Bản Tôn Cẩu Đến Vô Địch, Vô Hạn Phân Thân Chế Bá Tiên Giới

Chương 636: Lạc đường Tiên Vương

Chương 636: Lạc đường Tiên Vương
"Chủ nhân! Vô Tà tên kia, sắp bị đánh chết rồi.... Có muốn cứu không?"
Phân thân truyền tin, Phương Vận lập tức nhớ tới Vô Tà.
Vỗ trán một cái, người nào đó ảo não: "Đúng rồi, quên mất tên gia hỏa này... "
"Đã nửa ngày rồi còn gì..."
"Hắn còn chưa chạy thoát sao?..."
Phương Vận kinh ngạc, lập tức tiếp nhận ký ức của các phân thân.
Xem xét xong, Phương đại tiên nhân vừa sợ vừa buồn cười...
Nửa ngày qua, Vô Tà đúng là quá thảm!
Bị Kỳ Hồn Giới Chủ truy sát, bị đuổi đến mức lên trời không đường, xuống đất không cửa...
Bị đánh cho mặt mũi bầm dập, chật vật đến cực điểm, chẳng khác gì chó nhà có tang...
Kỳ Hồn Giới Chủ cũng không phải là Vương cấp hậu kỳ bình thường, ít nhất cũng là loại vương tôn mấy vòng...
Căn bản không phải Vô Tà mới vào Tiên Vương hậu kỳ có thể chống lại.
Nếu không phải trên mặt Chân Tiên Vương hôm đó còn có dư uy dấu tay sư tổ Đại Đế để lại.
Vô Tà tám phần đã thực sự chết rồi!...
"Lần này, vì sao sư tổ của hắn không xuất thủ cứu hắn?"
Phương Vận lẩm bẩm, có chút nghi hoặc.
Theo mức độ bao che khuyết điểm của Đại Đế trước đây, đáng lẽ không nên như thế mới đúng.
Đây cũng là nguyên nhân cơ bản khiến Phương Vận đặc biệt yên tâm.
Không thì hắn đã tiện tay cứu rồi.
Một nguyên nhân khác, là lo lắng trên người Vô Tà có sự chú ý của sư tổ Đại Đế, phân thân quỷ phật của hắn mạo muội xuất thủ xen vào một cước.
Sẽ dễ dàng gây sự chú ý của Đại Đế.
Đây là điều Phương Vận tạm thời không muốn nhìn thấy.
Cẩu đạo, một trong những tinh túy, chính là không lộ mặt.
Bị người coi nhẹ, vậy thì quá tốt!
Trong lúc Phương Vận suy nghĩ, phân thân ở quỷ vực bên kia, lại lần nữa truyền đến tiếng kinh hô:
"Chủ nhân, mặt của Vô Tà tên kia sắp bị đập nát rồi."
Phương Vận nghe vậy giật mình! Ý thức lập tức nhập vào.
Việc theo dõi Tiên Vương, đương nhiên không phải một hai phân thân của hắn có thể làm được.
Nhưng, hiện tại quỷ vực giữa vài tòa nguyên thành, phần lớn đều có phân thân tản ra ẩn nấp.
Do đó, muốn theo dõi động tĩnh của hai Vương cấp rất lớn, cũng không phải là rất khó khăn.
Trong một cái chớp mắt tiếp theo, mượn thị giác của một phân thân, Phương Vận rốt cục tận mắt nhìn thấy Vô Tà...
"Hoắc! ~"
Phương tiên nhân kinh dị sợ hãi thán phục, trên mặt lộ ra nụ cười hả hê trên nỗi đau của người khác...
Phì!
Lộ ra vẻ lo lắng cùng đau lòng nồng đậm!
Lúc này, Tiên Vương nào đó trước kia ngang ngược càn rỡ, đúng là quá thảm rồi.
Một khuôn mặt xanh xao ngây thơ, đều sắp bị đánh nổ!
Máu thịt be bét....
Còn sưng phù...
Vô cùng khủng bố.
"Vô Tà sư tổ, đây là cố ý giáo huấn Vô Tà? Hay là thật sự có việc chậm trễ?"
