Bản Tôn Cẩu Đến Vô Địch, Vô Hạn Phân Thân Chế Bá Tiên Giới

Chương 1074: Thỉnh chư vị đại nhân, trừng trị Dương Tiễn!

"Chương 1074: Xin chư vị đại nhân, trừng trị Dương Tiễn!"
"Không phải?!...."
Kim Thiên Tôn đầu tiên là khẽ giật mình!
Sau đó....
"Mẹ nó!"
Một vị Thiên Tôn nào đó tâm thần kịch chấn, muốn rách cả mí mắt! !
Đế uy vĩ đại cuồn cuộn, suýt chút nữa trực tiếp bạo phát! !...
"Sao thế Lão Kim?!"
Các vị Hoàng giả Thiên Tôn khác liếc thấy Kim Thiên Tôn khác thường, hiếu kỳ hỏi....
Hỏi một câu này....
Một lát sau....
"Ngọa tào a!!"
Cả điện Đế Tôn tập thể sụp đổ, vừa kinh vừa sợ.
Bán máu!!?
Tiên giới, lại có người dám bán máu của bọn hắn?!!
Không chỉ là máu, còn có các loại vụn vặt....
Nghe mà rợn cả người!
"Hỗn đản! Răng của lão tử, vậy mà bị đấu giá?!"
Phục Thiên Đại Đế tức giận, sắc mặt đỏ lên!
"Ghê tởm, một miếng thịt của bản đế, cũng bị người ta đem đi đấu giá! A!"
Hàng Ma Đại Đế lên án mạnh mẽ, giận không kiềm được!
Cảm giác uy nghiêm của mình, nhận lấy sự vũ nhục sâu sắc...
Đế Tôn cao quý cỡ nào?
Vậy mà luân lạc tới mức bán máu bán vụn vặt?...
Có thể nhẫn nại, nhưng không thể nhẫn nhục!
"Đây là khinh nhờn!!"
Một vị Nữ Đế đứng lên....nổi giận muốn nổ tung! !
Trong lúc kịch chiến, nàng bị Ma Đế đánh nát một phần đế bào nội y.
Vốn là chuyện không đáng nhắc tới.
Nhưng quay đi, liền bị người đấu giá!?
Trong chốc lát, chư vị Đế Tôn tiên giới, lửa giận như sấm.
"Không phải, máu của bản tôn, dựa vào cái gì so với các ngươi thấp kém hơn?!!"
Kim Thiên Tôn không phục, trừng mắt nhìn Hỏa Thiên Tôn, Mộc Thiên Tôn...
Hùng hổ dọa người.
Những người kia một mặt buồn bực tức tối...
"Khụ khụ, đây không phải trọng điểm..."
"Trọng điểm là, hắn! Là ai?!"
"Thật to gan!"
"Vạn Bảo Tiên Hội! Muốn tạo phản sao?!"
Người hiền lành như Mộc Thiên Tôn, hiếm thấy sinh khí....
Hạ giới, có người gan lớn quá đáng! !
Khiến một đám Đế Tôn như mình, rất mất mặt! !
"Cái răng kia của ta, ta nhớ được, là mấy ngày trước đại chiến lúc, vô ý rơi xuống!"
"Lúc ấy không để ý, không ngờ! ! ...Hỗn đản!!"
Phục Thiên Đại Đế đau răng, mặc dù cái răng kia đã mọc ra...
Nhưng bị khinh nhờn đau đớn, khắc cốt ghi tâm!
"Đúng, chính là lần đó!!"
"Đám đạo hữu bị bán máu vũ nhục...Khụ khụ, đều là đạo hữu tham chiến lần đó!"
Có người phát hiện ra điểm mấu chốt...
Rất nhanh, đám Đế Tôn nổi giận không kìm nén được, muốn trút giận xuống hạ giới, hỏi tội Vạn Bảo Tiên Hội!
Bọn hắn không biết là ai làm.
Nhưng có can đảm tổ chức đấu giá hội thì Vạn Bảo Tiên Hội chắc chắn biết!
Chỉ chốc lát sau...
Hách đại hội trưởng một đạo hồn thể, bị Kim Thiên Tôn cưỡng ép hút tới...Thiên Tôn điện.
Chúng Đế Tôn lửa giận ngút trời, khí thế dọa người, tràng diện lúc này giống như chư đế xét xử!
Hách đại hội trưởng sợ hãi run lẩy bẩy:
"Chư vị Đế Tôn đại nhân bớt giận, bớt giận a. Chuyện không liên quan đến ta! Chuyện không liên quan đến ta a..."
"Đều là người kia, người kia muốn ta làm như vậy..."
"Hắn uy hiếp ta."
"Nói ta nếu không phối hợp, liền trong vài phút diệt Vạn Bảo Tiên Hội, diệt cả nhà già trẻ ta! ..."
"Hắn là Đế Tôn, tiểu nhân ở đâu dám cự tuyệt? ..."
"Ô ô, ô ô ô..."
Hách hội trưởng ủy khuất.
Chúng Đế Tôn một mặt mờ mịt.
Nhóm người mình tới hỏi tội, còn chưa nói sự tình, tên này ngược lại đã tự ủy khuất trước rồi?
"Người kia là ai?!"
Kim Thiên Tôn gầm thét, Thiên Âm cuồn cuộn, to lớn như sấm.
Hách hội trưởng thân thể run lên, sợ hãi nói:
"Người kia tự xưng là che trời đạo quân thứ bảy – giống như gọi Dương Tiễn!..."
"Tên kia không nói đạo lý, dùng thực lực Đế Cảnh đe dọa tiểu tiên! Ô ô, ô ô ô..."
"Tiểu tiên vô năng, không có chút lực phản kháng nào..."
"Cầu chư vị đại nhân, thay tiểu tiên làm chủ!!"
Hách hội trưởng lên án, càng thêm ủy khuất...
"Dương Tiễn!!?"
Chư vị Đế Tôn vừa nghe đến hai chữ này, trong nháy mắt hiểu rõ mọi chuyện.
"Là hắn!"
"Thời gian đúng là hợp lý! !"
"Mà lại theo tính tình của tên kia, chuyện này đúng là hắn làm ra! ..."
"Cái này!!"
Biết là ai làm, chúng Đế Tôn không khỏi đau đầu.
Người bên ngoài làm, bọn hắn đều có thể giáo huấn.
Duy chỉ có đám người Che Trời làm chuyện này....
Không tốt lắm để xử lý!
Không có cách nào.
Hai bên vừa vặn mới hợp tác không dễ dàng.
Mà dưới mắt tình thế khẩn trương, đại chiến sắp đến! ...
Hiện tại nếu huyên náo không thoải mái...
Liên lụy quá lớn, hậu quả khó mà lường được...
Chúng Đế Tôn nhíu mày, ánh mắt lảng tránh, trong lòng cân nhắc nặng nhẹ giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Lúc này, Thái Âm Thiên Tôn chợt mở miệng nói:
"Hách hội trưởng, nghe ngươi nói ủy khuất như vậy, tình hình thực tế, có vẻ chưa hẳn đúng không?!"
Hách Vận trong lòng hơi hồi hộp một chút, "Thiên Tôn có ý gì khi nói vậy?"
Thái Âm Thiên Tôn cười lạnh nói:
"Ngươi nếu ủy khuất như vậy, vì sao còn hướng những Tiên Vương kia cam đoan, sẽ có đại hội Đế bảo lần thứ hai?!"
"Mà lại, lúc đó thần sắc của ngươi, không giống vẻ rất ủy khuất!"
"Rõ ràng lời thề son sắt! Cười rất vui vẻ mà!"
Thái Âm Thiên Tôn liếc mắt lạnh lùng, âm thanh như kiếm!
Lời vừa nói ra, cho Hách Vận một đòn chí mạng.
