Bản Tôn Cẩu Đến Vô Địch, Vô Hạn Phân Thân Chế Bá Tiên Giới

Chương 1100: Hở, không hôn. . .

Chương 1100: Hở, không hôn... Lão tẩu cúi đầu, thành khẩn xin lỗi. Trong lòng thì tức giận đùng đùng... Phương Tiên Nhân muốn cười, cười đắc ý! Nhưng vì là đại ca ca có hàm dưỡng... Hắn vẫn là hết sức nhẫn nại, khoát tay khiêm tốn nói: "Tiền bối không cần như thế, ta cũng không trách ngài, thật đó, ha ha! Phi, ta không có cười...". "Ý của ta là, chúng ta nhất tiếu mẫn ân cừu...". "Kỳ thực đây chỉ là chuyện nhỏ, đều là hiểu lầm, hiểu lầm!". Người nào đó đang cố cãi. Mà lão tẩu nghe thấy tiếng cười kia của người nào đó, suýt chút nữa tại chỗ không kìm được cơn giận. Lúc này, thiếu nữ Vân nhi ở bên cạnh, nghe thấy lời thanh niên nói, đi theo cười nói: "Ca ca nói không sai, nhất tiếu mẫn ân cừu!". "Gia gia, ngài xem đại ca ca đi, đều rộng lượng hơn ngài nhiều! !". "Ngài cũng lớn tuổi rồi, còn không phân biệt đúng sai, lỗ mãng oan uổng người tốt, hừ..." Thiếu nữ khen ca ca, vô tình lại đâm chọc gia gia... Phụt! Khóe miệng lão tẩu chảy máu, dường như vết thương lại bộc phát. "A, gia gia ngài cũng bị thương rồi sao? !" Thiếu nữ kinh hô. Lão tẩu thấy thế, hai mắt sáng lên, lập tức thân thể lảo đảo, máu trên khóe miệng, chảy nhanh hơn. "Tiểu Vân Nhi, mau đỡ ta, ta bị thương rồi!". Thiếu nữ thấy vậy, trong lòng lo lắng, vội vàng tiến lên đỡ gia gia. Lúc này, một bóng dáng nhanh hơn nàng. Vút một tiếng, đã vọt tới bên cạnh lão tẩu. Một tay đỡ lấy lão tẩu. "Tiền bối, ta đỡ ngài!". Thanh niên cười tươi rói một tiếng. Một tay nâng lão tẩu, một tay khác thoăn thoắt lấy ra một bình ngọc... Cực kỳ thuần thục đưa tới bên miệng lão tẩu. Chỉ trong chớp mắt, lão tẩu tóc trắng cả người ngây ngẩn cả người... Tê cả da đầu! ! Mà tên thanh niên gan to bằng trời kia, thừa dịp lão đầu hóa đá, liền nhanh tay lẹ mắt, lấy được không ít... Ốc ngày! ! Lão tẩu hoàn hồn, vừa kinh vừa sợ, đang muốn bỏ chạy... Lúc này, cháu gái chạy đến, đỡ cánh tay còn lại của hắn. "Gia gia, ngài không sao chứ?". Lão tẩu thấy vậy, đành phải cố nhịn cơn giận. Mà giờ phút này, thanh niên vẫn đang tiếp máu! ! Gan lớn, cứ như không có chuyện gì xảy ra. Trong nhất thời, lão tẩu đều mộng. Đầu ông ông... Không biết mình nên tiếp tục chảy máu, lừa gạt cháu gái. Hay là không chảy nữa, miễn cho tên khốn kia lợi dụng! ! "Ca ca, ngươi?". "Ngươi tiếp máu của gia gia làm gì?". Vân nhi không hiểu, mày nhíu lại, nhìn hành vi có chút cổ quái của thanh niên. "Khụ khụ, Vân nhi muội muội không biết rồi, thực lực gia gia của muội mạnh hơn ta nhiều!". "Mà máu của cường giả, là bảo vật hiếm có". "Không giấu muội tử, mấy năm nay ta bôn ba bên ngoài, cũng có chút khó khăn, vì vậy, thấy Bảo huyết trước mắt...". "Nhất thời không nhịn được". "Để Vân nhi muội muội chê cười...". Thanh niên giải thích, ánh mắt trong veo, nhìn thiếu nữ Vân nhi. Vẻ mặt tuấn tú trên khuôn mặt, có chút ngượng ngùng, có chút co quắp, có chút xấu hổ... Nhưng chiếc bình ngọc đặt bên miệng lão tẩu, lại không hề động một chút nào. Vẫn cứ tư tư tiếp lấy Bảo huyết. "A, là như thế này nha". Tiểu Vân Nhi hiểu ra, sau đó đau lòng nhìn thanh niên. "Đại ca ca, thì ra những năm này huynh không dễ dàng như vậy...". Nói xong, trong mắt nàng linh quang lóe lên, chân thành nói: "Nếu máu của gia gia có ích với huynh, vậy huynh cứ tiếp thêm một chút đi...". "Dù sao không tiếp, cũng lãng phí". Một nam một nữ, hai bên đỡ lấy gia gia. Vẫn còn nói chuyện ngây thơ hồn nhiên. "Phụt!" ... Lão tẩu thổ huyết. Như gặp phải trọng kích! "Gia gia, ngài không sao chứ?". "Ca ca, mau tiếp lấy đi! ! Đừng lãng phí!". Thiếu nữ kinh hô, vừa quan tâm gia gia, vừa thúc giục thanh niên. "A! Hai ngươi tránh ra!". "Ta không sao! !". Lão tẩu thực sự chịu không được, không giả nữa! Giả bộ thêm nữa, hắn sợ thật 'Trọng thương' mất! Đạo uy khẽ run, lão tẩu thoát khỏi sự ép buộc của hai người! ! Thân hình đứng vững, lão tẩu nhìn cháu gái, đau lòng nhức óc. Nhìn chăm chăm thanh niên, nghiến răng nghiến lợi! ! Mà đối diện, thanh niên không để ý, thu Bảo huyết, trên mặt kích động, thầm thì trong lòng thì vui mừng nở hoa! 'Cướp chủ máu? !' 'Phát! Phát! !' Thấy thanh niên dường như rất vui vẻ, nụ cười mãn nguyện kia, cứ như mình nhận được quà vậy. Thiếu nữ không khỏi cũng vui vẻ theo. "Ca ca, máu này đủ chưa?". "Không đủ, khụ khụ, ta không phải ý đó, kỳ thật cũng tàm tạm...". Thanh niên vô ý thức trả lời, sau đó xấu hổ cấp tốc thu liễm lại. Thiếu nữ đã hiểu, do dự một chút, nhìn về phía gia gia. "Gia gia, ngài thấy thế nào? Hay là... Ngài lại nôn thêm một chút?". Ầm... Lão tẩu tóc trắng đầu óc ù ù, hai mắt hoa cả lên. Suýt nữa thì chết ngay tại chỗ. Một ngụm máu già xông lên cổ họng, lại bị hắn hung hăng nuốt xuống. Bình của thanh niên đã duỗi ra sẵn rồi, quả thực là không lấy được, không khỏi tiếc nuối không thôi. Lão tẩu hung hăng trừng tên tiểu tử xấu xa kia một chút! Sau đó nhìn về phía thiếu nữ: "Khụ khụ, Tiểu Vân Nhi, gia gia ổn, thực sự không phun ra được nữa!". Lão tẩu nhe răng trợn mắt, ủy khuất vô cùng. Tiểu áo bông hở rồi! ! ! Tuyệt đối không đáng yêu, ô ô ô... Thiếu nữ ý thức được mình lỡ lời, vội vàng im miệng. Cảm giác không khí không ổn lắm, thiếu nữ nhảy cẫng lên, nói lảng sang chuyện khác: "Gia gia, ngài và ca ca ngồi trước một lát đi". "Con đi làm đồ ăn cho hai người". Thiếu nữ nói, vui vẻ chạy về phía hậu viện. Tiền viện, bên cạnh chiếc bàn đá. Lão tẩu và thanh niên, mắt lớn trừng mắt nhỏ. "Tiểu tử, cút mau lên!". "Tiền bối, có phải ngài có hiểu lầm gì với ta không... Thực ra, ta không phải người xấu! Thật đó...". "Ha ha, ngươi có đức hạnh gì, ngươi tưởng lão già này không biết sao? Cút nhanh lên, đừng ép ta ra tay!". "Không được mà, Vân nhi muội muội mời ta ăn cơm, nếu ta mà cứ thế đi luôn, sẽ rất thất lễ...". "Tiểu tử! Ngươi mà dám có ý đồ với Vân nhi thì ta lột da ngươi ra! ...". "Tiền bối hiểu lầm, ta không phải là người như vậy". Hai người ngồi đối diện, trên mặt cố nở nụ cười, còn tự mình thì dùng ngôn ngữ đấu đá lẫn nhau không ngừng. Quy tắc vô hình, dường như muốn xé tiền viện làm hai nửa. "Gia gia, không cho phép ngài ức hiếp đại ca ca!". "Ca ca, không cho phép huynh đi!". "Ca ca mà đi, gia gia ta bắt huynh lại hỏi tội!". Từ hậu viện truyền đến tiếng nói thanh thúy dễ nghe của thiếu nữ. Tiểu đại nhân, nghiêm túc vô cùng! Tiền viện. " ? ?" Lão tẩu thân thể run lên, lại run lên bần bật, muốn rách cả mí mắt. Xong rồi, xong rồi. Tiểu áo bông hở rồi, không hôn! ... "A! Tên tiểu tử hỗn đản!". "Vậy ta đi nhé?". " . . . . . " Cứ như vậy, hai người giằng co, trong lòng lão tẩu thì e dè. Không thể làm gì được. Phương Tiên Nhân nhếch miệng, vui sướng không tả nổi... Mặc dù không có bắt cóc Tiểu Vân Nhi, nhưng kết quả trước mắt có vẻ như cũng rất không tệ. Hơn nữa, lão đầu nghi là cướp chủ! ! Nếu có thể tận dụng mối quan hệ này thì lợi ích sẽ vô tận. "Tiểu tử, ngươi đừng hòng đánh chủ ý lên người ta!". Lão tẩu cười nhạo, đôi mắt già nua, dường như có thể xuyên thấu lòng người. "Khụ khụ, tiền bối nói gì vậy chứ, vãn bối là người thành thật, sao có thể có ý đồ xấu...". "Ha ha, thành thật? Thành thật thì ngươi cứ hiện bản tôn ra, hai ta hảo hảo tâm sự". "Ta đây chính là bản tôn, tiền bối có chuyện gì cứ nói". "Phỉ, ta tin ngươi mới lạ!". Không bao lâu. Vân nhi bưng ba món ăn và một bát canh, đi tới trước mặt hai người. Lão tẩu nhìn chăm chú vào, lập tức hai mắt tối sầm lại. "A, ta!...".
Bạn cần đăng nhập để bình luận