Nông Môn Trưởng Tẩu Có Không Gian

Chương 1449

Đáng tiếc, Thẩm phu nhân cùng Thẩm lão gia đều là những người từng trải qua khó khăn trắc trở, tâm tính đã rất bình ổn, đối với loại chuyện hoa cỏ này, cứ thuận theo tự nhiên, sẽ không truy cầu xem có phải là trân phẩm hay không.
Nhìn viện này liền biết, đều là một chút hoa cỏ bình thường, có loại còn có thể làm thuốc.
Bất quá Thẩm phu nhân có kinh nghiệm, sau này nương nói không chừng còn có thể cùng nàng tham khảo.
Đang nghĩ ngợi, trong phòng truyền đến thanh âm "Ta thắng".
Cố Vân Đông cùng Thẩm phu nhân nhìn nhau cười một tiếng, rồi cùng đi vào.
Cố Đại Giang cùng Thẩm Nguyên đang đánh cờ, nói là đánh cờ, nhưng thật ra là Thẩm Nguyên đang chỉ dẫn hắn.
Dù sao Cố Đại Giang tiếp xúc cờ vây thời gian ngắn, hắn mấy năm nay chuyên tâm đọc sách chuẩn bị khoa cử, trừ cái đó ra, những thứ khác hắn cũng không đọc lướt qua nhiều, thời gian của hắn dù sao quá ít. Nếu không phải Thiên Hải thư viện có thiết lập mấy môn học này, hắn sợ là tiếp xúc thời gian sẽ càng ít hơn.
Đối đầu với cao thủ như Thẩm Nguyên, tự nhiên Cố Đại Giang không có chút nào lực chống đỡ.
Cũng may Cố Đại Giang là người thông minh, đầu óc tốt, logic kín đáo, mấy ván xuống tới, kỳ nghệ nâng cao rất lớn, khiến Thẩm Nguyên đều phải thay đổi cách nhìn.
"Quả nhiên, hổ phụ không khuyển tử a." Thẩm Nguyên cười tủm tỉm tán thưởng.
Thẩm phu nhân tiến đến bên tai Cố Vân Đông nhỏ giọng nói: "Lão gia nhà ta đã rất lâu không có nhẹ nhàng tự tại như vậy, các ngươi có thể đến, tâm tình của hắn đều tốt lên."
Nàng rất hưởng thụ buổi chiều tĩnh mịch như thế này, loại cuộc sống này mới là điều nàng chờ đợi rất lâu.
Nếu không phải nhi tử qua đời, bây giờ bọn hắn cũng có thể con cháu quấn đầu gối, hưởng thụ niềm vui gia đình...
Cố Vân Đông đưa tay ôm bờ vai của nàng, "Phu nhân về sau có thể thường xuyên ra ngoài đi dạo, ngài cũng biết nhà chúng ta mới mở trà các, có rảnh đến vòng vòng, ta bảo người ta cho ngài ưu đãi."
Thẩm phu nhân cười ra tiếng, "Tốt, ta nhất định đi vào xem. Trước kia a, ta sợ ta đi ra ngoài, lão gia về nhà sẽ càng thêm vắng ngắt, đến lúc đó vụng trộm uống rượu cũng không ai trông hắn. Hiện tại hắn thu đồ đệ, có việc làm, ta cũng không cần lo lắng."
Cố Vân Đông âm thầm giơ ngón tay cái lên với mình, rất tốt, lại kéo thêm một vị khách hàng.
Đang khi nói chuyện, liền thấy Thiệu Thanh Viễn bưng một bát thuốc đi đến, trực tiếp đặt ở trước mặt Thẩm Nguyên, mặt không biểu cảm nói: "Thẩm tiên sinh, uống thuốc đi."
Thẩm Nguyên sắc mặt lộ ra kinh dị, quân cờ trong tay hắn đều bị ném đi, "Ngươi, ngươi hơn nửa ngày không thấy bóng người, là đi nấu thuốc? Còn, còn cho ta uống? Ta có bệnh đâu, ta uống thuốc làm gì? Mang đi, mang đi."
Thiệu Thanh Viễn mặt không chút thay đổi bưng chén thuốc hướng về phía trước đẩy.
Thẩm Nguyên thân thể lập tức lùi về phía sau, "Ta nói ngươi làm gì thế hả? Ngươi đường đường là Hình bộ thị lang, chuyện gì không làm, giống như người ở đi nấu thuốc cho ta, ngươi đây là làm mất thân phận biết không?"
Chương 2473 Ta đút... cho ngươi ăn đi. "Ta cũng không muốn." Thiệu Thanh Viễn mặt không biểu cảm đáp, "Chỉ bất quá vừa rồi trong lúc vô tình bắt mạch cho Thẩm tiên sinh, phát hiện tiên sinh uống rượu quá độ, ảnh hưởng nghiêm trọng đến độ linh hoạt của tay chân. Nếu là lại không kiêng rượu, không điều trị, tương lai vô cùng có khả năng xâm hại đến đại não, hậu quả khó mà lường được."
Thẩm phu nhân nghe xong, vội vàng tiến lên, hỏi, "Thiệu đại nhân, lão gia nhà ta thật sự nghiêm trọng như vậy?"
Thiệu Thanh Viễn còn chưa trả lời, Thẩm Nguyên liền khoát tay, "Làm sao có thể? Ngươi đừng nghe hắn nói bậy, ta cũng đã gặp qua thái y khác, mọi người đều nói ta không sao, ta hiện tại uống rượu đã ít đi rất nhiều, có đôi khi uống mấy chén rượu không có việc gì."
Nói xong lại giận nhìn Thiệu Thanh Viễn, "Còn có ngươi, ngươi đừng nói đáng sợ như vậy dọa người. Ta còn không biết thân thể của mình sao? Ngươi tốt xấu gì cũng là người có thân phận, sao lại thấy người liền bắt mạch cho người ta, còn không nói tiếng nào đã đi nấu thuốc?"
Thiệu Thanh Viễn sách một tiếng, "Ta cũng không nghĩ, chỉ là nếu ngươi là phu tử tương lai của Vân Thư, vậy ta tự nhiên muốn hiểu rõ tình trạng thân thể của ngươi. Nếu là qua mấy năm nữa ngươi xảy ra chuyện, vậy chẳng phải Vân Thư sẽ đau lòng muốn chết sao? Ta cũng không phải vì ngươi, là vì Vân Thư."
Thẩm Nguyên: "..." Đây là lời đại phu nên nói sao?
Hắn có phải là không hiểu thế nào là uyển chuyển, thế nào là trấn an cảm xúc của bệnh nhân không?
Hắn suýt chút nữa tức giận đến vểnh cả râu ria, Thẩm phu nhân nghe xong, lại kiên định đứng ở bên cạnh hắn, "Thiệu đại nhân nói đúng, ngươi đã thành tâm muốn thu Vân Thư làm đồ đệ, chẳng lẽ ngươi dự định dạy mấy năm liền buông tay mặc kệ sao?"
Thẩm Nguyên cảm thấy phu nhân của hắn cũng bị ảnh hưởng rồi, nói chuyện thật quá đâm lòng người.
Thiệu Thanh Viễn dứt khoát trực tiếp bưng chén lên, "Ta đút... cho ngươi ăn đi."
Cố Đại Giang yên lặng nghiêng đầu sang chỗ khác, Thanh Viễn à, ngươi vừa mới rõ ràng nói chính là 'đút'.
Thẩm Nguyên cũng nghe được, nhìn chén thuốc đen kịt, lại nhìn bên trái bên phải vậy mà không ai đứng về phía mình.
Mắt thấy Thiệu Thanh Viễn càng ngày càng đến gần mình, tay kia vững vàng vô cùng, cơ hồ muốn túm lấy cổ hắn đút vào.
Hắn tranh thủ thời gian vươn tay, "Thôi được rồi, ta uống."
Thẩm Nguyên mặt mày khó coi bưng chén thuốc lên, uống một hơi cạn sạch, lập tức toàn bộ mặt đều nhăn thành một đoàn, mười phần gian nan đặt bát lên bàn, toàn bộ thân thể đều run lên một cái.
"Mứt hoa quả đâu?"
Thiệu Thanh Viễn bưng bát liền xoay người, "Không có."
Thẩm Nguyên: "..." May mắn hắn thu đồ đệ không phải Thiệu Thanh Viễn, Vân Thư không có đáng ghét như hắn.
Cố Vân Đông âm thầm cười một tiếng, mấy bước đi theo Thiệu Thanh Viễn hướng phòng bếp, thấp giọng hỏi: "Thẩm tiên sinh thân thể thế nào?"
"Xác thực không tốt lắm." Thiệu Thanh Viễn nói, "Cũng không phải hoàn toàn do vấn đề uống rượu, giống như hắn nói, hiện tại hắn uống rượu đúng là đã tiết chế không ít. Nhưng trước đó hắn bị lưu vong, trong thời gian lưu vong chịu chút khổ sở, trên người có không ít ám thương. Về sau hồi kinh, hắn cũng không có điều trị, lớn tuổi những tổn thương này liền dễ dàng tái phát."
Gặp Cố Vân Đông nhíu mày, hắn cười cười, "Bất quá không có việc gì, ta cho hắn điều trị một chút, hắn không phải muốn thu Vân Thư làm đồ đệ sao? Về sau để Vân Thư giám sát hắn là được."
Thẩm Nguyên chỉ sợ còn không biết Vân Thư có một đặc điểm, đó chính là đặc biệt có thể lải nhải, đến lúc đó quản chắc chắn sẽ nhiều hơn so với Thẩm phu nhân, có thể lải nhải đến mức hắn sụp đổ.
Dạng này cũng tốt, dù sao cũng là chính hắn cầu đến đồ đệ.
Thiệu Thanh Viễn có chút hả hê trên nỗi đau của người khác, hắn bưng chén thuốc đặt ở phòng bếp xong, lại đem dược liệu trong bình thuốc rửa sạch sẽ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận