót, vội vàng chạy đến, "Chậm Chậm, Tam Sơn, Tiểu Hoa, các con đã về rồi."
"Về rồi." Mặc dù đi một đoạn đường, nhưng Tam Sơn vẫn ôm bụng ợ một cái, "Bá mẫu giữ chúng con lại ăn cơm, nhiều đồ ăn lắm, chúng con ăn no căng bụng."
Nhị Sơn vừa định nói hai đứa nhỏ vài câu, ngẩng đầu nhìn thấy Thiệu Văn xa lạ, lập tức dừng lại, quay người mời bọn họ vào cửa.
Thiệu Văn trong tay còn cầm không ít đồ, hắn trực tiếp đem đồ vật đặt lên bàn, đối mặt với sự nghi hoặc của mấy người Đại Sơn, Thiệu Văn cười nói, "Đây là phu nhân nhà ta bảo ta mang đến tạ lễ."
"Tạ lễ?"
"Đúng vậy, tiểu thiếu gia nhà ta thỉnh thoảng rời nhà trốn đi, nghĩ đến là thường xuyên chạy đến chỗ các ngươi làm phiền. Gia và phu nhân rất cảm tạ các ngươi đã chiếu cố tiểu thiếu gia, đương nhiên cũng chuẩn bị sẵn tạ lễ mang tới."
"Chúng con, chúng con là bằng hữu." Cho nên không nhắc tới chuyện chiếu cố hay không chiếu cố.
Đại Sơn tuổi không lớn lắm, nhưng tâm tư mẫn cảm, nhìn bộ dạng này, nghĩ đến có phải cha mẹ Chậm Chậm không vui vì bọn chúng chơi cùng Chậm Chậm, cho nên cố ý đưa đồ, muốn bọn chúng giữ khoảng cách với Chậm Chậm?
Thiệu Văn là người tinh ý, liếc mắt liền nhìn ra ý nghĩ của hắn, lúc này cười nói, "Các ngươi đương nhiên là bằng hữu, cho nên mới phải có qua có lại đúng không? Trước kia chúng ta không biết tiểu thiếu gia rời nhà trốn đi liền đến chỗ các ngươi, không thì đã sớm tới nhận người quen. Lần sau nếu các ngươi có việc, không tiện mang theo Tam Sơn và Tiểu Hoa, vẫn có thể đem bọn chúng đưa tới. Như vậy các ngươi cũng có thể yên tâm, mà tiểu thiếu gia cũng vui vẻ."
Mấy người Đại Sơn mắt sáng lên, liên tục gật đầu, "Chúng con thích chơi cùng Chậm Chậm."
Thiệu Văn đã giải quyết xong mọi việc, "Vậy cứ nói như vậy nhé, thời gian không còn sớm, chúng ta về trước đây, hôm nào gặp."
Nói xong, hắn vẫy tay với Chậm Chậm.
Chậm Chậm nhảy nhót, "Đại Sơn, ta đi đây, hôm nay cữu cữu ta đến, ta phải về chiêu đãi cữu ấy." Nói xong thở dài một hơi, dáng vẻ trên thân gánh vác rất nhiều việc bận rộn.
Đại Sơn mấy người vẫn luôn đưa bọn họ ra cửa, tận mắt nhìn thấy bọn họ đi khuất, lúc này mới xoay người trở về phòng.
Vừa đóng cửa lớn lại, liền nghe thấy tiếng Nhị Sơn kinh hô, "Ca, có nhiều đồ ăn quá, đây là bánh ngọt Tuần Ký, cái này chắc là bánh hủ tiếu chiên, gạo này trắng thật, là gạo thượng hạng. Còn có vải vóc, chất liệu này sờ thật thoải mái, mềm mại, có thể làm áo trong mặc."
Đại Sơn giật mình, cùng Đại Hoa nhanh chóng bước về phía trước, từng cái xem qua đồ trên bàn, lập tức trợn mắt há mồm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận