Bản Tọa Trần Đại Tiên, Thích Thu Nghĩa Nữ !
Chương 97: Đại sư tỷ, Bạch Diện Lang Quân
Chương 97: Đại sư tỷ, Bạch Diện Lang QuânKiếm Thập Ngũ rốt cuộc chịu mở miệng nói một câu, những giọng lại tràn ngập sát khí.Ngay sau đó, hắn nâng cao thanh kiếm lên trước người, ánh mắt khẽ động, kiếm khí sắc bén lập tức khiến từng sợi lụa mỏng đứt đoạn rơi xuống.Liền lộ ra phần thân kiếm cực kỳ thông thường, như vừa rời khỏi lò rèn dưới phàm tục.Thế nhưng ở đối diện với nó, đệ tử cầm đao cầm cùng ba người khác lại thấy tim đập nhanh liên hồi, cảm giác rợn tóc ráy tràn ngập tâm linh." Cẩn..."Xoẹt! ..Chữ "thận" còn chưa kịp bật thốt khỏi miệng, tên cầm đao liền cảm nhận rõ ngực mình đau nhói, một v·ết t·hương lớn từ trên xuống dưới, máu me vươn vãi khắp nơi liền khiến hắn ngã quỵ.Ba người kia cũng chẳng tốt hơn, trong cái chớp mắt đã nằm ra đó." Cái..."" Cái quái gì vậy? "Những đệ tử vây xem trợn tròn mắt không hiểu ra sao.Đừng nói đệ tử ngoại môn, đến cả nội môn cũng phải nhíu mày, một tên nam đệ tử thuộc Kiếm Phong tới xem Kiếm Thập Ngũ, thấy vậy liền rơi vào trầm tư.Đây...cái này...mấy trọng kiếm ý vậy?Trong lúc đang bối rối, một giọng nói vang lên sau lưng." Chỉ ngoại môn thế mà lĩnh ngộ được thất trọng kiếm ý, sâu lắng nội liễm gần như không thể quan sát bằng tinh thần lực, dù cho dùng tới linh thức cũng rất khó nắm bắt "Lời giải thích rõ ràng, có vẻ cực kỳ thấu hiểu kiếm đạo, nam đệ tử vội quay sang, biết rõ người đến là ai liền vội vàng hành lễ." Đại sư tỷ "Chỉ có một người duy nhất được đệ tử Kiếm Phong xưng là đại sư tỷ, đó là Tuyệt Thiên Tuyết.Chỉ thấy nàng đến, váy trắng nhạt thanh thoát nhưng kín đáo, vẻ lãnh diễm tựa băng tuyết, trên lưng nàng trường kiếm yên lặng mà như đang rít lên từng tia kiếm ý đáng sợ.Không đến một mình, bên cạnh Tuyệt Thiên Tuyết là một nam tử cất bước đi nhẹ nhàng, phong thái ung dung đầy khí độ.Làn da hắn không thô ráp mà trắng mịn tựa nữ tử, đôi mắt sâu thẳm ngang đại hải, mỗi cái nhìn đều làm người ta say mê, nụ cười nhàn nhạt kèm nốt son nhỏ ở khóe môi khiến mị lực toát ra mạnh mẽ hơn bao giờ hết.Đệ tử Kiếm Phong tên là Truy Phong, hai người bốn mắt nhìn nhau, hắn không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, tim đập loạn nhịp, vội cúi đầu thấp xuống bái kiến:“Gặp qua Bạch Diện tiền bối!”Nam tử mỉm cười hút hồn, giọng nhẹ nhàng:“Không cần đa lễ ”Truy Phong biết người này, đối phương là đệ nhất Kiếm Tử của Cực Âm Kiếm Các.Lại vì quá quyến rũ nên được tu sĩ ngoại giới, phần lớn là nữ tu xưng tụng Bạch Diện Lang Quân.Chưa gặp thì kỳ quái, giờ hắn hiểu rồi, hiểu tại sao nữ tu ở ngoại giới lại điên cuồng cúng bái đến thế, vì cả nam nhân thẳng tắp như Truy Phong còn bị mê hoặc thì nói gì đến nữ tu.Mẹ nhà nó!Ta sẽ không bị bẻ cong đi trời ạ! Chẳng ai lường được trong lòng Truy Phong đang suy nghĩ điều kinh tởm gì.Tuyệt Thiên Tuyết vô thức liếc mắt nhìn lên cột cao nhất, nơi mà một thân ảnh quen thuộc đang đứng sừng sững, nàng cau mày như đang cố nhớ lại điều gì, bèn hỏi:"Đệ tử đứng ở cột cao nhất chính là Kiếm Thập Ngũ?" "Đúng thế, thưa sư tỷ" Truy Phong vội đáp."Nàng biết hắn?" Nam tử bên cạnh bất chợt xen lời."Người này nhìn bề ngoài phong thái kiên nghị, ngộ tính kiếm đạo cực cao, nếu là tán tu ta không ngại mời hắn gia nhập Kiếm Các, chỉ e chẳng mấy chốc bản các sẽ sinh ra thêm một vị Kiếm Tử"Bạch Diện Lang Quân không tiếc lời tán thưởng, có thể thấy dù xuất thân bất phàm, nhưng tính tình hắn không hề kiêu ngạo hay ngang ngược."Ta không xác định" Tuyệt Thiên Tuyết chỉ cảm thấy sư đệ đó khá quen mắt.Lại còn họ Kiếm...Lúc đầu ở Kiếm Phong nàng nghe cái tên này không chú ý lắm, nhưng giờ lại thấy có chút quen thuộc.Thế là hỏi Truy Phong: "Thân thế của hắn thế nào?"Sư tỷ hỏi khiến Truy Phong khựng lại đôi chút, nếu là vài giờ trước, hắn đã phải lắc đầu vì không biết, nhưng may thay trước khi đến đây, hắn tranh thủ dò hỏi rồi mới lại xem."Kiếm Thập Ngũ sao, sư đệ nghe nói hắn lớn lên trong tông môn, chủ yếu được Ngọc chấp sự của Chấp Pháp Đường nuôi dưỡng, lớn lên liền thuận thế nhập tông""Ngọc chấp sự? Là Ngọc Thiếu Hành?""Đúng như lời sư tỷ nói"Đồng tử Tuyệt Thiên Tuyết chợt co lại, xem ra đoán được Kiếm Thập Ngũ là ai rồi, nàng khẽ thì thầm:"Hóa ra là đứa bé năm đó, chưa đến ba mươi đã thể thiện ra thiên tư kinh người vậy, đúng là rất đáng ngạc nhiên""Nàng biết?" Bạch Diện Lang Quân hỏi lại lần, có vẻ không giấu nổi sự tò mò, thì thấy Tuyệt Thiên Tuyết gật đầu."Ừm, từng có chút duyên phận, nhưng đấy chuyện của hơn hai mươi năm trước rồi""Ồ?" Bạch Diện Lang Quân kinh ngạc.Kẻ bên dưới tối đa cũng chỉ tầm hai mươi, ba mươi tuổi, thế hai mươi năm trước há chẳng phải tên đó vẫn còn là con nít sao?Thú vị lắm!...Lúc này, tận mắt thấy Kiếm Thập Ngũ khiến bốn tên đệ tử thực lực mạnh hàng đầu trọng thương thì không còn ai dám tranh cột trụ cao nhất nữa, đều nhắm tới cột thấp hơn chiếm trước rồi nói sau.Tất nhiên, vẫn có kha khá người tính chờ cơ hội khiêu chiến, sẽ đi tranh giành hạng nhất một phen, làm gì dễ chịu từ bỏ như vậy."Phía cột thấp nhất, vậy mà chẳng có ai chiếm?" Nữ tử cầm sáo trúc tên là Huyền Vân Hy, tự nói nhỏ. Bản thân nàng có ý chiếm cột trụ cao thứ hai nên liền bị mấy tên đệ tử khác vây công, nhưng cuối cũng vẫn dựa vào thực lực mạnh hơn giữ được vị trí.Đợi ổn định chốc lát, Huyền Vân Hy quan sát một vòng lại thấy cột thấp nhất bị bỏ trống.Sao lại thế?"Có gì mà kinh ngạc" Tiếng nói vang lên bên cạnh, là đệ tử giành cột hạng ba, hắn tên Diệp Minh, bề ngoài như công tử ca tuấn tú.Diệp Minh cười khẽ giải thích: "Ngươi không thấy thiếu tên phế vật cậy già lên mặt ư?"" Hả? Ai? ""Ngạo Côn nha"Huyền Vân Hy lộ vẻ kinh dị, ánh mắt nhìn quanh, thật đúng là không thấy thân ảnh của Ngạo Côn trên tất cả cột trụ."Hắn bị loại rồi?"Giọng điệu Huyền Vân Hy mang rõ vẻ khó tin, tuy nàng rất chán ghét Ngạo Côn, thật ra rất nhiều đệ tử đều chán ghét kẻ này, vì hắn chuyên môn thu phí bảo hộ ở ngoại môn.Ngạo Côn rất cẩn thận, chuyên ỷ mạnh h·iếp yếu.Tuyệt đối không đụng tới nhân vật thiên kiêu, không động tới kẻ có bối cảnh cứng rắn, trong số còn lại thì hắn sẽ cho bọn chân chó tìm xem ai dễ ức h·iếp, cuối cùng tìm tới cửa.Yêu cầu đệ tử đó mỗi tháng đóng một một linh thạch lệ phí sẽ được tham gia Đồng Môn Hội, hội chuyên giúp đỡ lẫn các kiểu.Nhưng Đồng Môn Hội lại là cái đồ chơi gì.Trừ việc mỗi tháng " được " bị trừ một viên linh thạch ra, thì đến cái nịt phúc lợi cũng chẳng có.Huyền Vân Hy xuất thân phàm tục, trung đẳng tam linh căn, tất nhiên sẽ biến thành mục tiêu tốt để ép tham gia Đồng Môn Hội.May mà linh căn dù không xuất chúng, nhưng thiên phú về âm luật của nàng rất mạnh.Thế là được một vị trưởng lão nội môn nhìn trúng, điểm tên một lần, nên nhanh chóng thoát khỏi đám người Đồng Môn Hội, Ngạo Côn còn tự tay trả lại gấp đôi số linh thạch đã đóng cho nàng.Nhưng không thể chỉ vì chán ghét mà coi khinh thực lực của Ngạo Côn, hắn là tu sĩ luyện khí tầng tám hàng thật giá thật, lại có gia sản phong phú.Nếu nói hắn nắm trong tay pháp khí cấp cao cũng chẳng có gì là lạ."Ha ha, đúng rồi đấy" Diệp Minh đáp, còn cười trên nỗi đau của người khác dường như rất vui vẻ."Thấy nữ đệ tử váy xanh lam đứng trên cột hạng bảy mươi sao, chính nàng ta đã biến Ngạo Côn thành cái tổ ong""Chấp sự nhận định thương thế của hắn quá nặng nên trực tiếp bị loại thẳng tay khỏi khiêu chiến, bài danh 101"Nghe Diệp Minh giải thích, Huyền Vân Hy liếc mắt nhìn sang, lập tức thoáng mê mẩn vì mị lực ấy.Chỉ thấy trên cột cao, một vị nữ tử váy xanh phấp phới đứng đó, mái tóc trắng nhạt nhẹ buông theo gió, đôi mắt xanh thẳm lạnh lùng như biển sâu không thấy đáy. Làn da nàng mịn màn như tuyết, dung nhan tựa bạch liên tuyệt thế.Ánh nhìn thoáng qua khiến người đối diện e ngại ba phần nhưng rồi lại phải ngưỡng mộ không rời mắt, tựa tiên nữ không vướng bụi trần.......P/s: Cầu đề cử!!
Bạn cần đăng nhập để bình luận