Bản Tôn Cẩu Đến Vô Địch, Vô Hạn Phân Thân Chế Bá Tiên Giới

Chương 822: Chính đạo chi quang

Phân thân trêu tức hỏi dò, bị đánh gãy mới nói chuyện, đúng là đồ não bổ. Phương Vận hoàn hồn, mặt mày nghiêm nghị, quát lớn:
“Bắt cái gì mà bắt?” “Chúng ta cũng không phải kẻ ác, sao có thể làm chuyện đó?! ” “Người ta đều thảm như vậy, ngươi không muốn đi cứu người, lại còn nghĩ đến chuyện bỏ đá xuống giếng, ngươi có còn tính người không vậy!” “Ngạch....” Bị mắng cho một trận, phân thân ủy khuất cúi đầu.
“Vậy ta...đi cứu hắn chút? Thiếu niên kia, sắp bị địch nhân đuổi kịp rồi….” “Ta thấy khí vận của hắn bất phàm, chúng ta có thể thu nhận vào Thần Đình, để hắn vì chủ nhân hiệu lực.” Phân thân yếu ớt hỏi thăm, ý định chuộc lỗi.
Phương Vận im lặng: “Cứu cái gì mà cứu?” “Chúng ta tuy là người tốt, nhưng không phải loại người rảnh rỗi làm từ thiện! Thiên hạ khổ cực nhiều người như vậy, chúng ta đều đi cứu hết, có mà bận túi bụi tới già à?” “Huống chi bản tôn có đến ức vạn phân thân, từng cái đều có tư chất Đại Đế, thiếu gì một mình hắn?” Phương Tiên Nhân khinh thường.
Bất quá, âm thầm ra lệnh cho phân thân: “Ngươi, hãy đi theo thiếu niên này, bất kể lúc nào cũng không được ra tay can thiệp.” “Trừ phi, hắn phát hiện cơ duyên…” “Hiểu?” “Vâng, tuân mệnh!” Phân thân lĩnh mệnh, hiểu ngay lập tức!
Ngao ngao hưng phấn, lẽo đẽo theo sau bên cạnh.
Phàm là người có đại khí vận, tất nhiên sẽ có một loại tạo hóa kinh người thuộc về riêng mình.
Đây là sự cho phép ngầm của thiên đạo, có muốn cản cũng không cản được loại đó… Loại người này, ở trong vòng thoải mái của mình thì có lẽ không tính quá nổi bật.
Nhưng một khi có cơ duyên hội ngộ, liền có thể hóa rồng gặp mưa, bay cao chín vạn dặm.
Đợi thiếu niên đi khuất bóng.
Phương Vận nhìn chiến trường xác người ngổn ngang, tự nhiên nghĩ đến những lúc mình đau khổ.
“Nơi xa xôi hẻo lánh như thế này, ta cũng có thể tìm đến… Lại còn đúng lúc ngay vào thời điểm đạo pháp suy tàn nơi đây….” “Như thế, tất nhiên cũng là duyên phận, ý trời khó tránh….” “Thôi vậy.” Nhân từ rốt cuộc lên tiếng, cuối cùng vẫn quyết định ra tay can thiệp vào mọi chuyện.
Đại hoang tam giới, tử chiến say sưa.
Đột nhiên.
Mười vị Tiên Tôn đeo mặt nạ, hào hùng từ trên trời giáng xuống.
Tiên uy bao la, cuồn cuộn vô biên.
Trấn áp cõi trần đại hoang.
Cuộc chiến khốc liệt của Hoang Giới, dưới áp lực này, két két dừng lại.
Tứ phương thời không tựa hồ ngưng trệ, các tiên nhân ai nấy đều kinh hãi….
Không rõ ràng chuyện gì.
“Chư vị, đều đừng đánh nữa, vì chút nguồn lực như thế, có đáng không ~.” “Giới này sắp khô rồi, không nên ở lại lâu. Ta cho các ngươi, một nơi ở mới~!” Tiên Tôn đeo mặt nạ cầm đầu, ban sắc trời chiếu xuống.
