Bản Tôn Cẩu Đến Vô Địch, Vô Hạn Phân Thân Chế Bá Tiên Giới

Chương 981: Âm dương điện chủ Huyết Vân!

Chương 981: Âm dương điện chủ Huyết Vân!
Đám người nghe vậy liền dừng bước.
Chỉ nghe Thái Dương thiên Tôn nói: "Vừa rồi, Thái Dương điện chủ dưới trướng ta đã bế quan cáo từ."
Đám người liền giật mình, "Đây tính là tin tức tốt gì chứ?!"
"Ha ha." Thái Dương thiên Tôn cười thâm sâu khó đoán một tiếng: "Cái này đương nhiên không tính, nhưng Thái Dương trấn ma điện ta đã có nhân tuyển điện chủ mới!"
"Cũng là một vị Chuẩn Đế vô địch!"
Hắn nói, thâm ý nhìn Thái Âm thiên Tôn một chút.
Lập tức, đôi mắt đẹp của người kia bỗng nhiên co lại, trong lòng có chút hồi hộp. . . . .
Đám người nghe vậy thì không tin.
"Lại một Chuẩn Đế vô địch nữa sao?!"
"Tiên giới sao lại có nhiều Chuẩn Đế vô địch như vậy?!"
"Không thể nào!!"
Các Đế Tôn hiếu kì, có chút phát điên.
Trong lòng vô cùng bất bình.
Dựa vào cái gì người khác lại có thể tìm được Chuẩn Đế vô địch, mình lại không được?!"
"A! Mau nói là ai?!" Đao Hoàng bực bội, định rút đao.
Thái Dương thiên Tôn ôn hòa cười một tiếng, nụ cười tựa như ánh mặt trời rực rỡ: "Điện chủ của ta, cũng là Huyết Vân!"
"Thái Dương Huyết Vân!"
"Ai? Ngươi nói ai?!" Thái Âm thiên Tôn kinh ngạc, đôi mắt đẹp trợn tròn, hóa đá tại chỗ. . . .
Sau khi hóa đá, bộ ngực đầy đặn kịch liệt phập phồng! Cuồng nộ nổi lên!....
Một lát sau.
Thái Âm thiên vực, bên trên cung ngày đầu.
Bỗng nhiên mây đen che phủ đỉnh, sấm chớp đùng đoàng.
Một cỗ uy áp kinh khủng giáng xuống, ép tất cả mọi người không thở nổi.
Phương Huyết Vân nhướng mày, bước ra một bước: "Yêu nghiệt phương nào, dám phạm Thái Âm ta, muốn chết!!"
"Thiên Đế quyền!"
Phương Tiên Nhân vừa thấy không hợp liền cuồng bạo tung quyền.
Đế quyền xé rách mây đen, đại lực đánh vào chỗ sâu hỗn độn.
"Huyết Vân!!" Thanh âm của Thái Âm thiên Tôn vang lên.
Ý giận dữ, tựa sấm rền vang dội.
"A! Nguyên lai là thiên Tôn! ~"
"Xin lỗi, ta còn tưởng là Cốt Tộc tập kích! ~" Phương Tiên Nhân thu tay về, mặt đầy vẻ áy náy.
"Huyết Vân, bản tôn cần một lời giải thích!!"
Đế Âm tựa như lôi đình mênh mông, oanh chấn não hải.
Oanh kích Phương mỗ, đầu ông ông. . . .
Gần như trong nháy mắt, Phương Vận liền đoán được nguyên do chuyện.
Nhưng hắn vờ như không biết: "Ý của thiên Tôn là gì? Giải thích cái gì?"
"Ha ha, giả bộ à!? Tiếp tục giả bộ!"
"Nam tử thiên hạ quả nhiên không có ai tốt!"
"Đều là thứ ăn trong bát lại ngó trong nồi!"
Thiên Tôn giận dữ mắng, chán ghét đến cực điểm!
Phương Tiên Nhân im lặng, cái này là cái gì vậy trời?
Nếu là người ngoài nghe thấy được, có lẽ còn tưởng hai ta có cái gì ấy chứ?....
"Khụ khụ, thiên Tôn nói cẩn thận. Ngài nói là chuyện Thái Dương điện chủ đúng không!?"
Lời này vừa nói ra, Thái Âm thiên Tôn trong nháy mắt xù lông: "Huyết Vân ngươi vô sỉ! . . . . ."
Thiên Tôn giận mắng, mắng ròng một hồi lâu, cũng không có ý dừng lại.
Phương Tiên Nhân lẳng lặng nghe, cũng không phản bác, thẳng đến khi nào đó thiên Tôn dần dần bình tĩnh lại, mới xúc động thở dài: "Thiên Tôn, tâm tình của ngươi, ta có thể hiểu được ~ . . . ."
"Nhưng tâm tình của ta, ngươi lại không biết. . ."
"Vậy đi, ta kể cho ngươi nghe một câu chuyện. . . Đã từng, có một người nam tử, tuấn tú vô song, khiến nữ tử thiên hạ tranh nhau. . . . ."
"Im miệng! Ta không nghe!"
"Khụ khụ... Thiên Tôn đừng kích động! ~ Không nghe thì thôi ~ Tóm lại, chuyện này thật sự là do ta có vấn đề ~. . ."
"Ha ha, ha ha ha. . ." Thái Âm thiên Tôn cười lạnh.
Phương Vận không nhìn thấy người, nhưng chỉ nghe giọng nói, liền như có một bóng hình xinh đẹp cao quý lãnh diễm mờ ảo trước mắt. . .
Đang miệt thị mình!
"Nhưng mà!" Phương Tiên Nhân không hề sợ hãi, tiếp tục nói: "Ta cũng là bị ép bất đắc dĩ thôi mà! ~"
"Thiên Tôn, ngươi cũng không thấy đấy thôi, lúc đó bọn họ kề dao lên cổ các huynh muội, nói chỉ cần ta không đồng ý thì liền lập tức giết con tin ~!"
"Ô ô, ô ô ô ~. . ."
"Ta Huyết Vân là người nào?! Ta Huyết Vân cả đời trọng tình nghĩa nhất!"
"Lẽ nào lại trơ mắt nhìn người mình yêu cùng huynh đệ, chết thảm trước mặt?"
"Nếu ta là người vô tình lãnh huyết như vậy, thì trách nhiệm điện chủ mà thiên Tôn giao cho ta, chắc hẳn cũng sẽ không yên tâm!"
"Thiên Tôn, ngươi nói có phải đạo lý này không!?"
Phương Tiên Nhân ngụy biện.
Thái Âm thiên Tôn tức điên.
"Ngươi im miệng!!"
Phương Tiên Nhân nói: "Tốt, chờ ta nói xong cũng im miệng ~"
"Nếu như, sau này Cốt Tộc trắng trợn đánh tới, thì Huyết Vân này, đoán chừng sẽ nhanh chân bỏ chạy!~"
"Nhưng mà, ta không phải!"
"Ta Huyết Vân, tuyệt đối sẽ không bỏ rơi bất kỳ người thân bạn bè nào! Nhất là người nhà như thiên Tôn ngươi! ~"
"Mặt khác, thiên Tôn ngươi còn không biết ta sao?! Ta thực lực mạnh mẽ, giết Ma Tôn Cốt Tộc liền như giết gà, giết hết Thái Âm, giết Thái Dương! Tuyệt đối không chậm trễ lẫn nhau!~"
"Cho dù ta kiêm hai chức, cũng không có vấn đề gì cả! ~"
Phương Tiên Nhân ba la ba la, nghe xong thì một vị thiên Tôn nào đó đang kiêu ngạo, ngẩn người.
"Ngươi im miệng! Đừng có mà hồ ngôn loạn ngữ!"
"Khụ khụ, được, được, được! Im miệng liền im miệng..." Phương Tiên Nhân lưu manh im miệng.
Trên đỉnh đầu Thái Âm huyền lôi cuồn cuộn, giống như tùy thời muốn đánh xuống.
Nhưng cuối cùng, kiếp vân đen kịt, tựa như cực kỳ không cam lòng mà dần dần tản đi. . . .
"Huyết Vân! Hy vọng ngươi nói được làm được!"
"Nếu không, bản tôn sẽ không bỏ qua cho ngươi!!"
"Đúng đúng! Thiên Tôn yên tâm, cam đoan tử dân Thái Âm dưới sự bảo vệ của ta, sẽ an cư lạc nghiệp!~" Phương Tiên Nhân cam đoan.
Thẳng đến khi sự hồi hộp trong lòng triệt để tiêu tan, mới thở dài một hơi!
"A, nữ nhân, còn trị không được ngươi!" Phương Tiên Nhân oán thầm, cẩu đạo toàn lực vận chuyển.
Hoàn toàn không sợ thiên Tôn nhìn trộm tiếng lòng.
"Hiền tế, sư tôn của ta thế nào rồi?"
"Có làm phiền ngươi không?"
Sau lưng cách đó không xa, sư tỷ Nguyệt Tinh thiền cùng mẫu thân nàng là Nguyệt Tuyết Dao cùng nhau đến, hiếu kì lo lắng hỏi thăm.
Vừa rồi khí tức, rõ ràng là thiên Tôn tức giận! Giận không kiềm được!
Nhưng đảo mắt, lại tan đi. . . .
Khiến cho người kinh nghi cũng khó.
Phương Vận quay đầu.
Lần nữa nhìn thấy hai mẹ con, trước mắt vẫn không khỏi sáng lên. . .
Hai người có dáng dấp rất giống nhau, đều đẹp không gì sánh được.
Đứng chung một chỗ, gần như giống như tỷ muội, chỉ là phong thái khác biệt.
Một người thì thành thục cao quý, một người thì thanh xuân tươi đẹp.
Thiên tư của Nguyệt Tuyết Dao rất cao.
Cho dù bị giam cầm hàng ngàn năm, lúc này cũng đã có cảnh giới Tiên Vương trung kỳ.
Đương nhiên, chút tu vi này, tại Phương Vận hiện tại, thì không đáng nhắc đến.
Phương Tiên Nhân đáp lễ, cười nhạt nói: "Nhạc mẫu đại nhân yên tâm, thiên Tôn không có gì, chỉ là có chút chút tính khí, phi, chút hiểu lầm nhỏ thôi!"
"Ta giải thích với nàng một chút là ổn!~"
Nguyệt Tuyết Dao nghe vậy, nhíu mày: "Vậy thì tốt. . .Như vậy, ta cũng yên tâm."
"Đúng rồi, nghe nói hiền tế bên ngoài có rất nhiều hoa thơm cỏ lạ, hi vọng hiền tế nhất định phải bảo trọng thân thể." Nhạc mẫu đại nhân dặn dò, ánh mắt sâu thẳm.
Sư tỷ ở bên, đôi mắt đẹp đẹp liếc nhìn người nào đó một cái.
"Khụ khụ, tốt, tốt!~" Phương Tiên Nhân xấu hổ, tìm cái cớ, trốn mất dạng.
Một ngày sau.
Thiên mệnh của Thái Dương thiên Tôn, lan rộng tiên giới.
Thái Dương trấn ma điện đổi chủ!
Tân nhiệm điện chủ, Huyết Vân!
Đại điển điện chủ đăng vị, được tổ chức sau ba ngày. . .
Trong chốc lát, tiên giới lại một lần nữa sôi trào!
"Thái Dương điện chủ Huyết Vân?"
"Huyết Vân nào?"
"Còn có thể là Huyết Vân nào? Chính là cái Thái Âm Huyết Vân đó!!"
"Tê!~"
Vô số tiên nhân nghe được tin tức, cảm xúc cực kỳ phức tạp!!
Nhất là các thế lực lớn vừa uống rượu mừng Thái Âm.
Cùng nhóm điện chủ vừa bị đánh cho ngừng tay. . . . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận