Bản Tôn Cẩu Đến Vô Địch, Vô Hạn Phân Thân Chế Bá Tiên Giới

Chương 483: Chia của, trà ngộ đạo nhánh cây

Chương 483: Chia của, cành cây trà ngộ đạo Thoải mái!
Giờ phút này, Vô Tà chỉ cảm thấy quá sung sướng!
Chưa từng có sảng khoái nào như vậy.
Lần trước, thời điểm thoải mái như vậy, vẫn là ba ngàn năm trước, khi sư tôn luôn thích quản hắn, thời điểm c·hết.....
Vô Tà cười lớn ba ngày!
Sau đó trộm khóc một tháng~.....
Hôm nay, hắn không có đi vây gi·ế·t người của Nguyên Thần Giáo, nhưng lại bắt được một tên ám t·ử của Nguyên Thần Giáo.
Dương Hạ Tiên Vương a!
Tiên Vương quang huy vĩ đại cỡ nào!
Bây giờ, tất cả đều hóa thành c·ô·ng lao sự nghiệp của hắn Vô Tà!
"Sau ngày hôm nay, ta xem ai còn dám coi nhẹ bản vương!"
"Ha ha ha! ~" Vô Tà Tiên Vương ch·ố·n·g nạnh cuồng hỉ.
Vương uy tung hoành, khí độ lăng vân, uy bá cõi trần.
Hắn vồ một cái, đem tàn phá nguyên thần của Dương Hạ bắt lấy!
"Không! Không! Giế·t ta! Giế·t ta!"
"Van ngươi!"
Tàn hồn của Dương Hạ Tiên Vương điê·n cuồ·ng cầ·u x·i·n th·a th·ứ.
Hèn mọn đến bụi bặm.
"Ngươi nói cái gì đó? Đây là công lao của ta mà~"
"Ta Vô Tà, thế nhưng là một người tốt~"
"Chưa từng sá·t sin·h~"
Vô Tà học theo giọng điệu của một huynh đệ nào đó, không hiểu sao cảm thấy càng thoải mái hơn.....
"Má nó, trách không được tên Huyết Vân kia ngày nào cũng giả làm người tốt~"
"Nguyên lai, âm hiểm thoải mái như vậy~...."
Vô Tà mỉm cười, trịnh trọng cất giữ đại c·ô·ng tích vào.
Sau đó, lại thu hết toàn bộ gia sản của Dương Hạ Tiên Vương.
" ! ! tên hỗn đản này, vậy mà lại có nhiều tiền như vậy~!"
Vô Tà sợ ngây người, hai mắt tràn đầy tinh quang.
Nhìn đống Tiên tinh cùng kỳ trân dị bảo chất chồng như núi.
Vô Tà Tiên Vương cuồng hỉ!
"Phát phát! Lão đệ nói thủ đoạn làm giàu này, quả nhiên thần diệu! Thật là béo!"
"Ha ha ha!"
Mặt Vô Tà đỏ rực.
Lập tức, hắn nhớ tới chuyện quan trọng.....
Hắn nhìn về phía đám thiên kiêu đang tứ tán bỏ chạy, lần nữa mỉm cười:
"Các tiểu tử, trốn đi đâu~!"
"Dám hiểu lầm bản vương là gian tà, bản vương muốn bắt các ngươi trở về, xem ảnh lưu niệm thần uy của ta Vô Tà một trăm lần, một trăm lần đó~"
Vô Tà vừa nói xong, hóa thành vô số Thần ảnh, đuổi theo đám thiên kiêu.
Những người nấp ở phía xa quan sát còn khá, đại khái nhìn trộm được toàn bộ, biết Vô Tà hình như mới là người tốt.
Bọn họ chủ động ra mặt, tránh được một kiếp.
Nhưng mà, những người không rõ nội tình đang điên cuồng chạy trốn, thì lại không biết....
Thấy Vô Tà hung ác truy đuổi.
Bọn họ sợ hãi không thôi.
"Đừng tới đây, đừng tới đây!"
Đám thiên kiêu điên cuồng bỏ chạy.
Sợ hãi đến nỗi người bay đằng trước, hồn đuổi theo phía sau.
Nhưng bọn họ sao có thể chạy qua Tiên Vương.
Sau nửa canh giờ....
Bên trên Vân Chu, hơn vạn thiên kiêu bị Tiên Vương bắt trở về.
"Hừm, đều nhìn cho ta, xem thật kỹ vào! Ai mới là người xấu!"
"Các ngươi từng người, dù thiên phú nội tình mạnh, nhưng cái tâm trí này, lại không bằng một phần vạn của bản vương!"
Vô Tà Tiên Vương ngạo kiều, dạy dỗ đám thiên kiêu, phong quang vô hạn.
Tế ra ảnh lưu niệm cầu, che trời to lớn.....
Hắn vừa dứt lời, nhìn về phía ba ngàn thiên kiêu trong phòng Vân Chu còn lại.
Ấm áp mỉm cười một tiếng:
"Các ngươi không cần nhìn.... Không có dọa các ngươi chứ?~"
Đám thiên kiêu trên boong tàu im lặng....
Sắc mặt!
Bọn họ bị ép phải học....
Có người nhịn không được, kháng nghị nói: "Vương Tôn đại nhân, chúng ta biết sai rồi.... Nhưng chúng ta.... Đều đã xem mười lần rồi....."
"Câm miệng!" Vô Tà nghiêm túc quát lớn.
"Đây không phải chuyện nhỏ, nhất định phải xem một trăm lần!"
"Các ngươi phải chú ý đến mỗi một động tác, mỗi một câu nói của bản vương trong cuộc đấu trí đấu dũng với gian tà."
"Đây, đều là trí tuệ!"
Vô Tà Đạo uy cuồn cuộn, uy nghiêm vô lượng.
"Tiên Vương đại nhân, ngươi tới một chút."
Bỗng nhiên, giọng Phương Vận truyền vào tai Vô Tà.
Vô Tà nghe vậy, thân ảnh lóe lên, đến bên cạnh Phương Vận.
Hắn vui mừng khôn xiết, miệng cười ngoác tận mang tai.
"Vân huynh đệ, lần này may nhờ có ngươi nhắc nhở. Nếu không thì ta cũng không nghĩ ra chuyện dùng ảnh lưu niệm cầu này!"
Vô Tà cảm ơn.
Phương đại tiên người không nói nên lời, "Chỉ là ảnh lưu niệm cầu thôi sao?"
"Khụ khụ...." Vô Tà cười ngượng ngùng.
Nói tránh đi: "Vân huynh đệ, gọi ta đến có chuyện gì?"
"Phần lợi lộc của Dương Hạ Tiên Vương, chia cho ta một nửa." Phương Vận thản nhiên nói.
Rắc....
Khuôn mặt tươi cười của Vô Tà, trong nháy mắt cứng đờ.
Ở chỗ của hắn, chuyện gì cũng có thể thương lượng.
Ngoại trừ tiền.
"Sao, ngươi được vinh dự cùng chỗ tốt, ta muốn một nửa, như vậy không quá đáng sao?" Phương Vận nhíu mày.
"Không quá đáng, không quá đáng~ khụ khụ...."
Vô Tà cười, móc ra một pháp bảo trữ vật, vụng trộm đưa cho Phương Vận: "Huynh đệ ngươi cầm lấy, chuyện này không nên lộ ra!..."
Vô Tà nhìn xung quanh dặn dò, Phương Vận nhận lấy, thần niệm tìm tòi, lập tức nhíu mày: "Chỉ có nhiêu đây?"
"Tiểu Tà huynh, Dương Hạ dù sao cũng là một tôn Tiên Vương!"
Phương Vận nhắc nhở!
Vô Tà tên này, vậy mà chỉ cho hắn một trăm triệu hạ phẩm Tiên tinh cùng một chút đồ vật thượng vàng hạ cám.
Quả thật là, không đáng làm người ta!
Dù có là Tiên Vương nghèo đi nữa, cũng không có khả năng chỉ có ít đồ như vậy.
"Chỉ có nhiêu đây thôi! Không có, thật sự không có." Vô Tà kiên trì.
Đầu lắc như trống bỏi.
Sau đó quay người định trốn.
"Tốt, tốt, tốt, ta tin ngươi. Ngươi đi đi."
Phương Vận thở dài, giọng nói bình tĩnh mà thâm ý.
Vô Tà vừa bước chân đi, chợt không sao đặt xuống đất được.....
Không hiểu, trong lòng cảm thấy khó chịu.
Lời Huyết Vân, sao nghe cứ lo lắng như vậy chứ....
Vô Tà bứt mấy sợi tóc, mặt hiện vẻ giãy dụa thống khổ.
Cắn răng một cái, lại móc ra hai thứ đồ nữa.
"Lần này là thật."
"Hai thứ này, giá trị tuyệt đối tiền."
Phương Vận kinh ngạc nhận lấy.
Là pháp bảo Linh Thú Đại cùng một đoạn cành cây.
Trong Linh Thú Đại, một con mãnh hổ màu vàng đang ngủ say, chính là tọa kỵ khi trước lúc hắn vừa đến Thái Thương Thiên, Dương Hạ Tiên Vương tới nghênh đón.
Kim Hổ Tiên Quân đỉnh phong.
Trong lòng Phương Vận vui mừng, Kim Hổ tọa kỵ này, đúng là đáng tiền thật.
Con cự hổ màu vàng vạn trượng, phi thường oai phong!
Lập tức, hắn nhìn về phía đoạn cành cây kia.
Không khỏi lần nữa chấn động trong lòng.
Cành cây này xanh tươi mơn mởn, trụi lủi, trên đó có một vết thương nhàn nhạt, giống như vừa bị người lột mất lá cây.....
Nhưng khi cầm trong tay, khiến lòng người có một cảm giác không hiểu linh thiêng.
Tựa hồ, có thể tăng cường cảm ngộ đại đạo.
"Đây là?"
"Cành cây trà ngộ đạo mà ảnh lưu niệm của Dương Hạ đã nói?"
Hai mắt Phương Vận sáng ngời nhìn về phía Vô Tà.
"Ha ha! Vân huynh đệ mắt tinh thật! Nhìn một chút đã đoán ra!" Vô Tà giơ ngón tay cái lên, khen:
"Ta nói cho ngươi, thứ này chính là vô giá chi bảo! Là thần vật bao nhiêu tiền cũng không mua được."
"Nếu như ngươi có thể vun trồng nó, thì càng lợi hại hơn! Có thể coi là một gốc thần dược!"
"Một con tọa kỵ Tiên Quân đỉnh phong, một gốc thần dược! Bản vương đủ thành ý rồi chứ?~"
Vô Tà nói dối, vô cùng hào phóng.
Phương Vận trực tiếp "Ha ha".
Nhưng hắn cũng không tiếp tục làm khó Vô Tà.
Hai thứ đồ này, quả thật có chút giá trị.
Nhất là cành cây trà ngộ đạo kia.
Bên trên còn có sinh cơ nồng đậm.
Không chừng, thật sự có thể thử vun trồng.
Thấy Phương Vận thần sắc dao động, Vô Tà nhẹ nhàng thở ra.
Mừng thầm trong lòng.
Hai đồ vật này, nói đáng tiền thì thực đáng tiền, nói không đáng tiền thì chẳng có tác dụng gì.
Trông có vẻ trân quý, nhưng thực ra là gân gà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận