Bản Tọa Trần Đại Tiên, Thích Thu Nghĩa Nữ !

Chương 72: Nổi cáu, răn dạy cả hai

Chương 72: Nổi cáu, răn dạy cả haiMột cơn gió mạnh thổi qua, Trần Lục ngự phong bay lên trên cao, linh khí bao trùm giúp phóng đại âm thanh, liền quát lớn." Dừng lại hết cho ta! "" Nghĩa phụ "Trầm Nhược Lý bối rối kêu lên một tiếng, thanh kiếm trong tay tức thì tan vỡ thành từng mảnh bọt nước.Thân thể lung linh rơi vào đất, váy xanh thẫm chập chờn mạnh mẽ cho thấy tâm trạng nàng hoảng loạn đến nhường nào." Thời cơ tốt "Lợi dụng cơ hội Trầm Nhược Ly giảm bớt chiến ý, nữ nhân chơi câu liêm liền muốn đánh lén, thậm chí sờ thanh trường kiếm cắm sau lưng như chuẩn bị phóng đại chiêu.Khè ~May mắn, Đại Bạch kịp thời rít gào ngăn cản nữ nhân đó mới chịu ngừng tay, hạ xuống cạnh bạch xà đứng đấy chẳng khác gì hầu cận.Nữ nhân đó từ bỏ đánh lén, nhưng chẳng phải Trầm Nhược Ly gặp may, mà là đối phương vận khí không tệ, bằng không nàng sẽ biết cái gì gọi là Nam Vực Ma Anh.Hoặc cũng có thể phải hứng chịu nắm đấm cứng rắn của phù khôi trung cấp không thuộc về thế giới này.Người ngoài dám đả thương nghĩa nữ của Trần Lục, vậy phải xem hắn có đồng ý hay không. Thấy cả ba phía bình tĩnh hơn rồi, Trần Lục loại bỏ Ngự Phong Thuật dưới chân, chậm rãi rơi xuống, vừa chạm đất đã không kiềm được bực bội quát lên:" Làm cái gì, giở trò gì, đều là người một nhà tại sao lại đánh nhau, còn muốn hạ sát thủ?"" Nghĩa phụ ta..."Khè ~Trầm Nhược Ly còn chưa kịp nguyên câu trọn vẹn khỏi miệng, bạch xà ở bên cạnh đột nhiên lộ nanh sắc nhọn, há mồm như chậu máu một ngụm nuốt chửng nữ nhân quái dị.Còn nữ nhân đó thì không hề chống cự, chỉ cười mỉm nhẹ nhàng, mặt cho bản thân rơi vào miệng bạch xà, nuốt cái ực vào bụng.Trần Lục cùng Trầm Nhược Ly đều không ngăn cản bạch xà nuốt người, vì ai cũng nhìn ra hai tên này cùng phe, vả lại trạng thái của nữ nhân đó thật sự rất kỳ lạ.Bề ngoài giống nhân loại, nhưng tràn ngập yêu khí, đậm đặc mùi máu tanh do từng tàn sát quá nhiều sinh mệnh.Cực kỳ quái lạ!Bạch xà nuốt nữ nhân rồi, lập tức quấn thân thể thành vòng tròn, cảnh như vậy rất quen thuộc, quấn vài chục vòng liền hóa thành Trần Tiểu Bạch đang ngồi bệt ra dưới đất, vẻ sợ hãi trên mặt vẫn còn y đó.Tiểu Bạch thấy Trần Lục đứng không xa, chân nhỏ bắn mạnh, tốc độ như cự xà lả lướt, thoáng chốc đã lao nhảy vào lòng ngực phụ thân mình.Ôm lấy cổ hắn, rồi kêu khóc. " Ô ô ~ phụ thân, tỷ tỷ đấy đáng sợ quá "" Nghĩa phụ, ta đây là...nàng..." " Vào nhà rồi nói đi " Trần Lục phiền muộn ngắt lời Trầm Nhược Ly, sau đó nhấc cổ Trần Tiểu Bạch đi vào trước một bước, không quên trách cứ cho thấy bản thân cực kỳ bất mãn:" Căn viện đáng thương của ta đều sắp bị các ngươi đánh nổ rồi "Thấy nghĩa phụ có vẻ không tức giận lắm, Trầm Nhược Ly le lưỡi đỏ tươi, cố sức tỏ vẻ đáng thương lẽo đẽo theo sau.Căn viện lủng vài lỗ, nhưng rất may khi còn chưa triệt để sụp thành cái đ·ống đ·ổ n·át, xem như trong cái rủi có cái chưa đủ xui.Vượt qua sân vườn bị hai vị nghĩa nữ " ngoan " cày thành mảnh ruộng sắp sửa gieo sạ, vừa bước vào cửa đã gặp Hồ Vân vác trường thương đứng đấy chờ sẵn.Vị đệ tử này cúi gầm cả đầu xuống, vừa thấy mặt mũi Trần Lục liền vội đi lên." Sư phụ, đệ tử hổ thẹn..."" Được, biết lỗi là tốt rồi " Trần Lục không trách nàng, thực tế đó là cảnh giới của nàng quá yếu nếu so với Tiểu Bạch hay Nhược Ly.Có muốn cũng không có tư cách ngăn cản." Đừng đứng ngẩn ra đó, vào làm cho ta một ấm linh trà đi "" Đệ tử đi ngay! "Một oắt con bị nhấc cổ như xách gà, một đứa ra vẻ đáng thương tìm sự tha thứ lén phén phía sau, một lời cũng không dám thả bậy, thế rồi cả ba tới phòng khách." Ngồi "Đang cáu giận, Trần Tiểu Bạch đáng thương đều bị Trần Lục hung hăng ném sang một bên, tự ngồi đấy chứ không ôm như thường ngày nữa.Ực...Nuốt một ngụm nước bọt, đây là lần đầu Tiểu Bạch gặp cảnh phụ thân hung dữ như vậy, ngồi im thin thít đến cả " ô ô " như bình thường cũng chẳng dám rên tiếng nào.Nhưng trong lòng thì thấy bản thân cực kỳ oan ức, tự nhận oan hơn cả Vũ Nương hay Thị Kính nữa.(╥﹏╥)Tiểu Bạch có làm gì đâu, ai đã làm gì đâu.Đều do đại tỷ tỷ đáng sợ tự dưng xuất hiện, lại còn hung hăng vung kiếm...Còn Trầm Nhược Ly nằm trong một thái cực lo lắng hoàn toàn khác, thậm chí đầu óc, suy nghĩ hỗn loạn hơn bao giờ hết.Phần thì lo nghĩa phụ quá tức giận rồi sẽ chán ghét mình, phần lại sợ nghĩa phụ thật sự có đạo lữ ở bên ngoài, còn sinh luôn cả hậu đại lớn như vậy.Nàng phải ra rìa rồi! Làm sao bây giờ!? Nhìn cả hai vị đại nghĩa nữ, cuối cùng cũng chịu đàng hoàng, Trần Lục âm thầm thở dài một hơi.Ta giời ạ, tâm tình tốt nhờ đột phá cảnh phá bay mất ráo cả rồi.Lại nghĩ tới hai vị nghĩa nữ suýt thì thân nhân tương tàn, cái nhà xém thành phế tích, hắn phải thành vô gia cư, Trần Lục cực kỳ bất mãn trầm trọng hỏi:" Nói đi, cớ gì đánh nhau, còn dám đánh ngay trước cửa nhà ta!? Lá gan không nhỏ..."" Thật can đảm — "Hồ Vân đúng lúc dâng trà tới, châm cho mỗi người một ly, làm xong chuyện này nàng liền chạy tới sau lưng ghế của Trần Lục.Trong phòng ai cũng không dễ trêu, hai vị đại lão trước mắt thực lực mạnh mẽ khó lường, vẫn là đứng đây an tâm hơn tí.Thấy Trần Lục cầm ly trà thưởng thức xoa dịu cơn giận, đại tỷ tỷ đáng sợ bên cạnh cũng hóa thân nữ nhi nhu thuận nhấp nhẹ một ngụm.Ngươi sao có thể thua nàng, Tiểu Bạch, làm đi!Trần Tiểu Bạch nhăn nhăn nhó nhó một hồi cố gắng học theo cầm ly của mình lên, ngửi mùi hương thử thôi thế là cả cái khuôn mặt nhỏ nhắn liền nhăn lại.Tiểu Bạch không thích trà, nhưng trong tình huống này này nàng không có gan mè nheo, vẫn nên học theo phụ thân thì tốt hơn.Thử một ngụm...Xì hụp ~!( º言º)!Đắng quá!!!Khuôn mặt Trần Tiểu Bạch vặn vẹo đến cực điểm, thiếu chút thành một cái vòng xoáy, đều muốn chảy cả nước bọt xuống do vị đắng kinh dị.Trần Lục thấy rõ, nhưng nín cười, cố giữ vẻ nghiêm nghị cho phù hợp với tiêu chuẩn đạo đứ...phù hợp với tình hình đang tra hỏi như bây giờ. Ánh mắt rơi vào người Trầm Nhược Ly. Nàng vốn muốn chống chế, tìm cách trả lời thế nào đó đáp lại sự tra xét của nghĩa phụ, nhưng do đầu óc hơi loạn, buộc miệng liền hỏi tới thứ bản thân muốn biết nhất." Nghĩa phụ, người có đạo lữ bên ngoài rồi sao? "Hử?Ai có đạo lữ?Từ từ...đạo lữ ư? Ta móc đâu ra.Trần Lục nhíu mày, phản bác theo bản năng. " Làm gì có chuyện đạo lữ, ngươi nghe ai đồn nhầm nói bậy...không đúng, ta đang tra hỏi ngươi, ai cho hỏi ngược lại vậy "Nói đến giữa chừng mới kịp phản ứng, ánh mắt nguy hiểm rơi lên trên thân thể mềm mại của nàng.Nhưng Trầm Nhược Ly vẫn rất cố chấp." Người thật sự không có đạo lữ? "" Đã bảo không có là không có, nghĩa phụ ngươi có đạo lữ hay không... chẳng lẽ kẻ làm nghĩa nữ như ngươi không biết? " Trần Lục cực kỳ khó hiểu, lập tức phản bác.Rốt cuộc là cái tên khốn nào nghe nhầm đồn bậy, đừng để Trần Lục ta biết, coi chừng cái đầu hắn bị phù khôi bẻ xuống đấy.Nghĩ vậy, nhưng Trần Lục không hề biết rằng tất cả đều do đại nghĩa nữ ngoan thấy Tiểu Bạch xưng hắn là " phụ thân " liền tự não bổ ra một đoạn xa phương di luyến." Ra vậy, thế Nhược Ly yên tâm " Trầm Nhược Ly nở nụ cười vui vẻ như được mùa, lại mỹ lệ giống tựa vạn hoa đua sắc.Nàng tin ngay tức thì, với Trầm Nhược Ly chỉ cần là nghĩa phụ chính miệng nói nàng chắc chắn sẽ tin.Dù cho nó có nhiều điểm vô lí đến thế nào đi nữa, sự tin tưởng bất chấp như thế, có khi chính nàng đều không nhận thấy hay hiểu rõ nguyên do.......P/s: Cầu đánh giá lần n+x+1
Bạn cần đăng nhập để bình luận