Bản Tôn Cẩu Đến Vô Địch, Vô Hạn Phân Thân Chế Bá Tiên Giới

Chương 1133: Thu đồ! Ngàn vạn năm trước người!

Chương 1133: Thu đồ! Người của ngàn vạn năm trước!
Phương Vận kinh ngạc đến ngây người. Phải! Hắn cũng có cách giải cấm chế trên Nhân Thư! Trong ảo cảnh tâm kiếp, hắn cố ý thiết lập như vậy… Giống nhau y hệt! … Đây không phải là quá trùng hợp sao?! Thật hoang đường!! Là hư ảo chiếu vào hiện thực? Hay là quá khứ chiếu vào tương lai? … Hoặc là, hiện tại chiếu tới?
Giờ khắc này, Phương Tiên Nhân có chút mông lung, nội tâm hoảng hốt kinh dị, như sóng biển trào dâng... Chỉ có chính hắn biết, nguyên đạo ba sách trong ảo cảnh tâm kiếp là một ý tưởng bột phát, là nhất thời nổi hứng! Là hắn nghĩ đến việc nhổ lông dê của các thần thánh… Kết quả… Vạn vạn không ngờ tới, nó lại chiếu vào hiện thực?! Chẳng hiểu ra sao lại trở thành mật tàng ba sách của Thiên Cơ Cung cổ xưa trong tiên giới! …
"…Giờ khắc này, Phương Vận mặt đầy mờ mịt, tay cầm Nhân Thư, bản thân cũng có chút không hiểu… ‘Chẳng lẽ… Giấc mộng Thiên Đế trong tâm kiếp không hoàn toàn là hư ảo, mà là ký ức trước đây của ta?’ ‘Trước đây ta, lại trâu bò như vậy?!’ ‘Di La cũng phải canh cổng cho ta?’ ‘Sáu!’” Phương Vận bĩu môi, bán tín bán nghi.
Luân hồi chuyển thế, tiên giới xưa nay vẫn có, như Kiếm Chủ chính là một ví dụ rõ ràng. Nhưng mà, sự chuyển thế trùng sinh của Kiếm Chủ hết sức đặc biệt… Thậm chí đến khi tiêu vong, Tiểu Kiếm Chủ vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi ý chí và những ràng buộc của Kiếm Chủ tiền kiếp! Còn Phương Vận, hắn không nhận thấy nửa điểm thần dị nào giống như Kiếm Chủ. Hắn không có ký ức nào cả… Cũng không có được bất cứ quà tặng nào từ kiếp trước… Thậm chí tất cả đại đạo đều do bản thân tự tu luyện, tự tìm tòi, tự bắt đầu từ con số không…
‘Như vậy… ta thật sự là thân thể chuyển thế của Thiên Đế sao?’ Phương Vận tự nghi ngờ. Rồi lâm vào mê mang sâu sắc…
Lúc này, giọng nói tò mò của Đệ Nhất Anh Tuấn lại vang lên: “Lão đại, lão đại, ngươi sao vậy?” “Ngươi nói Nhân Thư là của ngươi?” “Ý gì vậy?” “Lão đại, cuốn sách này chính là Thần Thư mà Thiên Cơ Cung ta cung phụng vô số năm!” “Sao lại là của ngươi được chứ?!” Tiểu mập mạp không phục, trong lòng ngập tràn hiếu kỳ.
Phương Huyết Vân hoàn hồn, nhìn mập mạp, chăm chú hỏi: “Thiên Cơ Cung các ngươi có truyền thừa từ bao lâu rồi?” “Ai để lại ba sách, để người của Thiên Cơ Cung các ngươi đời đời canh giữ?”
Đệ Nhất Anh Tuấn ngẩn ra, rồi mờ mịt lắc đầu: “Không biết…”
Phương Vận nhíu mày: “Chuyện nhà của ngươi mà ngươi không biết gì sao?”
Tiểu mập mạp vô tội buông tay: “Biết một chút, nhưng không nhiều… Vấn đề này, ta hỏi sư phụ, cũng đã tra Đạo Tạng của Thiên Cơ Cung… Đều không có đáp án. Sư phụ cũng không biết, chỉ nói, từ rất lâu trước kia đã có Thiên Cơ Tam Cung… Còn nói Tam Cung hiện tại không giống với lúc ban đầu… Lão nhân gia ông ta nói, ban đầu Thiên Cơ Tam Cung cực kỳ cường đại! Nhưng mà, lúc đó ta thấy bộ dạng của ông, tám phần cũng chỉ là tin đồn… Đại khái là các sư tổ đời trước truyền miệng nhau, thổi phồng lên… Nếu sau này ta có truyền nhân, chắc cũng sẽ thổi phồng lên thôi… Cũng như lão già đó, hắc hắc hắc!” Đệ Nhất Anh Tuấn cười chế nhạo… Nhưng giây tiếp theo! Môi hắn mếu máo, bỗng nhiên khóc lên. “Ô ô, ô ô ô, không có tương lai nữa! Sư phụ c·hết rồi, Thiên Cơ Cung bị diệt, toàn cung chỉ còn mình ta trốn thoát… Ô ô, lão đại! Ta không có sư phụ, không có nhà…” Đệ Nhất Anh Tuấn nước mắt lưng tròng. Rõ ràng là một vị Đế Tôn mà lại khóc như một đứa trẻ!
“Tốt, tốt, sau này nơi này chính là nhà của ngươi. Nếu ngươi nhớ sư phụ, ta có thể tìm cho ngươi một người khác!” Phương Tiên Nhân an ủi, khóe miệng nở một nụ cười bí ẩn. Sau đó, hắn dẫn theo Đệ Nhất Anh Tuấn, một mỹ nam tử hỏi gì cũng không biết, đi về hướng mỏ quặng thứ nhất của Thần Đình... “Đi, ta dẫn ngươi đến một nơi tốt đẹp…”
Một lát sau.
Trên không mỏ quặng Thần Đình, da đầu Đệ Nhất Anh Tuấn tê rần! “…Không phải chứ? Lão đại!! Ngươi bắt ta đào quặng?! Tiểu mập mạp sợ ngây người, người cứng đờ. Ánh mắt không dám tin hết nhìn lão đại lại nhìn mỏ quặng.
“Xem đi, mập mạp, ngươi thật nông cạn không phải sao?” “Ngươi đừng xem thường việc đào quặng này!” “Trong này… có đại môn đạo!” “Ta nói cho ngươi một bí mật. Mỏ quặng này có Đại tiền bối!! Cảnh giới tu vi cao hơn ngươi và ta nhiều! Nếu ngươi có thể kết giao với bọn họ, tiện tay chỉ điểm cho ngươi một hai, tuyệt đối đủ cho ngươi hưởng thụ vô tận!” Phương Tiên Nhân nói một tràng, Đệ Nhất Anh Tuấn nghe đến ngẩn người.
“Lão đại, thật hay giả?! Đại tiền bối sẽ đào quặng? Có bệnh à?” Tiểu mập mạp hồ nghi, không tin lắm.
“….” Phương Tiên Nhân bĩu môi, khó khăn nhịn cười, chỉ tay về phía dãy núi vàng hằng vũ. “Không tin đúng không? Ngươi nhìn vị kia kìa!” Đệ Nhất Anh Tuấn dõi mắt nhìn theo, ban đầu lơ đễnh. Nhưng một giây sau, thân thể hắn kịch chấn! “A! Kia là… Kim Thiền Tôn!! Ngọa Tào?!” Mập mạp sợ ngây người! Người của Thiên Cơ Cung ở ngay Kim Cực Tiên Vực. Trước đó có một lần, hắn ở bên cạnh sư tôn, may mắn được thấy Kim Thiền Tôn hạ pháp thân, hỏi sư phụ hắn vấn đề. Lúc đó, sư phụ hắn còn phải q·u·ỳ xuống đất đón! Với thân ảnh kia, kính sợ đến cực điểm! Mà giờ đây, thân ảnh đó lại rõ ràng xuất hiện ngay trước mắt hắn! Đồng thời, cùng với Kim Thiền Tôn đang đào quặng trên núi, cực nhanh trùng khớp. “A, ngọa tào!…” Kim Thiền Tôn đào quặng?! Đường đường Kim Thiền Tôn lại có cái sở thích đặc biệt này? ! Tiểu mập mạp k·í·c·h đ·ộ·n·g, nhìn nghi hoặc hỏi: “Kim Thiền Tôn tính là gì chứ, ta đang nói người khác kìa.” Phương Tiên Nhân đính chính. Trịnh trọng chỉ về phía Bổ Thiên Lão Tổ. “Ta đang nói, vị đại tiền bối này!” Phương Vận vừa dứt lời, Bổ Thiên Lão Tổ trên núi như cảm ứng được có người nhìn mình, vừa hay cũng nhìn sang. Chỉ một thoáng, da đầu tiểu mập mạp tê rần! “A! A! Ngọa Tào!!…” Nhìn lần thứ hai, tiểu mập mạp sợ hãi kêu lên thất thanh. Nhìn lần thứ ba, tiểu mập mạp liên tục vả miệng, phù phù q·u·ỳ xuống! “Đệ tử Đệ Nhất Anh Tuấn của Thiên Cơ Cung bái kiến tiền bối!” Tiểu mập mạp phủ phục, đầu sát đất! Kính sợ sùng bái, vô cùng thành kính…
“À, ngươi cũng biết ông ấy à?” Phương Vận kinh ngạc, mình còn chưa giới thiệu. Tiểu mập mạp tự dưng đã q·u·ỳ rồi, cũng bớt được phiền phức. Đệ Nhất Anh Tuấn nghe vậy, run rẩy k·í·c·h· đ·ộ·n·g, nói lắp bắp: “Sư phụ cho con xem qua chân dung của vị tiền bối này rồi, đúng, lúc đó hai ta còn nằm sấp xuống xem, ô ô ô… Lão đại, mau q·u·ỳ xuống! Vị này là Bổ Thiên Lão Nhân! Người trong truyền thuyết của tiên giới! Đại công đức Thánh Nhân!” Đệ Nhất Anh Tuấn nói, liền muốn lôi Huyết Vân cùng q·u·ỳ. Đương nhiên, trước yêu cầu vô lễ như vậy, Phương Tiên Nhân tất nhiên cự tuyệt: “Anh Tuấn à, ngươi biết là tốt rồi! Đi thôi, sau này ngươi cứ đào quặng cạnh ông ấy…” Tiểu mập mạp k·í·c·h đ·ộ·n·g đến phát điên: “Thật sao? ! Con có thể đào quặng trước mặt tiền bối Bổ Thiên sao?” “A a! Đại cơ duyên! Đại cơ duyên! !”.
Bạn cần đăng nhập để bình luận