Bản Tôn Cẩu Đến Vô Địch, Vô Hạn Phân Thân Chế Bá Tiên Giới

Chương 563: Hoành hành hắc sát sông, ai là nơi đây bá chủ?

Chương 563: Hoành hành hắc sát hà, ai là nơi đây bá chủ?
Hai nơi này, sở dĩ được gọi là dị địa, là bởi vì, núi Quỷ Đạo và kỳ đục giới, trên bản đồ Trấn Ma Điện đánh dấu độ khó thuộc cấp "không biết" cùng cảnh báo màu đỏ. Hai khu vực này xâm nhập rất sâu. Đoán chừng, Trấn Ma Điện cũng không ngờ rằng, lại có thiên kiêu trẻ tuổi nào đó không màng sinh mệnh, muốn đến những nơi này chịu chết… Cho nên, hai địa phương này chỉ đơn giản đánh dấu địa danh và phương hướng.
"Nếu quả thật là một trong hai nơi này thì theo bước chân của tên này… ít nhất còn phải hai ba ngày nữa mới đến…" Phương Vận đại khái xác định mục tiêu của Bá Đục Đồ, liền cảm thấy vô cùng im lặng… Bởi vì Bá Đục Đồ ngụy trang thành Cốt Tộc, không dám dùng Tiên Nguyên đạo lực để di chuyển, mà chỉ dùng nhục thân để tiến lên. Hắn còn phải tránh né rất nhiều nơi nguy hiểm. Vì vậy tốc độ đi lại không nhanh. Nhìn Bá Đục Đồ, Phương Vận chỉ muốn diệt tên đó đi rồi thay hắn lên đường. Nhưng Phương Vận không chắc liệu vị thiếu chủ Bá tộc này có liên hệ nào khác với Huyền Thương Thiên không, cùng với mục đích thực sự của hắn là gì. Cho nên, hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Bá Đục Đồ một đường xâm nhập, hết sức cẩn thận. Mặc dù có lớp da ngụy trang quỷ dị, Bá Đục Đồ vẫn thỉnh thoảng gặp phải phiền phức. Ví dụ như, lúc này đây. Một dòng sông đen ngòm rộng lớn mênh mông chặn ngang trước mặt vị thiếu chủ Bá tộc... Hắc Hà rộng khoảng vạn dặm, dài không biết tận cùng, trên dòng sông, hắc khí như lốc xoáy lượn lờ, gió dữ thổi ngược không ngừng. Trên mặt sông cũng thỉnh thoảng có những khô lâu dữ tợn giơ ra lợi trảo. Thực lực cường đại, mơ hồ mang theo khí tức của Ma Quân.
Bá Đục Đồ ngụy trang thành Cốt Tộc, đứng ở bờ sông, không dám đến gần, ngây ngốc tại chỗ… Mộng bức tại chỗ. Hắn không qua được! Nếu đi đường vòng thì sẽ tốn thêm nhiều thời gian… Đến lúc đó, có thể còn chưa đến nơi, lớp da quỷ dị hắn đang mặc trên người, có khi sẽ lấy luôn cả mạng nhỏ của hắn… Bá Đục Đồ gặp khó khăn… Nhất thời do dự.
Phương Vận dần hiểu ý hắn, không khỏi nhíu mày, mặt đen lại… “Hắn ta, chỉ có thế này thôi ư? ! Còn định đi tìm lão tổ? ! Chả trách Chân Cổ Nghiệt Cảnh mở ra bao lần rồi mà người Bá tộc đều không thể thành công…” Một giây sau, Phương đại tiên nhân không kiên nhẫn liền ra tay. Với tốc độ nhanh như chớp, từ phía sau giáng một chưởng đánh ngất vị thiếu chủ Bá tộc. Sau đó nhấc hắn lên, liền bay thẳng sang phía đối diện hắc sát hà.
Vừa bay chưa đến ngàn mét. Trong dòng nước đen cuồn cuộn, một bàn tay khô lâu bé như trẻ con đột nhiên duỗi ra, chộp thẳng vào Phương Vận. Bàn tay nhỏ đen ngòm lớn dần khi đón gió, trong nháy mắt trở nên to lớn che trời. Dường như muốn bóp chết người vượt sông. Phương Vận khinh thường cười lạnh, một tay nhấc Bá Đục Đồ, tay kia vung lên, bắn ra một đạo kiếm khí tịch diệt.
Ầm!
Bàn tay lớn dữ tợn bị hàn quang kiếm khí chém thành hư vô. Kiếm khí màu xám, thế đi không giảm, xé gió lao vào trong dòng nước đen ngòm cuồn cuộn. Trong khoảnh khắc, đại dương đen sền sệt, kịch liệt lăn lộn, phảng phất có một con quái vật khổng lồ bị kinh động. Tiếp theo đó, giữa trời đất vang lên tiếng khóc nỉ non quỷ dị của trẻ con. “Oa ~! Oa ~!...” Tiếng như ma âm rót vào tai, phệ hồn đoạt phách, nghe thôi đã khiến lòng người run sợ thần dao.
Phương Vận vừa ngự đạo tắc để bảo vệ Bá Đục Đồ, liền thấy từ trong dòng sông cuộn trào, nổi lên từng bộ khô lâu quỷ thi. Những bộ khô lâu này, lít nha lít nhít, số lượng vô kể, đếm không xuể. Toàn thân chúng hắc khí bừng bừng, có cả nam, nữ, già, trẻ. Trong hốc mắt như lỗ đen, lóe ra ngọn lửa linh quỷ dị. Sau đó, cùng nhau nhìn về phía bóng đen trên đỉnh đầu.
Một giây sau, vô số khô lâu quỷ thi, lao vụt đi, phô thiên cái địa hướng thẳng đến hai người Phương Vận. Hắc khí cuồn cuộn, giống như biển cả dậy sóng, thanh thế ngập trời, cuốn tới.
Phương đại tiên nhân nhíu mày, hắn vốn định đi thẳng qua, không ngờ đám xương yêu trong sông, cũng không có ý định tùy tiện bỏ qua cho hắn.
"So nhiều người? ! Không biết tự lượng sức mình! ~" Phương Vận cười khẩy khinh miệt. “Đã muốn chết, vậy bản tôn thành toàn cho các ngươi! ~” Phương Vận đại thủ nhẹ nhàng vung lên, thoáng chốc từng đạo thân ảnh đen ngòm hư ảo hiện ra. Đầy trời bóng đen, lít nha lít nhít, lơ lửng trên không, kiêu ngạo bất thuần! Giống như những sứ giả câu hồn trong đêm tối. Mà từng người đều mang theo khí tức cường hãn của Tiên Quân.
Tiểu hắc tử vừa xuất hiện, lập tức mắt lóe tinh quang nhìn chằm chằm về phía những bộ khô lâu quỷ thi đang lao đến. Sau đó, hưng phấn xông tới.
Rầm rầm rầm!
Trên hắc sát hà, thần năng tịch diệt khuấy động, hắc khí tung hoành khắp nơi. Trong nhất thời, hắc tử phân thân hưng phấn cười quái dị, cùng với tiếng ma âm trẻ con khóc nỉ non, lẫn vào nhau tranh phong... Giống như trên sông đang tấu vang lên một khúc Tần Vương phá trận.
Trong đám quỷ thi đông đảo, phần lớn đều là Kim Tiên Chân Tiên, chỉ có một phần mười là cấp Tiên Quân. Cho nên, đám khô lâu quỷ thi rất nhanh liền bị các phân thân vây công đánh tơi tả, tiêu diệt trống không… Bóng đen to lớn dưới đáy sông, kinh hoàng khi thấy đối thủ quá cứng. Trực tiếp kinh hãi tại chỗ… Tiếp theo, trong nháy mắt, nước sông đen ngòm như nham tương kịch liệt cuộn trào, Phương Vận nhìn từ trên không xuống, chỉ thấy một cự vật âm u đang trong dòng nước đen ngòm, chạy trốn nhanh về phía thượng nguồn dòng sông.
“Nửa Vương cấp? !” Phương Vận có chút kinh ngạc. Vừa rồi đám khô lâu quỷ thi, dường như chỉ là những con rối do bóng đen to lớn dưới đáy sông điều khiển.