Phương hắc tử ẩn nấp, chỉ ngẩng đầu nhìn thoáng qua trời.
Suy nghĩ có nên xuất thủ hay không.
Ngay lúc này, Kỳ Hồn Giới Chủ nóng nảy truy sát, lại lần nữa lăng lệ xuất thủ, hắn ném ra tòa Thái Cổ thần phong đại ấn kia!
Trên đó phong vũ lôi điện đại đạo lóe lên, mang theo uy lực tê thiên liệt địa.
Đánh tới với tốc độ cực nhanh về phía Vô Tà.
Một kích này, thần uy kinh khủng!
Căn bản không phải tầng thứ như Vô Tà có thể tiếp được.
Nhẹ thì đạo khu nổ tung, nặng thì thân tử đạo tiêu.
Sinh tử trong gang tấc, Đạo tâm của Vô Tà chấn động dữ dội, thực sự hoảng loạn...
Đến cả tiếng kêu gọi lão tổ, cũng khàn giọng đổi âm~...
Mắt thấy chiêu trí mạng đánh tới, uy thế của lão tổ vẫn không hề có chút động tĩnh.
Vô Tà dần dần tuyệt vọng.
"A! Mạng của ta đừng mà! "
"Mỏ Nguyên Tinh của ta còn chưa phân..."
"Năm trăm vạn cống hiến của ta, còn chưa kịp đổi..."
"Ta còn chưa có lấy vợ~..."
"A! Tử luyện~..."
Vô Tà điên cuồng trốn chạy cực độn, miệng không ngừng lẩm bẩm.
Phương Vận nghe láng máng.
Hóa đá tại chỗ.
Nhưng trong lúc điện quang hỏa thạch, không cho phép hắn suy nghĩ thêm, Phương Vận quyết định ra tay.
Đại ấn che trời giáng xuống, Vô Tà thét lên.
"A! Ta chết rồi! "
"Lỗ to rồi! "
"Mây, ta hận ngươi!~"
Tiếng gào thét dồn dập vừa lên, chợt một bóng đen cao lớn, đột ngột xuất hiện sau lưng Vô Tà.
Ánh mắt của bóng đen sắc bén, như thần đao bổ trời, trảm thiên lợi kiếm!
Hắn vừa hiện ra, vung tay hộ thân, liền tấn mãnh rút đao chém ra!
"Phong trần tuyệt niệm chém!"
Ma âm hét lớn, sắc trời đổi sắc.
Bạch!
Ức vạn đạo quang lóe sáng, hư không ngưng trệ, bị khí tức giết chóc hủy diệt đông cứng!
Sau đó lại giống như thủy tinh, vỡ vụn thành từng mảnh!
Đại ấn che trời cuồng bạo ập đến, như lún vào vũng bùn đầm lầy, bị lít nha lít nhít đao quang ngăn cản!
Đại ấn Kỳ Hồn bị cản trở lại, Vô Tà đang liều mạng chạy trốn như điên ở phía trước, nháy mắt đã biến mất không thấy đâu.
Trong thoáng chốc, thần niệm của hắn nhìn thấy một thân ảnh.
Thân ảnh kia tiêu sái tuấn dật, ngạo nghễ lăng lệ.
Giống như là... Ma vương!
Nhưng không đợi Tiên Vương suy nghĩ nhiều, phía sau thiên địa rung chuyển, thập phương tịch diệt.
Sợ rằng xung kích thần năng lan đến!
Vô Tà lập tức lần nữa bị thương, phun máu.
Uy thế như vậy, khiến Chân Tiên Vương kinh hãi muốn tuyệt, không dám có bất kỳ tạp niệm nào, hoảng hốt chạy trốn đi xa.
Nguyên tại chỗ, quỷ phật Phương Vận ngăn lại Kỳ Hồn Giới Chủ, vội vàng ứng chiến, cũng bị thương.
Khóe miệng có máu tràn ra.
"Là ngươi?!"
"Lại là ngươi!"
Kỳ Hồn Giới Chủ thấy rõ người cản trở, vừa kinh vừa sợ!