Vung tay một cái.
Ầm!
Mọi người chỉ thấy hoa mắt!
Khi nhìn rõ mọi thứ xung quanh, đã thấy đổi trời thay đất… Vùng tiên lục ở phía dưới, so với quê hương bị tàn phá ban đầu, không biết tốt hơn bao nhiêu!
Sinh linh đại hoang, ai nấy đều ngơ ngác… Sau đó… Chỉ thấy càng nhiều sinh linh quen thuộc, liên tiếp quỷ dị xuất hiện… Đến cuối cùng, ngay cả ba phương tu sĩ tàn phá quê hương, ba cái thế giới:
Bên trong phân Lạc Vân thiên, chưởng ấn năm ngón tay trời, tên lạc tinh bạo trời… Đều bị Tiên Tôn đeo mặt nạ không biết dùng thủ đoạn gì, trực tiếp di chuyển qua đây.
Liếc thấy thủ đoạn ngập trời, lại thân ở một vùng tinh không xa lạ… Một đám thổ dân sinh linh Đại Hoang tối cao chỉ có cảnh giới Kim Tiên Sơ Kỳ, tập thể mơ hồ….
“Bọn họ đang tử chiến mà, không hiểu làm sao lại…” “Mỗi người hai mắt đều mê mang.” Ai có thể nói cho ta, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì….
“Chúng ta còn muốn đánh nữa không….” “Còn đánh cái rắm! Ngươi không thấy Tiên Tôn ở trên đó sao? Ngươi dám làm càn?!” “Bọn họ, nhất định là vô thượng thần linh được ghi lại trong cổ tịch!” Sau một hồi im lặng ngắn ngủi, thổ dân tam giới đại hoang, bàn tán ầm ĩ.
Sau đó, không hẹn mà cùng ngước lên trời quỳ lạy.
Lễ nghi của bọn họ cổ xưa, như một kiểu tế tự nào đó, thành kính cầu nguyện thần linh.
“Sau này các ngươi cứ sinh tồn ở nơi này, nhớ kỹ, phải hòa khí ~” “Đừng có cứ muốn chém chém giết giết mãi, không đáng ~” Tiên Tôn đeo mặt nạ dặn dò vài câu.
Thân ảnh hóa hư, biến mất không thấy đâu.
Thổ dân đại hoang cung kính lĩnh mệnh.
Tất cả đều có cảm giác như đang nằm mơ.
Trước một khắc vẫn còn đánh nhau sống chết, nhiệt huyết sôi trào.
Lúc này, thù địch đứng giữa, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, hai mặt nhìn nhau không nói lời nào.
Thù hận đã có, như hận giết cha giết mẹ, giết bạn đau lòng, không thể nào một lời hóa giải được.
Nhưng đám người nhất thời chưa rõ tình huống, lúc này cũng không dám lỗ mãng.
Thủ đoạn của Tiên Tôn thần kỳ, thần thông quảng đại, không ai dám làm điều xằng bậy.
Trong đám người, có hai Chân Tiên người đầy máu, tìm khắp nơi, rất nhanh, cả người bọn họ choáng váng… “Không phải….công tử đâu?! ” “Chúng ta đưa công tử đi rồi sao?” “Mình lại an toàn?....” Hai người này, chính là Lý thúc và Vương bá, hai người hộ vệ của thiếu niên cao ngạo lúc nãy.
Hai người vẫn chưa chết, bây giờ còn rất tốt.
Nhưng nghĩ đến việc công tử bị đưa đi, phải một mình đối mặt với hư vô đại hoang vô tận….
Lý thúc, Vương bá lại hoàn toàn thất vọng.
“A! Công tử!~” “Sao lại gấp gáp thế kia, tại sao, tại sao chứ!….” Hai người bi thảm, hận không thể tự sát ngay tại chỗ.
Trên bầu trời tinh không, Tiên Tôn đeo mặt nạ vừa ra tay, quan sát chúng sinh, thổn thức không thôi.
“Ai, lại đi thêm một việc thiện.” “Ta hắn a, đúng là một kẻ lương thiện~! Không nhận ra sự đau khổ của thế gian….” “Chủ nhân, lúc nãy không phải ngài nói, thiên hạ người khổ cực nhiều như vậy, chúng ta cứu hết thì có mà bận rộn đến già sao?” Có một phân thân không hiểu thỉnh giáo.
Phương đại tiên nhân cười khẽ, cao thâm khó lường nói: “Các ngươi không hiểu.” “Cứu một người là chuyện xen vào việc của người khác, cứu hàng ngàn vạn người, thì không phải là chuyện tầm thường.” “Mà là, giúp đỡ chính nghĩa!~” Vừa nói dứt lời, vị tiên tổ liền phất tay áo, đạp đất hóa thành ánh sáng chính đạo.
“Chủ nhân thật là đại đức!” Chúng phân thân đồng thanh khen ngợi, đều hết lòng kính phục. . .
“Vậy nên… Lạc Vân Thiên rốt cuộc ở đâu?” Nguyên thần tinh, ý thức của Phương Vận trở về.
Có chút bực bội.
Cũng may, lần hành động này, cũng không phải là hoàn toàn không thu hoạch.
Ít nhất, đã loại bỏ một khả năng sai lầm.
Còn bất ngờ phát hiện thiếu niên cao ngạo.
“Ngươi là người có đại khí vận, ta cũng là người có đại khí vận~…” “Bản Đạo Tổ phát hiện ngươi, là vận mệnh của ngươi….” “Đây chính là, thiên đạo a~” Vị đạo tổ vừa tự chế nhạo vừa tự an ủi, tự xưng là: Thuận thiên mệnh.
Quả nhiên….Không lâu sau.
Vị lương thiện này của hắn đã có được báo đáp.
“Chủ nhân, cái tên thiếu niên cao ngạo đó, quả nhiên là người có đại khí vận!” “Ta tại nơi hắn đặt chân nghỉ ngơi, phát hiện một tòa mô hình nhỏ tiên quáng! Ta đã đào đi rồi, xin chủ nhân kiểm tra và nhận.” “Chủ nhân….Tên cao ngạo kia vừa gặp một khối thất văn hằng kim, bị ta nhanh tay thu vào rồi….” “Chủ nhân…” “Chủ nhân…” Trong vài ngày sau đó, thiếu niên vượt qua Hoang Vực, kỳ ngộ không ngừng.
Vận khí tốt, cứ như thể đang bật hack.
Đương nhiên, tất cả đều bị một phân thân nào đó âm thầm cuỗm hết.
Cuỗm sạch không để lại gì, kín kẽ không chút sơ hở.
Mặc dù thu hoạch, đối với Phương Vận bây giờ, tương đối ít.
Nhưng dẫu là chân muỗi cũng là thịt….
Hơn nữa Phương Vận càng coi trọng là tương lai của thiếu niên, và việc có thể tiếp tục phát triển.
Chớp mắt, lại qua mấy ngày.
Tin tức về Lạc Vân Thiên thực sự vẫn chưa có, chuyện này khiến Phương Tiên Nhân sau khi nằm dài một chút thì cảm thấy hơi bực bội.
Ngược lại trong Thái Hư Đan tổ địa lại rất thú vị.
Trong lúc nhàm chán, có người thậm chí giả trang tiền bối trong mộ, trêu đùa Cát Hồng một chút.
Đan tổ điện.
Đám người Thái Hư Đan Tháp lại tụ tập, mặt ai nấy đều đầy chờ mong:
“Ha ha! Kỳ hạn mười ngày đã tới rồi, không biết Cát đạo hữu, thu hoạch được bao nhiêu?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận