Nông Môn Trưởng Tẩu Có Không Gian

Chương 1029

Rất nhanh sau đó có một vị đại phu đứng lên, hắn trình bày một vài triệu chứng tương đối kỳ lạ mà bản thân đã gặp trong ba năm qua, cùng với phương thức trị liệu và hiệu quả đạt được.
Ở đây không chỉ các đại phu chăm chú lắng nghe đến say sưa, mà ngay cả những vị quý khách ở lầu hai cũng yên lặng theo dõi.
Bên cạnh Bạch Ung, còn có chuyên viên văn thư tiến hành ghi chép. Sau khi đại hội kết thúc, những nội dung này sẽ được chỉnh sửa thành sách, mỗi đại phu ở đây đều được nhận một bản.
Cố Vân Đông cảm thấy những đại phu này rất lợi hại. Nàng từ trước đến nay đối với phương diện y học có độ nhạy cảm rất thấp, loại người xem sách thuốc đều có thể ngủ gật. Theo lý thuyết, nghe bọn họ nói những kiến thức y học chuyên nghiệp kia, hẳn là sẽ rất nhàm chán mới phải.
Nhưng những người này có cách thuyết trình rất cuốn hút, giống như đang kể chuyện vậy, cho nên Cố Vân Đông ngoại trừ một số dược liệu và dược tính nghe không hiểu, còn lại đều có thể nhớ kỹ.
Tuy nhiên cũng có một số người nghe không kiên nhẫn. Trong số khách nhân ở lầu hai, có thể nghiêm túc nghe không nhiều, hơn phân nửa đều là để tùy tùng ghi chép lại mà thôi.
Thời gian từng chút trôi qua, các ví dụ cũng được trình bày xong.
Tiếp theo đó là một số ca bệnh nan y chưa có cách chữa trị. Với những chủ đề này Bạch Ung sẽ tham dự rất nhiều, không chỉ hắn, Thiệu Thanh Xa cũng cung cấp không ít hướng suy nghĩ.
Tiếng thảo luận trong đại đường càng ngày càng kịch liệt, mà Hàn Dĩnh ở trên lầu lại càng ngày càng mất bình tĩnh.
Hai tay nàng nắm chặt bệ cửa sổ, cơ hồ muốn bẻ gãy cả ngón tay.
Vì cái gì? Vì cái gì đã qua lâu như vậy, Cố Vân Đông vẫn không có vấn đề gì?
Hàn Dĩnh không cam tâm, nàng ngẩng đầu nhìn về phía Hàn Diệu, "Ca, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, người của huynh an bài..."
"Suỵt, im miệng." Hàn Diệu đột nhiên giơ tay lên, ngăn cản nàng tiếp tục nói.
Hắn tập trung sự chú ý xuống đại đường ở dưới lầu, bởi vì lúc này Kiều Kim Thủy đang nói, mà hắn lại nói về ví dụ Bình Nam Hầu trúng độc.
Mặc dù Hàn Diệu cũng rất để ý Cố Vân Đông, nhưng với hắn mà nói, càng quan trọng hơn chính là ai đã hạ độc cha hắn.
Hắn muốn từ đôi câu vài lời của những đại phu này, thu hoạch được một chút manh mối, xem xem người nào có khả năng sở hữu loại độc dược này.
Không chỉ hắn, Bình Nam Hầu một mực uể oải nằm trên giường một mình cũng ngồi thẳng người lên, nghiêng tai lắng nghe.
Hàn Dĩnh thấy thế, lửa giận trong lòng suýt chút nữa khống chế không nổi mà bùng lên.
Nàng hất mạnh chén trà trên bàn, "Được, các người mặc kệ, ta tự mình quản."
Nói xong, nhanh chân đi về phía cửa phòng bao.
Hàn Diệu bị tiếng chén vỡ làm giật mình, nhíu mày một chút, sau đó giao phó nha hoàn, "Đi theo tiểu thư, đừng để nàng xảy ra chuyện."
"Vâng." Nha hoàn kia vội vàng gật đầu, cũng nhanh chóng đuổi theo Hàn Dĩnh.
Hàn Diệu lắc đầu, một lần nữa nhìn xuống dưới lầu.
Hàn Dĩnh rời khỏi phòng bao, liền vội vàng đi xuống lầu.
Nhìn quanh một chút, cuối cùng thừa dịp không ai chú ý, trực tiếp đi về phía hậu viện.
Mà nha hoàn đang nhìn chằm chằm vào phòng bao của bọn họ, khẽ mấp máy môi, cũng tranh thủ thời gian bưng khay đi theo.
Đến hậu viện, Hàn Dĩnh liền nói với nha hoàn sau lưng, "Ngươi đi tìm nha đầu họ Điền kia."
Nha đầu họ Điền, chính là kẻ đã động tay động chân vào chỗ ngồi của Cố Vân Đông, kết quả bị Thiệu Văn Xa bắt được.
Nha hoàn phía sau không yên lòng về nàng, "Tiểu thư, thế tử để nô tỳ đi theo người, tránh cho người có gì cần..."
Hàn Dĩnh trực tiếp đạp nàng một cước, "Bản tiểu thư hiện tại cần ngươi đi tìm người, mau cút đi."
Nha hoàn đau đớn, không dám nói thêm gì, cúi đầu nhanh chóng đi tìm người.
Biệt viện này rất lớn, hành lang hậu viện lại quanh co phức tạp.
Nha hoàn kia vừa chuyển hướng đã không thấy tăm hơi, Hàn Dĩnh đứng tại chỗ một lát, trong lòng lại càng thêm bực bội, dậm chân không nhịn được nhìn về phía đại đường, đến thời điểm này, nàng vẫn đang chú ý tình huống của Cố Vân Đông, hy vọng dược hiệu có thể phát tác.
Đáng tiếc, Cố Vân Đông đi theo Thiệu Thanh Xa bên người trò chuyện vui vẻ, một bộ dáng thành thạo.
Hàn Dĩnh 'Phi' một tiếng, thu hồi tầm mắt.
Nhưng đúng lúc này, bên tai chợt truyền đến hai giọng nói rất nhỏ.
"Ài, ta vừa rồi nhìn thấy vị tiểu thư Bình Nam Hầu phủ kia từ trong rạp ra, mặt mày giận dữ, không biết muốn đi tìm ai gây phiền phức."
"Sao ngươi biết người ta chính là tìm người gây phiền toái? Có lẽ là có việc gấp thì sao?"
"Haiz, ta nhìn việc gấp nhất của nàng ta, chính là gả cho Thiệu công tử."
"Đừng nói nhảm, Thiệu công tử có thể nói là có phu nhân."
"Có phu nhân thì sao? Dưới gầm trời này nam nhân, có tiền có thế ai mà không có tam thê tứ thiếp?"
"Kia Hàn tiểu thư chính là đại tiểu thư Bình Nam Hầu phủ, có thể cho người làm thiếp sao?"
"Cho nên a, Hàn tiểu thư liền muốn chen chân hất Thiệu phu nhân hiện tại để thượng vị đó? Ngươi là không thấy được ánh mắt nàng ta nhìn Thiệu phu nhân, hận không thể ăn tươi nuốt sống người ta. Nàng ta cũng không nhìn lại chính mình, dáng dấp không bằng Thiệu phu nhân, tính tình không bằng Thiệu phu nhân, năng lực không bằng Thiệu phu nhân, ngay cả giọng nói cũng không bằng Thiệu phu nhân êm tai, loại người như nàng ta, Thiệu công tử có thể coi trọng mới là kỳ quái đâu."
Hàn Dĩnh nghe đến đó, sắc mặt lập tức xám xịt.
Nhưng người nói chuyện ở chỗ rẽ vẫn chưa dừng lại, vẫn dùng âm lượng không lớn không nhỏ vừa đủ để nàng có thể nghe được.
"Cũng chỉ có Hàn tiểu thư này ảo tưởng, còn tưởng rằng mình trời sinh xinh đẹp, chỉ cần ngoắc tay là nam nhân không thoát khỏi lòng bàn tay. Thiệu công tử là hạng người nào, thật muốn cưới loại người có quyền thế, kinh thành này không thiếu gì những đại gia tiểu thư tri thức hiểu lễ nghĩa. Hắn và Thiệu phu nhân kia là tình cảm thâm hậu mới kết làm phu thê, há lại một chút tôm tép nhãi nhép có thể so sánh?"
"Ta cũng cảm thấy vậy, ngươi xem Thiệu phu nhân đối với hạ nhân chúng ta tốt bao nhiêu, cùng Thiệu công tử kia là trời đất tác thành, Hàn tiểu thư... Chậc chậc."
Sắc mặt Hàn Dĩnh biến thành đen kịt, ngón tay siết chặt, móng tay dùng sức đâm vào lòng bàn tay.
Nàng rốt cuộc nghe không nổi nữa, đột nhiên quay người đi vài bước, đi đến trước mặt hai nha hoàn đang nói xấu kia, "Các ngươi nói ai? Ai dạy các ngươi nói những lời này? Hả?"
Hai nha hoàn nhìn thấy nàng hoảng sợ mở to hai mắt, "A..." hét lên một tiếng, không chút nghĩ ngợi xoay người bỏ chạy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận