Bản Tọa Trần Đại Tiên, Thích Thu Nghĩa Nữ !

Chương 86: Công pháp của Đại Bạch

Chương 86: Công pháp của Đại BạchBị tán tu chặn đường ăn c·ướp thì thôi đi, không có gì là lạ, nhưng...cương thi gõ cửa vào nửa đêm?Hàng ngàn cương thi tụ tập thành đàn, rượt sư muội chạy khắp thị trấn?Liên thủ với đệ tử của gia tộc tu tiên lân cận cùng chống lại cương thi, cầm cự được đến khi trời gần sáng thì mây đen cuồng cuộn che khuất bầu trời, nghi ngờ là có tà ma kinh khủng xuất thế?Là Mao Cương?Vừa thức tỉnh liền một ngụm nuốt chửng hàng ngàn cương thi ?Khủng bố như vậy thì sư muội chạy thoát kiểu quái gì vậy? Khoan đã...Tiên tử cảnh giới Trúc Cơ chân đạp tường vân giáng lâm, còn cầm trong cự phủ to bằng ngọn đồi?Một búa chặt cả trấn làm đôi, nhưng vẫn để Mao Cương chạy mất?Chờ đã chờ đã, tai của ta hoạt động bình thường không mọc kén, thính giác ổn định chưa già tới mức lãng tai.Vậy thì...Những chuyện ma ảo bên trên thật sự là thứ mà tu sĩ luyện khí tầng hai có thể tiếp xúc sao?Kiều Tiểu Nhã dùng khuôn mặt hoài nghi nhân sinh quan sát kỹ lưỡng Từ Nhạc Nhạc từ trên xuống dưới.Không giống nói dối nha!Nhưng sao, sao có thể, đổi lại là ta chắc phải s·ợ c·hết kh·iếp rồi chứ đừng nói đến liều mạng cầm cự đến khi được cứu.Sư muội thật sự cứng rắn như vậy?Kiều Tiểu Nhã kinh ngạc không thôi, cứ như lần đầu nhận biết vị sư muội này, nàng trông không giống người có lòng can đảm đến thế." Sư muội này..." Đột nhiên nàng thở dài ngao ngắn, tỏ vẻ e sợ. " Bên ngoài đáng sợ như thế thì ta làm sao dám xuất sơn nữa "" Sư tỷ nói đùa, loại chuyện đó đâu phải cứ muốn là gặp được "" Ta vẫn rén nha, lần sau có rời tông ngươi phải bảo vệ sư tỷ ta đấy "" Sư tỷ! Nói chuyện thì nói chuyện, đừng động tay động chân, ngươi sờ đi đâu thế "Kiều Tiểu Nhã nói một cách cực kỳ khoa trương, hai bên giỡn một hồi, tiếp đó Từ Nhạc Nhạc lại nhắc một chuyện khác." Ghi danh tham thi đấu...ngoại môn "“ Thi đấu ngoạn môn ? ““ Ngươi tham gia ? Nếu thế sư tỷ ta cũng ghi danh, sư muội còn dám sao ta lại thua được “Tròng mắt Kiều Tiểu Nhã hơi động, đột nhiên có ý tưởng. “ Nếu thế chẳng bằng hai ta thử đấu pháp luyện tay một phen, chỉ đánh giao lưu, không tổn thương tánh mạng ““ Sư muội thấy sao ““ Có thể “...Chỉ còn vài tuần nữa là cuối năm, sáng sớm hôm nay Trần Tiểu Bạch đột nhiên chạy tới tìm Trần Lục, hai mắt nàng sưng to, vành mắt đen nhánh như con gấu trúc.“ Làm sao? Đêm qua không tu hành cũng không ngủ ? ““ Không phải thế, Tiểu Bạch lại nằm mơ, mơ thấy Đại Bạch bị xiềng xích trói ““ Mơ nữa à? Còn cũng một giấc mơ “Trần Lục cau mày, nghĩ mãi mà không rõ, rốt cuộc thân xà có vấn đề gì.Từ từ đã, hình như...ta có một bản công pháp cho nó thì phải.Thiên Xà Nhược Thuỷ Thiên tầng thứ nhất!Trần Lục nghĩ tới, nhanh chóng lấy nó ra từ không gian hệ thống, chớp lóe một cái.“ Xà Phiến? “ Quan sát kỹ mảnh vảy rắn to chưa tới đốt ngón tay xuất hiện trên tay, Trần Lục kinh ngạc thì thầm.Thiên Xà Nhược Thuỷ Thiên không phải là thư tịch hay ngọc giản, mà là một mảnh xà phiến, kỳ lạ hơn nữa khi trên đó chẳng hề l·ây n·hiễm một chút yêu khí nào.“ Tiểu Bạch, cho ngươi cái này ““ Ô? “Trần Tiểu Bạch nghi ngờ nhận xà phiến, đần độn ngó nhìn một hồi, rồi bất thình đưa lên miệng há nanh cạp một cái.Ngoàm —Kẹt ~Hai mắt trừng to, nàng lập tức nhăn mặt, vội rút ra.Cứng quá, không thể ăn!" Phụ thân, không thể ăn "Trần Lục trợn mắt một cái, rất chi là im lặng trước cục bông đần đồn này. " Ai kêu ngươi ăn? Thử nghiên cứu xem xét kỹ nó xem "" Ô ~ nghiên cứu, nghiên cứu "Trần Tiểu Bạch nghe lời lật qua lật lại, nhìn tới nhìn lui, quan sát lần lượt từng góc cạnh, rồi từ ngơ ngác hóa thành nghiêm túc, cực kỳ chăm chú như thể phát hiện ra cái gì đó đáng kinh ngạc.A? Được thật!?Trần Lục cũng nghiêm nghị hơn, theo như giới thiệu thì công pháp này không hề đơn giản, động tí là pháp tắc thì sao có thể thông thường nổi." Phụ thân! "" Sao? Phát hiện cái gì rồi "Chỉ thấy Trần Tiểu Bạch kinh hãi ngẩng đầu lên. " Phụ thân, đây là một mảnh vảy rắn giống vảy trên người của Đại Bạch "(;–_–)Trần Lục nghẹn lời, suýt nữa tặng nàng quà lì xì năm mới bằng một cú trời sập vào cái đầu đần độn." Ồ...ra vậy "Giỏi lắm Tiểu Bạch, ngươi vừa thành công phát hiện ra điều là ai cũng biết, đây tuyệt đối là phát kiến vĩ đại hàng đầu tu tiên giới.Khục ~Khẽ ho khan một tiếng, Trần Lục vừa tính cho Tiểu Bạch mang vảy rắn về thăm dò từ từ thì nàng bất ngờ té ra đất, không chờ hắn đỡ lo lắng đỡ lên thì bỗng sương khói lượn lờ, Đại Bạch liền hiện thân.Lần này Đại Bạch không lớn lắm thu nhỏ lại nhiều, chỉ dài hơn mười thước, hình thể ngang bằng vời một con trăn đầm lầy trưởng thành.Hai mắt nàng vàng rực, miệng ngậm xà phiến chứa công pháp, đầu ngẩng lên cao mở rộng cái miệng lớn như chậu máu, sau đó lập tức nuốt xà phiến vào trong bụng.Trần Lục không ngăn cản, vì đây là thứ dành riêng cho nàng, công pháp còn bị hạn chế về huyết mạch, nên hắn càng chẳng thể được hỗ trợ điều gì.Khè ~Nuốt vào, thè lưỡi đỏ như máu Đại Bạch kêu lớn một tiếng.Những hành động trên đều được thực hiện theo bản năng, làm xong rồi, đợi thú tính rút lui Đại Bạch liền đần độn vung vẩy đầu rắn đập vào bàn bên cạnh một tiếng rõ to.Phịch!" ? "" Cái ánh mắt này...ha ha vẫn đần như khi còn trong xác người " Trần Lục trực tiếp cười ra tiếng.Đại Bạch sở hữu hung tính không nhỏ, Trần Lục nhớ kỹ khi nàng đấu với Nhược Ly thì mỗi lần ra tay đều đủ cuồng bạo hung ác, đổi lại kẻ có thực lực yếu hơn trăm phần trăm sẽ thành thịt vụn.Nhưng đó là khi tức giận, còn thời điểm bình thường thì như bây giờ chẳng hạn, cái đần nhiều hơn cái hung.Đại Bạch đập đầu một cách ngu ngốc rồi thuận theo nóc nhà trườn về phía Trần Lục, tức thì bò lên cổ, quấn vài vòng suýt khiến hắn nghẹn c·hết, may mà hắn kịp thời vỗ vỗ thân rắn khiến nàng buông lỏng một chút.Trần Lục cũng không ngại, đưa hai bàn tay tà ác sờ soạn lên lớp da mềm lạnh lẽo trơn nhẵn, xúc cảm không tồi, nhưng không thích hợp cho người sợ loài bò sát.Khè ~ Đại Bạch thoải mai kêu nhẹ, lưỡi đỏ liếm tay Trần Lục một cái, dịch nhờn này còn dính hơn cả nước bọt khiến sắc mặt Trần Lục tối sầm xuống.Lại chơi dơ rồi!...Đại Bạch lại biến thành Tiểu Bạch, Trần Lục bế nàng về phòng rồi bắt đầu thôi diễn suy tính một phen.Tạm thời cho Đại Bạch công pháp Thiên Xà Nhược Thủy Thiên, Trần Lục dự tính chờ một khoảng thời gian xem thế nào, có gì thay đổi không. Phía khác cho Nhạc Nhạc lịch luyện một phen, mặc dù giữa đường xảy ra chút ngoài ý muốn, nhưng kết quả cuối cùng vẫn có thể chấp nhận được, thậm chí vượt mức cho phép, giúp nàng trưởng thành hơn nhiều. Về chuyện của Tiểu Bạch thì tạm thời gác lại, vào ngày hôm sau, theo như Tiểu Bạch mô tả thì xà phiến vẫn nằm trong bụng Đại Bạch, chưa thấy có gì đặc biệt. Tổng kết lại thấy không còn chuyện vướng bận nào cần hắn cần tự mình giải quyết, thế là Trần Lục tiếp tục cắm đầu vào tu hành.Thời gian thấm thoát thôi đưa, đảo mắt trôi qua hai tháng, bắt đầu từ ngày mai sẽ sang năm mới....
Bạn cần đăng nhập để bình luận