Bản Tôn Cẩu Đến Vô Địch, Vô Hạn Phân Thân Chế Bá Tiên Giới

Chương 1262: Mạnh nhất bí pháp! Cầm xuống!

Chương 1262: Bí pháp mạnh nhất! Tóm lấy!
“Năm phần trăm?!” Kiếp Dịch đạo khu rung chuyển kịch liệt, não bộ ong ong như có điện giật. Trong chớp mắt chỉ cảm thấy trời sắp sập đến nơi. Người nào đó đưa ra chỗ tốt… Vậy mà! Ngay cả “một chín” cũng không có! Thật quá khinh người!
Kiếp Dịch không dám tin nhìn về phía người nọ! Tỉnh táo lại thì cơn giận không kìm nén được! Đây không phải là đang chà đạp tôn nghiêm của cường giả! Mà đây thuần túy là đang chà đạp trâu ngựa! Hơn nữa, ngữ khí của người nọ phảng phất như đó là điều đương nhiên… Còn mang dáng vẻ ban phát. Kiếp Dịch tức giận run người. Ánh mắt nếu có thể giết người, người kia đã bị hắn chém thành muôn mảnh.
“Quá đáng!”
“Cầm đồ bố thí của ngươi mà chơi một mình đi!”
“Ta không thèm hầu hạ!” Kiếp Dịch giận dữ hừ một tiếng, phất tay áo thật mạnh, xoay người bỏ đi! Không chơi… Quá đau lòng… Giờ Kiếp Dịch chỉ muốn về nhà… Ngay cả ý định tiếp tục thăm dò Vĩnh Hằng Tịnh Thổ cũng tan thành mây. Bây giờ hắn nhìn thấy người nọ là thấy phiền. Muốn đánh người!!
“Ừm?” Ở đằng xa, Phương Vận thấy Kiếp Dịch muốn đi thì lập tức sốt ruột.
“Gã này quả nhiên vẫn còn sĩ diện.”
‘Khụ khụ, vừa nãy ta nói chuyện có lẽ nên uyển chuyển một chút.’ Phương Tiên Nhân có chút hối hận. Sau đó vội vàng truyền âm ngăn lại: “Dễ, khoan đã!”
“Ngươi cứ nghe ta nói đã!”
“Ta không nghe!” Kiếp Dịch lạnh lùng, nhưng bước chân rời đi hơi chậm lại một chút. Hừ! ~ Sợ rồi sao? ~ Thêm tiền! Không thì đừng mong ta quay đầu! Tối thiểu phải một chín! Đây là tôn nghiêm! Kiếp Dịch ngạo kiều, cố chấp tiếp tục tiến lên, tấm lưng thẳng tắp, thần thái khác thường. Lúc này, giọng của thanh niên bay đến: “Năm phần trăm, thật ra không ít đâu!”
“Thật!”
Da mặt Kiếp Dịch cứng đờ. Bước chân vừa mới dừng lại ngay lập tức bước nhanh hơn. “Ta vậy mà còn ôm ảo tưởng với hắn? . . . Ha ha! . . . Đồ chó hoang!” Trong lòng Kiếp Dịch thầm mắng! Trên mặt lộ rõ vẻ cay đắng và bi phẫn!
“Ấy ấy, ngươi khoan hãy đi.”
“Dễ, ngươi đừng xem thường năm phần trăm này! ~”
“Ngươi xem đợt sóng thời không thú triều này, tối thiểu có năm trăm con!”
“Chúng ta tóm hết bọn chúng lại! Ngươi có thể chia hai mươi lăm con!”
“Hai mươi lăm con đấy! ~”
“Cả đời này ngươi từng thu hoạch được nhiều diễn thú như vậy chưa?!”
“Chưa đúng không?!”
Giọng nói của thanh niên truyền đến khiến tâm thần Kiếp Dịch run lên. Không khỏi bước chân dừng lại. Đúng vậy, chưa từng có! Diễn thú thời không có thể gặp nhưng không thể cầu. Không phải cứ mỗi lần vượt qua thời không đều có thể gặp. Mà cho dù gặp, cũng không nhất định có thể bắt được. Nếu gặp nhiều một chút, không bị đánh chết cũng đã may mắn lắm rồi. Do đó, kể từ khi trở thành cường đạo đến nay, Kiếp Dịch tất cả cũng chưa từng thu hoạch được mấy con diễn thú. Đếm trên đầu ngón tay. Nhưng dù vậy, những bản nguyên thời không này, cũng đã giúp hắn được hưởng lợi không nhỏ. Trên Thời Không nhất đạo, bước ra một bước cực kỳ quan trọng. Nhập môn!
“Nếu như lại thêm hai mươi lăm con. . .” Trong mắt Kiếp Dịch ánh lên tia sáng. Hắn do dự. Hai mươi lăm con diễn thú thời không quá mê người! Hắn có chút muốn đồng ý! Nhưng vừa mới nói ra lời ác độc… Chẳng lẽ muốn nuốt lời?! Trong lòng Kiếp Dịch giãy giụa, cuối cùng, hắn đành đau lòng lựa chọn bảo toàn tôn nghiêm.
“Hừ!”
“Chỉ là hai mươi lăm con diễn thú! Làm như ta chưa từng thấy qua đời sao?!”
“Quá đáng!”
“Ngươi quá xem thường ta!” Kiếp Dịch ngạo nghễ cự tuyệt. Mặc dù có chút không nỡ, nhưng thân ảnh hắn vẫn thẳng tắp. Trong gió tuyết, “Dễ” giống như một gốc thông, đón gió ngạo tuyết! Một thân ngông nghênh! Cự tuyệt rồi, tâm tình của hắn không hiểu sao trở nên tốt hơn! Bước chân rời đi càng thêm kiên định nhẹ nhàng.
“Ừm? Hai mươi lăm con đều không vừa mắt sao?!” Phương Tiên Nhân kinh ngạc, hắn không nghĩ đến người nọ lại quật cường như vậy. Mắt thấy Kiếp Dịch thật sự sắp đi xa. Phương Vận sốt ruột, không chút suy nghĩ, trực tiếp tung ra chiêu cuối cùng! Bí pháp thần thuật mạnh nhất Chư Thiên Vạn Giới! Vẽ bánh nướng! . . .
“Một trăm con!”
“Ba trăm con!!”
“Một nghìn con?!”
Âm thanh ‘Quá đáng’ giống như từng lưỡi đao nhọn thiêu đốt tâm thần Kiếp Dịch. Khiến ánh mắt hắn sáng lên, đạo tâm vô địch phanh phanh trực nhảy.
“Một vạn con!” Thanh niên nâng bánh nướng lên một vạn! Kiếp Dịch ngay lập tức tê liệt tại chỗ… Mặt hắn đỏ bừng xoay người, giận dữ nói: “Quá đáng! Ngươi đừng có hồ ngôn loạn ngữ! Làm nhiễu loạn tâm thần ta!”
“Tổng cộng đều không có nhiều diễn thú như vậy!”
“Ngươi làm sao cho ta?!”
Phương Vận nghe vậy mừng rỡ. Nội tâm yên lòng! Thuật vẽ bánh nướng, từ xưa đến nay không sợ người khác không tin, chỉ sợ người khác không thèm để ý… Ngó lơ làm ngơ, nhìn như không thấy. Chỉ cần hắn nghi ngờ, vậy thì hắn đã cách trúng chiêu không xa.
“A ha! Khụ khụ ~”
“Ngươi nghe ta nói đã! Đây không phải là ta hồ ngôn loạn ngữ!”
“Hiện tại đàn thú nơi này vẫn chỉ là quy mô nhỏ mà thôi.”
“Ta đã nắm giữ bí pháp để hấp dẫn chúng nó đến!
“Chỉ cần ngươi và ta tóm gọn hết đám này! Ta sẽ dùng bí pháp dẫn thêm nhiều diễn thú tới!”