"Mặc kệ ngươi là thứ gì, đã chọc tới Diêm Vương ta, thì đừng hòng chạy! ~" Phương Vận khóe miệng nhếch lên cười lạnh, trong mắt lóe lên sát ý. Đã ra tay, thì tất nhiên là phải nhổ cỏ tận gốc… Huống chi, đối phương chỉ là một xương yêu nửa Vương cấp nhỏ bé mà thôi~ “Lên! Để nó biết, ai! Mới là bá chủ ở đây! ~” Phương Vận ngạo nghễ quát, mấy vạn phân thân lập tức đuổi theo.
Tiểu hắc tử giống như những dòng lũ quỷ dị màu đen, trên hắc sát hà trong địa bàn của Cốt Tộc, ngang ngược tung hoành! Như đi vào chỗ không người… "Oa ~! Oa ~!"
Bóng đen to lớn dưới đáy sông, cảm nhận được nguy cơ tử vong, vội vàng kinh hãi thét lên. Tiếng khóc nỉ non chói tai vang lên liên tục. Nhưng nó vừa chạy được chưa đến mấy trăm dặm, liền bị các phân thân tế ra tịch diệt thần liên, thô bạo cắm xuống trong dòng nước đen ngòm, khóa chặt lại.
Các phân thân cùng nhau dùng sức. Ầm vang kéo con quái vật dưới đáy sông, mạnh mẽ lôi ra khỏi mặt nước. Phương Vận nhìn rõ bộ dạng của xương yêu, lập tức kinh hãi trong lòng. Con quái vật kia, thân dưới là một con cá ngừ thối rữa, nửa người trên lại là một con hài nhi đen ngòm, béo núc dữ tợn… Vừa rồi tiếng khóc nỉ non, chính là từ cái miệng nhọn hoắt, có răng nanh của hài nhi đó phát ra. Thật đáng sợ lại quỷ dị. Trên cơ thể khổng lồ của xương yêu côn anh, mọc ra vô số những xúc tu màu đen. Lúc này, phần lớn các xúc tu đã bị chém đứt. Chỉ có số ít xúc tu còn liên kết với một vài bộ khô lâu quỷ thi.
Phương Vận nhíu mày, bởi vì hắn nhìn thấy, trên một số thi thể, những bộ y phục rách nát màu đen, rất giống trang phục của tu sĩ Tiên Giới… Thậm chí có vài bộ vẫn còn mới. Giống như quỷ thi vừa mới biến thành xương không lâu.
“Cần phải giết hại bao nhiêu sinh linh….” Phương Vận trong lòng chấn động.
Sau đó ngửa mặt lên trời, cảm khái: “Hôm nay bản tôn trừ sát, cũng coi như là thay trời hành đạo, thế này ít nhất cũng được thưởng ta trăm vạn công đức chứ?” Theo chính nghĩa trong lòng, đám tiểu hắc tử cười quái dị ra tay tàn nhẫn. Mấy vạn đạo tịch diệt thần liên, cùng nhau hung hăng kéo mạnh một cái. Trong nháy mắt, thần liên trở nên cứng rắn, sắc bén dị thường, biến thành vạn thanh đao thần màu xám, cắt chém lướt qua thân thể xương yêu côn anh. Rầm rầm, từng mảng thịt thối nát khổng lồ, rơi xuống đại dương sông lớn mênh mông. Làm bắn lên sóng lớn ngập trời.
Ngoài tiếng động này, trước Hắc Sát Hà trở lại yên tĩnh. Yên tĩnh đến mức có chút ngột ngạt. Trong dòng Sơn Hắc Hà, ẩn núp rất nhiều yêu linh Cốt Tộc, không một con nào còn dám ngóc đầu lên… Phương Vận lăng lập giữa không trung, uy bá lục hợp, khí thế ngàn vạn, ngang ngược, ngạo nghễ nhìn khắp bốn phương: “Hừ, lão tử muốn qua sông! Còn có ai dám cản đường? Có bản lĩnh thì cút ra đây? !”
Bạn cần đăng nhập để bình luận