Bản Tôn Cẩu Đến Vô Địch, Vô Hạn Phân Thân Chế Bá Tiên Giới

Chương 1110: Gió nổi lên!

Chương 1110: Gió nổi lên!
"Cái gì thân ngoại hóa thân? Ở đâu ra thân ngoại hóa thân?" Thanh niên giả vờ không biết.
Lão bà nghe vậy, liền trợn tròn mắt.
"Đừng có giả ngốc! Rốt cuộc thấy hay không thấy?"
"Không có."
"Tốt, tốt, tốt, được lắm, được lắm! Không hổ là ngươi!!" Lão bà nghiến răng nghiến lợi, cũng hết cách.
Nếu không phải có cháu gái ở đây, bà đã sớm muốn xông tới cùng hắn choảng nhau rồi.
Hiện trường lúc này chắc chắn không được hài hòa rồi...
"Vậy... người có giao hay không?!" Lão bà hỏi lại.
"Không giao, bọn họ không xứng" Thanh niên thành thật trả lời, nhấc chén trà lên, nhấp nhẹ một cái.
Vẻ mặt bình thản, cực kỳ tự tin.
Tự tin lại bá đạo.
Đôi mắt trắng dã của lão bà chợt lóe sáng.
Trong nháy mắt, hiểu rõ tất cả.
"Quá tuyệt!!"
"Nhãi ranh, quả nhiên ta không nhìn lầm ngươi!"
Lão bà kích động, nỗi lòng lo lắng, vơi đi quá nửa.
Lúc này, thanh niên mới mở miệng: "Người thì không cần giao, nhưng bà đã đáp ứng cho ta ba vạn viên Tiên tinh thượng phẩm, bà trước tiên phải thực hiện chứ."
"Cái gì?!" Lão bà giật mình ngây người.
Nhưng chỉ một cái chớp mắt, liền khôi phục lại vẻ trấn định.
"Không có khả năng."
"Ha ha, nhãi ranh, ta một xu cũng không có, làm sao mà lại đáp ứng cho ngươi tiền chứ?"
"Người trẻ tuổi, ngươi bịa chuyện cũng dở ẹc." Lão bà xem thường, cười nhạo khinh bỉ.
Phương Vận bĩu môi, cạn lời.
... Thì ra gia hỏa này nghèo như vậy!
...Ai đó không cam tâm, tiếp tục thử nói: "Bà không có tiền, nhưng bà nói, bảo thằng Kim đần cho ta đi!"
"Thế nào, lời tự ngươi nói ra, bà không nhận nợ à?"
Lão bà giật mình một chút, cả người có chút không kịp phản ứng.
Kim đần, cái từ thân thiết này...
Ba chữ này, tám phần là chính miệng mình nói.
Lão bà do dự, rồi lại lắc đầu bác bỏ: "Không có khả năng, ngươi đừng hòng lừa ta, tuy rằng ta không biết cụ thể đã nói cái gì."
"Nhưng lão già ta là có nguyên tắc."
"Cùng lắm thì ta không cản ngươi moi tiền, đã là khai ân lớn nhất ngoài vòng pháp luật rồi."
Hai người cãi cọ, Phương Vận vốn cho rằng đối phương không nhớ cụ thể, có thể thử gài bẫy lão gia tử một vố.
Kết quả... Lão bà chẳng màng đến trò này của hắn.
Đối mặt vấn đề nguyên tắc, thật... vô cùng có nguyên tắc!
Đến nỗi, một hồi dọa dẫm, phi, một hồi trò chuyện xác nhận.
Đạt được kết quả, cùng cuộc đàm phán ban đầu trong thế giới, cũng không khác nhau là mấy.
Đối với chuyện này, Phương Tiên Nhân nhịn không được cắn răng nói: "Lão gia tử, làm người không thể quá cố chấp."
"Lão đầu kia hiện tại đang ở chỗ ta, ăn của ta uống của ta..."
"Bà không muốn... hắn không được thoải mái à?"
Lão bà thoáng biến sắc mặt, trong lòng run lên, trong nháy mắt ý thức được điều gì.
Chẳng trách một ngày này, tâm thần mình bất an, cứ thình thịch không ngừng.
"Nhãi ranh, ngươi dám!!" Lão bà tức giận.
Lúc này, Tiểu Vân Nhi đi tới.
"Gia gia, ca ca, hai người nói gì vậy? Sao con chẳng hiểu gì hết..." Thiếu nữ mặt đầy vẻ hiếu kỳ.
Hai người đang căng thẳng, lập tức hòa nhã cười một tiếng.
"Không có gì, chỉ là trò chuyện bình thường thôi, Vân nhi đừng lo lắng, gia gia của con cũng không có bắt nạt ta." Thanh niên mỉm cười, ánh mắt ôn hòa.
Lão bà cũng tươi cười tán dương: "Đúng đúng, trải qua một phen nói chuyện, ta phát hiện nhãi ranh này cũng không tệ, là người!!!"
"Thật ạ?" Thiếu nữ nghi ngờ, nhưng lòng đầy vui vẻ.
Nhất là câu nói của gia gia, đại ca ca cũng không tệ... khiến nàng vui không kể xiết.
Lúc này, lão bà nhíu mày.
Truyền âm nói: "Nhãi ranh, ngươi mau đi đi, ta có chuyện muốn làm!"
"Tiền bối cứ đi, ta ở lại chăm sóc Vân Nhi"
"Cút ngay, ta không yên tâm nhất là ngươi đấy."
"Đi nhanh lên, đừng ép ta ra tay đấy."
Thấy lão bà nghiêm túc, thanh niên chậm rãi đứng dậy, không nỡ nhìn về phía thiếu nữ: "Vân muội, làm phiền hai ngày, ta cũng nên đi rồi..."
"Hay là, muội cùng gia gia, cùng đi với ta được không?" Thiếu nữ nghe vậy, nhảy cẫng lên vui mừng: "Tốt quá! Tốt quá!"
Lão bà mặt đen lại, bước lên một bước, ngăn trước người Vân Nhi.
"Nhãi ranh đừng hòng!""Cháu nội ta hai còn chưa đến lượt ngươi dựa vào!" "Đi nhanh lên!" Lão bà cự tuyệt, thúc giục ai kia rời đi.
Thiếu nữ chu môi bất mãn hờn dỗi dậm chân.
Nhưng lần này, lão bà vô cùng có nguyên tắc.
Nói không đồng ý, liền quyết không đồng ý.
Một lát sau.
Thanh niên rời đi.
Cửa thôn dưới gốc cây hòe, hòe hoa bay lả tả, thiếu nữ đứng trên phiến đá xanh, mong mỏi nhìn ra xa.
"Ca ca, huynh nhất định phải thường xuyên đến thăm ta nhé."
"Được."
"Ca ca, Vân nhi sẽ mỗi ngày nhớ huynh..."
"Ta cũng sẽ nhớ muội."
Thanh niên không quay đầu lại, nhưng lời nói ra, khiến thiếu nữ trong lòng ngọt ngào.
Đôi mắt trong veo, tràn đầy mơ mộng về tương lai.
Lão bà ở bên, nhìn mà nghiến răng trợn mắt, trán nổi đầy gân xanh.
Mẹ kiếp! Thằng nhãi này có gì tốt chứ?
Ngoài việc có vẻ ngoài đẹp trai một chút? Toàn thân từ trên xuống dưới, chẳng có cái gì là thật!
Lão bà không phục, nghĩ mãi không ra.
Sau đó cũng trịnh trọng hỏi thanh niên một câu:
"Nhãi ranh, không giao, ngươi thật sự nắm chắc chứ?"
"Tiền bối, lần này giao, vậy lần sau thì sao?"
Thanh âm thanh niên phiêu đến, lão bà toàn thân chấn động.
Sau đó chỉ thấy ánh mặt trời chiếu xuống.
Bóng lưng thanh niên trong khoảnh khắc phân tán ra...
Một, hai, ba, bốn...
Trong chớp mắt, đã có hơn ba mươi đạo!
Mặc dù chỉ thoáng qua, những thân ảnh chồng lên nhau, lại trùng khớp làm một.
Phảng phất chỉ là ảo ảnh do ánh sáng chiếu rọi.
Nhưng lão bà lại đột nhiên hưng phấn.
"Ba mươi!"
"Trời ơi! Thằng nhãi này! Làm thế nào mà làm được!""Thảo nào nó dám cuồng vọng như vậy!"
"Tốt, tốt, tốt!!" Lão bà vui mừng khôn xiết, kích động run rẩy!
Mấy ngày nay.
Tiên giới vẫn như cũ, hài hòa như trước.
Sau vẻ hài hòa, sóng ngầm không ngừng trào lên.
Vạn Bảo Tiên Hội lại lần nữa tổ chức đại hội đấu giá Đế bảo.
Bán ra rất nhiều đế huyết cùng những mảnh vỡ Đế Tôn.
Lần này, tại tầng lớp cao Tiên giới, nhấc lên một đợt tranh mua dữ dội.
Hàng ngàn vạn Tiên Vương, Chuẩn Đế, điên cuồng.
Vì liên tiếp đấu giá, số lượng đế huyết ngày càng nhiều.
Do đó, giá cả lần này so với lần đầu, có phần hạ xuống.
Rất nhiều Tiên Vương trước đó chưa có được, nay cũng mở mày mở mặt.
Có được thứ mình muốn.
Phương Tiên Nhân kiếm được đầy bồn đầy bát.
Tiên nhân Tiên giới sau khi kích động, tỉnh táo lại, cũng dần dần nhận thức được vấn đề.
Việc xuất hiện đại lượng đế huyết, khiến không ít người, ngửi được mùi máu tanh cùng nguy cơ!
Hội nghị Thiên Hư Cung, long trọng tổ chức.
Trong hội nghị, các vị Tôn giả Tiên giới suy đoán không ngừng, kịch liệt nghị luận.
Lo lắng không thôi.
Trong không khí căng thẳng ấy, các điện chủ Trấn Ma Điện ở Tiên giới, trở nên nóng bỏng hơn bao giờ hết!
Uy danh của Vô Địch điện chủ, càng lên tới đỉnh phong!
Tiên giới phong vân ngầm động.
Biển giới Hỗn Độn, càng là sóng lớn ngập trời!
Ba tin tức lớn, làm rung động biển giới!
Gây nên một làn sóng chấn động long trời lở đất.
Thứ nhất, tổ chức thần bí Già Thiên bá đạo xuất hiện!
Hành động tùy tiện! Tàn sát Ma Đế, uy hiếp Sinh Mệnh Cấm Khu.
Thứ hai, bảy Đại Thiên Tôn Già Thiên tiêu diệt Thái Yêu Đế Chủ tà không còn mống, ba Đại Thiên Tôn trợ chiến Kim Thiên Tôn, lại chém thêm một vị nữa.
Đại chiến Tiên Ma, Tiên giới đại thắng!
Thứ ba, là một tin tức ngầm.
Tin tức cho rằng: Quỷ vực chiến bại, có sự tồn tại kinh khủng nổi giận!
Yêu Tổ Địa mở rộng, một ngày hạ xuống vô số quá yêu.
Tuyên bố nếu Tiên giới không giao ra bốn vị Thiên Tôn tạ tội.
Thì toàn diện khai chiến!
Tin tức này vừa ra, giới biển, đế vực, vô số sinh linh đều vì nó mà kinh dị!
Bạn cần đăng nhập để bình luận