Bản Tôn Cẩu Đến Vô Địch, Vô Hạn Phân Thân Chế Bá Tiên Giới

Chương 954: Cảnh giới chẳng lành, gặp mạnh thì mạnh!

Chương 954: Cảnh giới chẳng lành, gặp mạnh thì mạnh! Ngân Nguyệt bay ngược! Ánh trăng liên miên khuấy động, oanh tạc một đường. Thương khung Thái Âm thiên Vực vỡ ra một lỗ thủng khổng lồ… Phốc thử! Phốc thử! Phốc thử! A! A! A! Nhai Nguyệt Tôn giả thổ huyết, bị thanh niên tóc đỏ một quyền đánh lui… Va sụp một đường hư không! … Nhai Nguyệt Tôn giả trọng thương, liên tục phun ra mười hai ngụm máu tươi, mới lảo đảo ổn định thân hình ở cuối chân trời… Bên trong không gian tan vỡ hủy diệt. Nhai Nguyệt Tôn giả mặt đỏ bừng, hắn che ngực, nhìn chằm chằm vào thân ảnh ở nơi xa. Vẻ mặt mộng mị, hai mắt mờ mịt. Kinh hãi đến cực điểm! “Nhị ca!” Hư vô vỡ ra, một thân ảnh khác lo lắng bước ra. “Nhị ca, huynh không sao chứ?” “Ta đã sớm khuyên huynh đừng mạo hiểm…” “Vinh quang là chuyện của toàn tộc, mặt mũi là của mình…” “Huynh cứ không nghe!…” “Một quyền, một quyền liền đánh huynh, vị lão tổ của Địa Bộ Thái Âm này, gần chết, thật mất mặt!…” “Ai ai… Lần này xong rồi, đám hậu bối sẽ nhìn huynh cười chê!~” “Nhị ca, ca?!” Tinh Bộ Tam tổ lo lắng, luống cuống tay chân. Lồng ngực Nhai Nguyệt Tôn giả kịch liệt phập phồng, khuôn mặt uy nghiêm đỏ bừng. “A, ngươi ngậm miệng!” “Phốc thử!” Nhai Nguyệt Tôn giả lại phun máu. Mười ba ngụm máu tươi, phun ra nhẹ nhàng vui vẻ lâm ly… Cực độ hoài nghi nhân sinh. “Quá mạnh! Không thể nào!!” “Một quyền mười hai tầng Thái Âm đại đạo!” “Kẻ này không phải tộc nhân ta, vậy mà Thái Âm một đạo còn hơn xa ta?!!” “Hắn mới bao nhiêu tuổi?!” Chỗ xa xa, trùng điệp tộc nhân Thái Âm vây quanh. Tràng diện rộng lớn, lại tĩnh lặng đáng sợ. Vạn tiên tại hiện trường, phảng phất bị người làm cho định thân. Một cử động nhỏ cũng không dám. Ngay cả tiếng gió và tiếng thở, đều dừng lại… Nơi trọng yếu. Chỉ có một mình thanh niên đang ưỡn mình động. Hắn phủi tay áo thu quyền, tiêu sái phiêu dật. Nắm đấm tựa như một vầng trăng sáng chói lóa, lắc người làm mù mắt. Ánh sáng chói mắt, làm đau con mắt tộc nhân Thái Âm. Không ít Thái Âm Tiên Quân, nhìn chằm chằm vào thanh niên mà run rẩy. Nước mắt sùng bái kính úy, không kìm được mà trào ra… “Hai Thái tổ… Hai Thái tổ! Bại????” “A!~” Lúc này. Phương Tiên Nhân mặt mây trôi nước chảy, hiếu kì nhìn về phía tiên tử bên cạnh đang há hốc miệng nhỏ: “Sư tỷ, vừa rồi muội nói gì vậy?” “Người xuất thủ là ai vậy?!” “Nghe giọng muội, ta còn tưởng hắn rất lợi hại! Làm ta hết hồn!” “Kết quả…. ” “Hắn rất yếu a~~” Phốc thử! Nhai Nguyệt Tôn giả bay tới giữa chừng, tại chỗ lại phun ra một ngụm máu tươi!… Giận đến oa oa kêu to. Đau nhức! Quá đau! “Sư đệ… huynh thật mạnh!~” Thải Âm tiên tử sợ ngây người, môi đỏ hé mở, nhìn thanh niên tóc đỏ. Trong mắt toàn là sao nhỏ. Sau lưng, phụ thân tiên tử, cũng như vậy… Kích động đến nước mắt giàn giụa. Càng thêm yêu con rể này! Nào đó sư đệ nghe thấy vậy, hào hứng hất mái tóc đỏ trên trán, ngây ngô cười một tiếng, rắm thúi nói: “Ha ha, vậy là tất nhiên rồi!~” “Ta đã sớm nói, ta bây giờ mạnh đáng sợ!~” “Ai tới cũng không có tác dụng gì!~” “Anh~” Thải Âm tiên tử liên tục gật đầu. Tin, lần này nàng hoàn toàn tin. Đối với sư đệ tràn đầy tin tưởng! Lúc này, thanh niên chợt xin lỗi nói: “Sư tỷ, vừa rồi những người kia đều là trưởng bối trong tộc muội sao?” “Ta ra tay có phải hơi nặng rồi không?” “Lần này, chúng ta đến cầu thân, hiện tại lại đánh người… Có phải không tốt lắm không?~” “Ai, đều tại ta gần đây đột phá quá nhanh, quá mạnh, còn bọn họ lại quá yếu… Khụ khụ, lực lượng này thật sự không dễ khống chế…” “Về việc này, ta cũng rất buồn rầu…” Thanh niên giải thích, tự trách lo lắng. Giọng hắn không lớn, nhưng xung quanh quảng trường, lại quá yên tĩnh. Cho nên, đặc biệt rõ ràng. Tộc nhân Thái Âm nghe được rõ ràng, thần sắc cực kì đặc sắc. Phốc thử! Phốc thử… Lão ẩu áo đen thổ huyết, mười hai chấp pháp Tiên Vương thổ huyết… Nhai Nguyệt Tôn giả giận phun ngụm thứ mười lăm! “A, tiểu tử này! Quá ghê tởm!~” “Ta liều mạng với hắn!” Nhai Nguyệt Tôn giả táo bạo, làm bộ muốn xông lên. “Ai ai, tam đệ sao ngươi không cản ta?” “Ngươi không dám chứ? Ta cản ngươi làm gì?” Tinh Bộ Tam tổ châm chọc. Sắc mặt Nhị tổ Nhai Nguyệt đỏ bừng, giãy giụa cực kì! Miệng ngoài thì mạnh, nói: “Ta không dám?! Ha ha, nói lung tung!’’ ‘Ngươi không dám…’ “Ý ngươi là sao?!” “Huyết Vân quá mạnh, nhị ca huynh nhịn một chút.” “Được được được!” Nhai Nguyệt Tôn giả tức giận vô cùng. Bỗng nhiên, hắn giận tím mặt. A nha một tiếng, liền xông tới. “Huyết Vân! Ngươi!!“ “Rốt cuộc ngươi ở cảnh giới gì? ~~” Nhai Nguyệt Tôn giả nổi giận đùng đùng, miệng cười hiền lành, tò mò hỏi… Phương Vận thu quyền, nghĩ một chút: “Cảnh giới chẳng lành, gặp mạnh thì mạnh! ~” Nhai Nguyệt Tôn giả nghe vậy, khóe miệng run rẩy điên cuồng. “Lão nhân gia này, ngài còn có việc sao?” Thanh niên tóc đỏ tò mò. Chợt hai mắt tỏa sáng: “Lão nhân gia, ngài không phải đến trấn áp ta đấy chứ?!” Thần sắc thanh niên nghiêm lại, khí tức hùng hồn phát ra. Kích động! “A!” Nhai Nguyệt Tôn giả giật nảy mình. “Bình tĩnh! Hiền tế bình tĩnh!” “Ta là nhị thúc tổ của Tinh Thiền nha đầu… Thúc tổ!” “Này tới, chính là nhìn xem!” “Đúng, nhìn xem~” Nói xong. Hưu! Hai Thái tổ Địa Bộ Nhai Nguyệt Tôn giả, trong nháy mắt biến mất. Ô ô, ô ô ô… Lão nhân bi thương trốn vào trong mây Tiên điện. “Đại tỷ! Nên ngài xuất thủ!” “Vinh quang của tộc ta, nhờ ngài bảo vệ!!” Nhai Nguyệt Tôn giả không cam lòng, kêu gọi đại tỷ Thiên Bộ. Liên tục hô mấy tiếng. Không ai trả lời. “Đại tỷ?” “Không có ở đây, đừng làm ồn.” “Không phải chứ, đại tỷ, người cũng đánh không lại sao?” Nhai Nguyệt Tôn giả sợ ngây người. Đại tỷ chính là đỉnh cao Chuẩn Đế! “Nhị đệ, huynh suy nghĩ nhiều, tỷ chỉ đang tu luyện đến giai đoạn khẩn yếu, không thể tùy tiện gián đoạn.” “Nếu không, chỉ là một Huyết Vân nhỏ bé, trở tay là trấn áp.” Đạo âm già nua giải thích, sau đó hoàn toàn biến mất. Dù Nhai Nguyệt Tôn giả có gọi thế nào, thanh âm kia cũng không đáp lại nữa… Giờ khắc này. Thái Âm thiên Vực. Hiền tế tới cửa, thật là kinh khủng! Cảnh tượng một lần, không dễ kết thúc. “Chư vị, hôm nay ta Huyết Vân vô ý xuất thủ, ta là đến cầu hôn!~” “Tiện thể, mời Thái Âm Tiên Tộc thả nhạc mẫu ta ra!” “Điều kiện tốt thì thương lượng!” Thanh niên chắp tay, âm vang khẩn cầu. Phía trước đám người bị dọa sợ, các Tiên Vương của tứ tộc thiên địa tinh quang, mỗi người chân tay luống cuống. “Làm sao bây giờ?” “Đánh thì không lại?” “Chúng ta cũng không thể cùng lên đi?” Ánh mắt đám người tránh né, Thiên Nguyệt Tiên Vương chợt nảy ra ý hay: “Tam muội, muội là thái nãi nãi thân thiết của Tinh Thiền, lại có quan hệ tốt với nàng! Muội lên đó dùng lý lẽ, dùng tình cảm để nói.” “Dùng tình yêu… cảm hóa bọn họ!” “Đúng đúng, kế này rất hay!” Mấy khắc sau, các vị vương Thái Âm nghị định. Cùng nhau đề cử Tinh Nguyệt Tiên Vương. Lập tức, Tinh Nguyệt Tiên Vương tóc trắng mặt kiều bất đắc dĩ bước ra. Nàng hiền lành, nhìn Huyết Vân, mặt tươi cười doanh doanh: “Hiền tế Huyết Vân!~” Một tiếng hiền tế, gọi Phương đại tiên nhân tê cả da đầu. “Chuyện giữa con và Tinh Thiền, trong tộc chắc chắn là đồng ý rồi.” “Chỉ là! Ai…” “Hiền tế có chỗ không biết!~”
Bạn cần đăng nhập để bình luận