“Đến lúc đó, đừng nói một vạn con, chính là mười vạn con! Một trăm vạn con!”
“Có ta ở đây! Chúng ta đều có thể tóm được hết!! “
“Đến lúc đó, ngươi còn thấy năm phần trăm là ít sao?!”
“Đến! Mau đến đây! Ta thật sự cần ngươi! ~”
Bánh nướng Phương Tiên Nhân vẽ càng lúc càng bay bổng. . . Phi! Phương Tiên Nhân hùng hồn, lời nói chính xác! Chắc như đinh đóng cột! Nước bọt văng cả vào mặt diễn thú.
“Thật là to gan!”
“Vào đây!” Phương Tiên Nhân nhanh tay lẹ mắt, nhân lúc sơ hở mà bắt gọn một con!
Ở đằng xa, Kiếp Dịch nghe kích động, lại thấy người nọ thu hoạch diễn thú dễ như chơi… Điều này khiến hắn càng thêm động tâm! Một trăm vạn con, năm phần trăm là bao nhiêu? Ngọa Tào!! Kiếp Dịch trong lòng không tự chủ tính toán, tính đến mức nuốt cả nước miếng. Một giây sau.
“Hừ!” Kiếp Dịch hừ lạnh, ngạo kiều quay người lại.
“Quá đáng, ngươi đừng có nổ như bò! “
“Làm gì có nhiều diễn thú như vậy?!”
“Bất quá, nếu ngươi đã nói cần ta…”
“Vậy ta! . . . Liền miễn cưỡng giúp ngươi một lần! ~” Kiếp Dịch trong lòng xấu hổ! Giọng nói thì lạnh lùng! Vẻ mặt kiểu là ngươi cầu ta nên ta mới giúp tư thái! . . . Dù sao chết cũng không thừa nhận là bởi vì rung động trước con số một trăm vạn con diễn thú. . .
Phương Vận thấy Kiếp Dịch đồng ý, mừng rỡ trong lòng, khóe miệng co giật cong lên.
“Không được cười! Ngàn vạn lần không được cười! . . .”
Phương Vận chật vật nín cười. Sợ kẻ mạnh hơn Kiếp Dịch cả đời, vì nụ cười này của mình mà xấu hổ phẫn nộ bỏ đi! . . .
“Tốt!”
“Dịch huynh mau đến đây! Anh em ta liên thủ! Thu hoạch thời không! ~”
Thấy rõ trước mắt, Phương Tiên Nhân không hề cười. Cũng chủ động tặng cho Kiếp Dịch giá trị cảm xúc cực cao! Quả nhiên, Kiếp Dịch nghe vậy. Khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng ẩn giấu một tia ý cười khó phát hiện. Hắn bước ra một bước, bay thẳng về phía thanh niên! Đi thẳng hướng về phía thời không thú triều. Phương Tiên Nhân thấy vậy, lập tức mở ra một con đường an toàn, tiếp ứng Kiếp Dịch. Hai người hội tụ. Một người thì toe toét mừng rỡ, một người thì khóe miệng giật giật.
“Phải làm như thế nào?!” Kiếp Dịch đi thẳng vào vấn đề.
“Đơn giản!”
“Trước tiên là như vầy… Còn sau đó là như vậy! Tiếp đó là như thế. . .”
“Cái gì?!”
“Hỗn đản! Ta thấy ngươi là muốn nhân cơ hội giết chết ta phải không?”
Kiếp Dịch nổi giận! Những chuyện mà người kia bảo hắn làm, không thể dùng từ trâu ngựa để hình dung được nữa… Trâu ngựa chỉ là mệt mỏi thôi, chí ít thì sinh mạng không lo. Mà bây giờ! Tên hỗn đản kia cơ hồ là muốn cho mình đi chịu chết!
“Đừng nóng vội a! Ngươi vội cái gì?!”
“Ta luôn ở phía sau ngươi, thời khắc mấu chốt, ta sẽ ủng hộ ngươi! ~”
Bạn cần đăng nhập để bình luận