Bản Tôn Cẩu Đến Vô Địch, Vô Hạn Phân Thân Chế Bá Tiên Giới

Chương 1131: Nhân Thư, có lẽ vốn là ta!

Dương Tiễn nói, tàn nhẫn cười một tiếng, còn làm động tác cắt cổ lạnh lùng.
Két!
Đệ Nhất Anh Tuấn đang hăng hái, nghe vậy thì hóa đá tại chỗ.
Đầu óc ông ông.
Sau đó, hắn ôm lấy đùi Huyết Vân: "Lão đại!"
"Chúng ta là cùng một bọn a? !"
"Ngươi là đại ca ta, anh ruột, ngươi không thể... Ô ô, ô ô ô"
Tiểu mập mạp cầu xin tha thứ.
Không biết đối phương nói đùa, hay là nói thật.
Nhưng vẫn thật dọa người.
Thủ hạ của lão đại, thủ đoạn tàn nhẫn, không cần nói nhiều!
Vừa rồi, người này nói chuyện, một lời không hợp liền đánh chết một vị cấm khu Chí Tôn... Giết người mà mắt cũng không chớp lấy một cái!
"Ha ha, anh ruột cũng vô dụng, chỉ có người chết mới có thể giữ kín bí mật!"
Dương Tiễn nở nụ cười nguy hiểm, từng bước tới gần Đệ Nhất Anh Tuấn.
"Bất quá, nể mặt ngươi là bạn của đại nhân."
"Vậy đi, cho ngươi ba cái hô hấp thời gian!"
"Tự nghĩ ra một câu nói vô nghĩa cứng nhắc!"
Đệ Nhất Anh Tuấn sợ ngây người.
Nhìn sát thần bạch bào Dương Tiễn, rồi lại nhìn về phía lão đại của mình Huyết Vân...
"Không phải, Bạch ca! Lão đại! Các ngươi nói thật hay nói đùa vậy?"
"Các ngươi đừng như vậy, ta sợ!"
"Ô ô, ô ô ô"
Tiểu mập mạp che miệng, thật sự có chút sợ hãi.
Hắn cảm thấy đối phương diễn quá thật!
Không giống như là đang diễn.
Nhưng mà, lão đại Huyết Vân cũng không nói gì, điều này khiến hắn càng ngày càng hoảng.
"Hai hơi!"
"Thời gian không còn nhiều a"
Dương Tiễn xách đao, chậm rãi chỉ về phía Đệ Nhất Anh Tuấn, uy áp Thiên Tôn cấp kinh khủng vô cùng.
Sát khí bộc phát, khiến cho hư vô hỗn độn xung quanh, nhiệt độ chợt hạ xuống.
Đệ Nhất Anh Tuấn cực kỳ sợ hãi...
Vô ý thức hoảng loạn mở miệng, nói năng lộn xộn tìm cách cứu mình: "Ta có Nhân Thư! Đúng, ta nguyện ý dâng sách cho lão đại!"
Tay Dương Tiễn vỗ Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao, đao quang băng hàn lạnh lẽo: "Đừng nói đùa! Nhân Thư đã bị đại nhân nhà ta cầm đi rồi, không cần ngươi dâng!"
"Ba cái hô hấp đã đến!"
"Ngươi, chuẩn bị xong chưa?"
Dương Tiễn nói, thần đao như điện đâm ra.
"Ô ô" tiểu mập mạp tê dại, một khắc sinh tử, trong lúc bối rối lại nói: "Trên Nhân Thư có cấm chế cường đại, người khác đều không mở ra được!"
"Mà ta là truyền nhân Thiên Cơ Cung, có bí pháp có thể mở ra Nhân Thư!"
"Tu vi của ta, chính là như vậy mà có được!"
"Ta có thể không giữ lại gì truyền cho lão đại!"
"Được rồi, Dương Tiễn! Đừng dọa hắn!" Huyết Vân chợt lên tiếng ngăn cản.
Lưỡi đao của Dương Tiễn, ngay trước chóp mũi Đệ Nhất Anh Tuấn trong nháy mắt dừng lại.
"Vâng, đại nhân!"
"Hắc hắc!"
Dương Tiễn cười hắc hắc, còn lúc này, tiểu mập mạp Đệ Nhất Anh Tuấn vẫn còn run rẩy...
Vừa rồi quá thật, không giống như đang diễn!
Chẳng lẽ, lão đại đang cố ý thăm dò ta, cũng muốn bí pháp cùng cách mở Nhân Thư!?
Trong đầu nghĩ nhanh, trong lòng Đệ Nhất Anh Tuấn hơi đau khổ.
'Nếu như là vậy, vậy lão đại, nhất định là đã thay đổi...' Thấy vẻ mặt của tiểu mập mạp có chút không đúng, Phương Huyết Vân nhíu mày, liếc mắt nhìn thấu tâm tư hắn.
Lặng lẽ bĩu môi, Phương Tiên Nhân nói: "Dương Tiễn, mập mạp có tâm hồn mỏng manh, bị ngươi làm bị thương rồi...."
"...xin lỗi..."
Dương Tiễn nghe vậy, cung kính nói.
Nhìn về phía Đệ Nhất Anh Tuấn, giọng điệu lưu manh dị thường: "Thật xin lỗi, ta sai rồi! Xin ngươi tha thứ cho ta."
Đệ Nhất Anh Tuấn có chút không hiểu.
Lại một lần hóa đá, đầu óc trong nhất thời có chút hỗn loạn.
Chớp mắt hoàn hồn, tiểu mập mạp vội vàng xua tay: "Không sao, không có quan hệ..."
"Làm ta sợ muốn chết, ô ô ô"
"Lão đại, ta đây sẽ đem bí thuật Thiên Cơ Cung giao cho ngươi! Giúp ngươi mở ra Nhân Thư!"
Đệ Nhất Anh Tuấn cực kỳ thức thời!
Dường như vì 'trò đùa' vừa rồi mà lúc này hắn có chút nóng lòng muốn thể hiện.
"Ừm? Mập mạp! Dạo này ngươi, là bị dọa sợ sao?!"
Phương Tiên Nhân nhíu mày.
Sau mới phát hiện ra.
Mình có vẻ như đánh giá hơi cao một chút về phòng tuyến tâm lý của người bị truy sát lâu năm.
Nếu như là trước kia, trò đùa này cũng chẳng là gì.
Mà bây giờ, tiểu mập mạp dường như thật sự bị người truy sát đến mức kinh hãi quá độ.
Trở nên có chút nhạy cảm...
Nghĩ đến đây.
Phương Vận ngồi yên lấy ra Nhân Thư.
Bí lực tràn vào!
Chỉ trong một thoáng.
Thần sách Nhân Thư mở ra.
Kinh văn chữ lớn dày đặc, lấp lánh hiện ra.
Một trăm, ba trăm, năm trăm!
Trong chớp mắt, thần sách Nhân Thư, đã phá cấm vượt qua một nghìn chữ lớn!
Mỗi một chữ, đều phảng phất có sinh mệnh!
Ẩn chứa một loại đại thần thông đế đạo cổ xưa!
Trong khi hiển hóa, một chút thần thông trải qua con chữ, thậm chí hóa hình mà ra.
Tại bốn phía Phương Vận, long ngâm phượng minh, chủ động diễn hóa bản thân.
Khí tức thần thánh, chiếu rọi trần thế.
Nơi xa, cấm khu Chí Tôn đang quỳ xuống chứng minh giá trị của mình, trông thấy một màn này, thèm thuồng đến mức bản năng trỗi dậy!
Muốn tại chỗ bạo phát... Nếu như có thể lại tranh đoạt Nhân Thư thần sách.
Cũng may, bốn phía Già Thiên Thiên Tôn băng lãnh vô tình, khiến những cấm khu Chí Tôn này giữ vững được chút lý trí cuối cùng.
Bọn chúng chung quy chỉ dám nghĩ, không dám thật sự động đậy dù chỉ nửa phần.
Bên cạnh Phương Vận, Đệ Nhất Anh Tuấn đang khắc họa bí pháp trong đầu, chuẩn bị giao cho lão đại.
Bỗng thấy màn thần thánh trước mắt.
Vị truyền nhân Thiên Cơ này, cả người hoàn toàn ngây người, sẽ không nói gì.
"Không phải, ta còn chưa dạy cho lão đại bí pháp mà?"
"Sao hắn lại, còn hiểu rõ hơn ta? !"
"A! Còn nhiều như vậy nữa! Trời ơi!"
"Thần thuật truyền miệng của Thiên Cơ Cung ta, cũng không mở ra được nhiều kinh văn như vậy a! ..."
"Không thể nào, tuyệt đối không thể nào..."
Tiểu mập mạp mắt trợn tròn như gà bị ngốc, thân thể run rẩy, ngay cả hành vi đang khắc họa bí pháp cũng bị kinh hãi đến mức không tự chủ dừng lại.
Còn khắc họa cái gì nữa chứ!
Lão đại so với mình còn hiểu rõ hơn nhiều!
Giờ khắc này...
Đệ Nhất Anh Tuấn cực kỳ hoài nghi nhân sinh!
Hoài nghi truyền thừa cổ xưa của Thiên Cơ Cung!
Thậm chí, hoài nghi đến cùng ai mới là chủ nhân của Nhân Thư.
"Thấy chưa?"
"Thật không phải cố ý trêu ngươi." Huyết Vân tươi cười rạng rỡ.
Nụ cười như gió xuân ấm áp.
"Vừa rồi, Dương Tiễn đúng là đang đùa thôi, không phải như ngươi nghĩ đâu!"
Đệ Nhất Anh Tuấn gật đầu như gà mổ thóc.
Trái tim bị tổn thương, hoàn toàn được an ủi.
Là mình cả nghĩ quá rồi!
Lão đại vẫn là lão đại trước kia!
Không phải vì mạnh lên mà liền xem người cũ như cỏ rác!
Không còn gánh nặng trong lòng, Đệ Nhất Anh Tuấn lập tức khôi phục sự vui vẻ và lạc quan.
Nhưng cùng lúc, một vấn đề mới, khiến hắn trăm tào cào tâm can.
"Không phải, lão đại! Sao ngươi cũng có thể mở được Nhân Thư?!"
"Mà còn, so với người Thiên Cơ Cung chúng ta, còn lợi hại hơn nhiều như vậy?!"
Tiểu mập mạp không hiểu, nhe răng trợn mắt.
Trong lòng khó chịu vô cùng...
Người ngoài còn hiểu rõ hơn cả người Thiên Cơ Cung mình!?
Cái này chẳng phải là nói, những người Thiên Cơ Cung các đời mình, đều thành trò cười hay sao.
"Ô ô, ô ô ô"
Mập mạp vừa lạc quan được một chút, lại buồn bực tới cực điểm.
"Ha ha." Phương Vận cười đầy bí ẩn, nhìn về phía hư vô nói: "Sách này... Có lẽ... vốn dĩ hẳn là thuộc về ta."
Giờ khắc này, Phương Thiên Đế cầm trong tay sách người, vẻ mặt bình tĩnh, nội tâm lại đang dâng trào cực độ.
Trong đáy mắt hắn, vui mừng, dị sắc, kinh hãi! Lấp lóe không ngừng...
Không sai.
Nhân Thư của Thiên Cơ Cung!
Vậy mà thật sự có mối liên hệ lớn với trong ảo cảnh cướp đoạt lúc trước, nơi mà mình đã bồi dưỡng ra tam đại đạo Nguyên Thần: Thiên Địa Nhân sách!
Không phải, vì sao lại như vậy?!
Bạn cần đăng nhập để bình luận