Bản Tôn Cẩu Đến Vô Địch, Vô Hạn Phân Thân Chế Bá Tiên Giới

Chương 908: Chúng sinh bình đẳng, vạn vật Huyền Đồng

"Ngươi dọa ta...A?""A!~~""A!"Tiêu Viêm Vân và Thu Mộc, con ngươi đột nhiên co rút lại, phảng phất bị người nắm lấy yết hầu vậy, liên tiếp phát ra tiếng thét khàn khàn!...""Kia...Kia là!..." "Tiên Quân?!" "Đám quáng nô trên núi kia, tất cả đều là Tiên Quân?!" Tiêu Viêm Vân mặt mày tràn đầy vẻ không dám tin. Tùy ý liếc mắt, hắn thấy một mảng núi lớn, trên núi khí tức bành trướng, Tiên Quân chi uy, dày đặc chằng chịt, hùng hồn chói mắt. Nhiều vô kể!...Hình như...Mỗi người đều mạnh hơn mình! Còn toàn bộ đang cười với mình. Nụ cười, thật là đáng sợ...."Đến a!~ đây là núi Tiên Quân, hoan nghênh đạo hữu gia nhập!~""Bất quá đạo hữu chỉ là Tiên Quân sơ kỳ, vào núi này, chỉ có thể đào một ít chân núi!~""Ha ha ha!~" Có tên quáng nô đỉnh phong Tiên Quân quần áo tả tơi, trêu tức mời gọi, hàm răng trắng ởn, khuôn mặt bẩn thỉu, cực kì có sức đả kích. Chúng Tiên Quân cười lớn, tiếng cười vô cùng sung sướng! Phù phù! Tiêu Viêm Vân và Thu Mộc ngã ngồi xuống đám mây, run lẩy bẩy. Sau đó ánh mắt vô tình liếc nhìn, lại bị một tòa quặng mỏ khác lớn hơn hấp dẫn. Ầm! Mấy trăm đạo thế vương uy, phảng phất đã chuẩn bị kỹ càng, cùng nhau bộc phát, đột ngột xông vào tâm thần Tiêu Viêm Vân. Vương uy liên miên, bao trùm cả đất trời, kinh khủng tuyệt luân. Tiêu Viêm Vân và Thu Mộc, não hải ong ong, vạn lôi oanh đỉnh, trong nháy mắt, chỉ cảm thấy trời đất nghiêng ngả, càn khôn trở về hư vô!... Hai người, một là xuất thân tiểu Tiên tông, một là tán tu nhàn rỗi. Đâu có từng gặp trận chiến như vậy? "A!""A!""Tiên...Tiên Vương?!" "Những cái kia...Tất cả đều là Tiên Vương?!" Hơn nữa, tất cả đều là...quáng nô?! Tiêu Viêm Vân choáng váng, tại chỗ sợ tới mức tè ra quần! Tam quan sụp đổ, đạo tâm vỡ ra những khe hở chi chít... Tiên Vương, Vương Tôn! Cao cao tại thượng, tồn tại tôn quý vô cùng, vậy mà lại cầm cái quốc xẻng, đang đào mỏ? Lại còn nhiều như vậy?! Tiêu Viêm Vân đầu ong ong, vạn vạn không ngờ, lần đầu tiên trong đời thấy nhiều Tiên Vương đến vậy, lại là trong tình huống như vậy! "Đúng vậy a! Tất cả đều là Tiên Vương!~""Bất quá, núi này tiểu hữu không vào được đâu, ngươi quá yếu, không xứng đến! Ha ha!~""Ha ha ha!~" Mấy trăm Tiên Vương ác thú vị, tiếng cười rung chuyển trời đất, chấn động tâm thần người khác. Như ma âm rót vào tai, vô cùng vô tận. Tiếng cười của bọn hắn thì dọa người, sắc mặt lại thoải mái vừa khổ vừa điên! Đúng vậy a, tất cả đều là Tiên Vương! Nhưng thì tính sao?! Còn không phải bị người đưa tới đào quáng rồi?! "Ô ô, ô ô ô!~" Mấy trăm Tiên Vương vừa khóc vừa cười, dáng vẻ điên cuồng, vô cùng đáng sợ. "Không, không thể nào!~""Giả, đều là giả!...." Điện quang lóe lên, đồng thời bị mấy trăm Tiên Vương nhìn chằm chằm, cái loại cảm giác này, đơn giản muốn mạng người già!... Tiêu Viêm Vân và Thu Mộc, ngã ngồi trên mây, sợ hãi lùi lại, nơi đi qua, tường mây ướt một mảng..."A ha! Tiểu ra quần, hai con sâu kiến này, lại tiểu ra quần rồi!~""Ha ha ha!~" Trong quặng mỏ, có người cười lớn, dường như thấy chuyện cực kì vui vẻ. Sau đó, cả dãy núi cười rộ, tiếng cười vang vọng khắp nơi. Tiêu Viêm Vân và Thu Mộc hai người, trong kinh hãi hơi hoàn hồn, vô thức liếc về phương hướng người đang cười nhạo kia. Cái nhìn này! Bọn họ nhìn thấy mấy thân ảnh.... Lập tức, trong mắt hai người, âm dương điên đảo, đất trời treo ngược, những người kia không hiểu xuất hiện trên mây trời. Thân ảnh vô tận mà vĩ ngạn. Nhất là trong hai người kia, đế uy tung hoành, quan sát vô cực. Phảng phất giống như, Đế Tôn giáng thế! Tiêu Viêm Vân hoảng hốt, thần hồn oanh chấn! Trong nháy mắt, chỉ cảm thấy bản thân rơi vào bụi trần, nhỏ bé như giọt nước trong biển cả. Biến thành phàm tục sâu kiến, nhìn thấy Thái Thương phía trên, hiển hóa Đế Tôn Chân Thần! Phù phù! Tiêu Viêm Vân và Thu Mộc tâm thần bị đế niệm chấn nhiếp, ngã nhào quỳ xuống. Hai người biểu lộ ngu dại, điên cuồng dập đầu! Hèn mọn như ở trước mắt, giống như tín đồ thành kính. Đế Giả nhất niệm! Tâm linh chi lực, kinh khủng tuyệt luân...... Dưới tầng mây. Đầy khắp núi đồi thợ mỏ thấy vậy, lập tức càng vui vẻ! "Ha ha!~""Ha ha ha!~""Vui quá, vui thật!~" Hồn Ma kêu to, khoa tay múa chân. Trạng thái tinh thần, mắt trần có thể thấy không được bình thường...Điên, vô cùng điên. Hơn nữa, bệnh điên phảng phất có thể truyền nhiễm. Một người phát điên, rất nhanh tác động đến một mảng, một ngọn núi...Cho đến Tam Sơn Ngũ Nhạc..."Ha ha!""Tiên Vương thì thế nào?!""Chuẩn Đế thì thế nào?!" "Đế Tôn lại thế nào?!" "Còn không phải đến đào quáng?!" "Đại đạo bất công! Khiến cho thiên hạ chê cười!!" "Hoang đường! Hoang đường!~""Ha ha!~" Đồ tể điên cuồng, thần nhãn như điện, cầm cái quốc xẻng trong tay, chất vấn thương thiên. Chuẩn Đế đạo âm lượn lờ, đất trời rung động. Giờ khắc này, quốc xẻng trong tay hắn, như Hóa Thần đao thiên trảm, khí thế sắc bén, tựa như muốn khai thiên tích địa! Bổ ra cái này... Thế giới hoang đường! Đế có thể giết, không thể nhục! Đúng lúc này. Vẫn luôn tĩnh quan quáng chủ Phất Quang chân nhân, chậm rãi mở miệng: "Tốt rồi, chư vị tỉnh táo lại đi." Âm thanh Tiên phong đạo cốt hòa ái vang lên. Như tiếng suối chảy trong hang sâu, thấm vào ruột gan. Lại như Thái Sơ Thải Âm, trừ khử ma chướng. Trong nháy mắt, vuốt phẳng tất cả sự điên cuồng cùng táo bạo trong quặng mỏ. "Chư vị, đạo trời đất, vạn vật Huyền Đồng, không phân Tiên Tôn, không phân kẻ nghèo.""Các ngươi vì tiên, vì quân, vì vua, vì đế..... Tự cho là cao quý." "Nhưng, lúc này ở đây, các ngươi đã rũ bỏ phàm trần, Hư Tiên cùng Đế Tôn có gì khác biệt?" "Tài nguyên khoáng sản núi đá, là thứ cứng rắn của trời đất, càn khôn kiên cố. Dưới không nhận phàm tục, trên không nhận Đế Tôn..." "Các ngươi tự cao thân phận, ở trên núi đá có tác dụng gì?""Núi đá không cho tùy tiện, các ngươi dựa vào cái gì mà tùy tiện ở trên núi đá?" Lão đạo cười hỏi, đạo âm bao la, khiến người tỉnh ngộ, cao thâm khó dò. Đám người nghe vậy, đều tâm niệm ngàn vạn, dường như có điều ngộ ra. Nhất là Băng Đế và Lôi Đế, trong mắt bắn ra tinh quang, vô cùng kinh chấn. Đế nhãn cực điểm, muốn thấu triệt sự huyền bí của quáng chủ. "Người này không đơn giản..." "Tầm mắt cao, thấu hiểu huyền cơ..." "Thật sự là... Tiên Quân nhỏ bé?... " Nhị đế kinh hãi thì thầm, tâm thần dập dờn, khó mà kiềm chế. Lúc này. Phất Quang chân nhân cuốn theo Tiêu Viêm Vân và Thu Mộc, cưỡi mây mà xuống, rơi vào trong quặng mỏ. Hắn im lặng móc ra cái quốc xẻng, tự mình bắt đầu đào. "Đào quáng, chính là đào quáng, chỉ thế thôi. Phàm tục và Tiên Đế không khác." "Chư vị, cũng không có cách nào trốn tránh, dựa vào cái gì mà ủy khuất? Dựa vào cái gì mà điên cuồng?""Thu hồi suy nghĩ cao thấp kia đi." "Chúng sinh bình đẳng, vạn vật Huyền Đồng." Giờ khắc này, lão đạo làm gương. Thiên địa tĩnh lặng. Chỉ còn tiếng đào quáng của lão đạo... Vô hình ở giữa, dường như có ý cảnh huyền ảo gột rửa, giáo hóa đám người! Rất nhanh, có tiên nhân hướng lão đạo thi lễ: "Tiên sư, ta đã hiểu." Lão đạo gật đầu, từ ái mỉm cười: "Tốt." Người kia cầm lấy cái quốc xẻng chăm chú đào, vẻ thống khổ trên mặt, dần dần tiêu tan. Một cái, hai cái, ba cái.... Trong chớp mắt, Chân Tiên, Kim Tiên, Tiên Quân, nhao nhao tự nguyện làm theo. Thần đình quặng mỏ, phá lệ hòa thuận. Người theo lão đạo ngày một nhiều... Phất Quang chân nhân khí tức trên thân, càng thêm phiêu diêu, huyền bí. "Tiên sư, ta cũng đã hiểu!" Loạn Tà Vương quỳ xuống đất, thành kính thi lễ. Vẻ điên cuồng trên mặt hắn không còn, thống khổ cũng không còn, tâm thanh mà thần thái bình thản. Sau đó đứng dậy cầm lên cái cuốc. "Tốt." Phất Quang chân nhân mỉm cười. Nói xong. Ầm! Trên người hắn, chợt dâng lên khí tức không thể nào nói rõ. Tiên Quân chi cảnh, trong nháy mắt vượt qua nghìn dặm. Trong khoảnh khắc, vương uy hạo nhiên!
Bạn cần đăng nhập để bình luận