Chúng Đế Tôn nghe vậy thì kịp phản ứng.
"Đúng đấy, tình hình tại hiện trường, bản đế cũng biết."
"Ngươi cái thằng này, rõ ràng lúc ấy cười rất vui vẻ! ! Miệng toe toét như cái mồm bị rách!"
"Ta thấy ngươi, rõ ràng chính là cùng Dương Tiễn cùng một bọn!"
"Không tệ! Ta cũng thấy! cẩu vật, ngươi là người của Che Trời?!"
Chúng Đế Tôn giận dữ mắng mỏ! Chất vấn Hách đại hội trưởng! !
Trong chớp mắt, bọn hắn không tìm được nơi để phát tiết lửa giận, tựa như tìm được một cái lỗ để trút giận. . .
Bắt lấy Hách Vận, công kích mạnh!
Hách Vận có chút hoảng hốt!
Phương Tiên Nhân thấy thế, không khỏi ảo não.
Ảo não lúc ấy không nên cười quá vui vẻ...
Đến nỗi bị Thái Âm tinh tế bắt lấy điểm yếu.
Không dễ giải thích.
"Bất quá..."
"Nữ nhân! Chỉ vậy mà muốn đối phó ta? E là rất khó đây"
Bên trong tinh thần thể của Hách Vận, Phương Tiên Nhân âm thầm hung hăng trừng mắt liếc Thái Âm Thiên Tôn.
Sau đó truyền âm cho Hách Vận kế sách phá địch.
Một giây sau.
Hách Vận đang lo lắng bất an, đột nhiên đứng thẳng người, bất khuất mở miệng:
"Chư vị đại nhân, các người chỉ thấy được vẻ bên ngoài!"
"Thực tình không biết, ta là bị bức bách bất đắc dĩ a!"
"Ô ô, ô ô ô..."
Hách hội trưởng trong mắt chứa nước mắt nóng, lên án mạnh mẽ nói:
"Dương Tiễn kia không phải người! Bắt đi đạo lữ của ta – chính là cháu gái của lão hội trưởng! Hắn uy hiếp ta nói, sự việc phải làm cho thật tốt..."
"Không thì giết con tin!"
"Về phần đại hội Vạn Bảo lần thứ hai, cũng là hắn phân phó ta nói..."
"Ta không dám không nghe, ta cố miễn cưỡng vui cười! Ta! Trong lòng ta khổ a!"
"Ta dám lấy đạo thề, nếu có nửa chữ nói dối, ta Hách Vận, chắc chắn gặp Thiên khiển!!"
Căn cứ phân thân thề, không làm ảnh hưởng bản tôn thí sự nguyên tắc...
Phân thân Hách Vận đứng lên thề, hoàn toàn không mập mờ.
Thật tình bộc phát! Sự quyết tuyệt thống khổ...
Trong lúc nhất thời.
Nghe đến khiến cho chúng Đế Tôn, đồng cảm không thôi, âm thầm áy náy.
Thái Âm Thiên Tôn dù sao cũng là phụ nữ, thấy Hách Vận vì đạo lữ của mình.
Không khỏi mềm lòng tự trách.
"Khụ khụ... Xem ra là bản tôn hiểu lầm ngươi..."
"Được rồi, chúng ta biết rồi, ngươi đi đi!"
Thái Âm Thiên Tôn ngồi im không động, phất tay đuổi lui tinh thần thể của Hách Vận, cũng ban cho một chút cơ duyên để bồi thường.
Nhưng Hách Vận đang tan biến đi, hình như còn mang oan ức lớn, bất khuất nói:
"Mời chư vị đại nhân, thay ta làm chủ! Trừng trị đám người Che Trời! Trừng trị Dương Tiễn! ..."
Hách hội trưởng biến mất, nhưng thanh âm không cam lòng vẫn còn quanh quẩn trong Thiên Tôn điện.
Ba chữ Che Trời Dương Tiễn, đặc biệt chói tai....
Bạn cần đăng nhập để bình luận