"Quả nhiên, các ngươi là cùng một bọn!"
"Ghê tởm thật, chết đi!"
Kỳ Hồn Giới Chủ giận đến phát điên, ma uy cường tuyệt hủy thiên diệt địa!
Hai mắt hắn đỏ ngầu, chỉ muốn giết người để hả giận.
Liều lĩnh, thẳng hướng Phương Vận.
Quỷ phật Phương Vận một tay xách đao, nhìn ma vương một chút, thần sắc bình tĩnh dị thường:
"Trâu trâu, ngươi biết, ngươi không làm gì được ta."
"Ta muốn đi, bằng ngươi căn bản không thể ngăn cản."
"Đã như vậy, phí công làm gì?"
"Không bằng, chúng ta hóa thù thành bạn, ngươi làm tọa kỵ cho bản tôn thế nào?~"
Phương Vận ném ra thiện ý, ngữ khí vô cùng chân thành tha thiết.
Con qủy Ngưu này rất mạnh, nhìn cũng có chút thèm muốn.
Kỳ Hồn Giới Chủ đang đánh tới, nghe vậy suýt nữa lảo đảo...
Lập tức, càng thêm nóng nảy!
"Ngang ~! Bằng ngươi cũng xứng! Bản vương liều mạng với ngươi!!"
Ma vương hiện ra chân thân, lần nữa phóng ra loại khí tức khủng bố cực hạn kia.
Không đợi ma uy của hắn ép tới, thân ảnh quỷ phật Phương Vận, tan rã như băng tuyết tại chỗ.
Qủy Ngưu vồ hụt...
Ngửa mặt lên trời gào thét liên tục, âm thanh bạo liệt lục hợp bát phương.
"Cút ra đây! Bọn chuột nhắt trốn đầu lộ đuôi! "
"Ha ha, ta không ra đó~"
"A!" Ma ngưu giận dữ...
Cứ như vậy, Kỳ Hồn Giới Chủ không làm gì được quỷ phật Phương Vận, còn làm mất Vô Tà.
Khiến hắn tức giận, suýt chút nữa đánh tới Hắc Đế thành.
Bất quá, đi đến nửa đường, Kỳ Hồn Giới Chủ dần dần tỉnh táo lại.
Lại quay người chạy mất.
Nhìn chỗ ẩn nấp của hắc tử, thầm cảm thấy đáng tiếc.
Trong bóng tối quỷ vực.
Trong một khe hở ở sơn cốc vô danh, có bóng đen chật vật ẩn núp.
Hắn thở hổn hển, run rẩy, lòng còn sợ hãi.
Thân ảnh này không giống nhân tộc, ngược lại càng giống một đầu heo yêu quái...
Từ cổ trở lên, sưng to lên rất quá đáng.
Mới đổi chiếc khăn trùm đầu màu đen, suýt nữa không cách nào thu nạp được cái đầu to lớn đó.
Con mắt lộ ra, đều bị những chỗ sưng phồng bất quy tắc chen lấn, làm lệch một bên.
"Tê~..."
"Mẹ nó!...."
"A~! Đau quá..."
"Ô ô ô...."
"Lão tổ...."
"Mây....!!"
Trong khe núi, thỉnh thoảng truyền đến những âm thanh không thể tả được....
Người này.... Chính là Vô Tà Tiên Vương!
Hắn vận dụng tiên lực, muốn cưỡng ép tiêu sưng, nhưng vết thương trên mặt, là vết thương đạo ấn do va chạm giữa đế ấn và Kỳ Hồn Giới Chủ gây ra.
Vô cùng ngoan cố!
Vô Tà phí hết sức lực rất lớn, mới hơi chỉnh lại được con mắt bị chen lệch.
Nhưng cũng chỉ dừng ở đó.
Tu dưỡng một nén nhang, Vô Tà cẩn thận thò đầu ra khỏi đất.
Phóng tầm mắt nhìn bốn phía, Tiên Vương hèn mọn lập tức mộng bức, mắt trợn tròn: "Đây là đâu vậy?..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận