Bản Tọa Trần Đại Tiên, Thích Thu Nghĩa Nữ !
Chương 87: Năm mới với Nhược Ly
Chương 87: Năm mới với Nhược LySau hai tháng bế quan một hơi dài, tu vi tinh tiến không ít, cách luyện khí tầng tám không xa, nhưng vì sắp sang năm mới nên Trần Lục rốt cuộc chịu rời khỏi Tụ Linh Trận.Bước lên phòng khách, định nhâm nhi một ly linh trà.Nào ngờ có một thân ảnh lung linh hơi nghiên thân thể duyên dáng ngồi đấy từ trước rồi, ngọc thủ chống má tựa vào cạnh ghế dài, hai đôi mắt nhắm chặt dường như đang ngủ." Nhược Ly? Đến chúc tết? "Năm nay nàng đến sớm hơn những năm trước nhiều lắm nhỉ, còn nằm nghỉ ra đó.Trần Lục nhún vai không gọi đánh thức nàng, còn chưa sang năm mới cơ mà, gấp gáp làm gì.Hắn đi tới, bước chân nhẹ nhàng tránh tạo động tĩnh lớn, chậm tãi châm cho mình một ly linh trà, rồi ngồi xuống cạnh Trầm Nhược Ly thưởng thức. Chưa kịp nhấp nhẹ, hắn bất tri bất giác run nhẹ một cái, hóa ra là cơn hàn khí băng lãnh từ cơ thể nàng lan tỏa tứ phía, thổi tới người hắn.Trần Lục không kinh ngạc mấy, vì tình trạng này có từ năm nàng mười tuổi rồi, hắn từng nhờ tứ thúc kiểm tra qua.Tứ thúc Trần Hữu Vân dò xét nhận định, đó là một dạng bệnh tật kỳ lạ do nhiễm linh khí dị thường trong thiên địa.Có thể trấn áp nhưng không thể triệt tiêu, may mắn khi nó không ảnh hưởng gì tới Nhược Ly, chỉ làm cho quanh người nàng lan tỏa luồng không khí lạnh lẽo.Nhưng đó hiểu lầm, nhận định sai trong quá khứ, sau lần mô phỏng lần trước hắn hiểu rõ rồi, nào có chuyện tật bệnh gì.Rõ ràng đấy là dấu hiệu của loại thể chất đặc biệt mà nàng sẽ thức tỉnh khi đột phá Trúc Cơ, đáng tiếc, tứ thúc nhìn lầm, bằng không Nhược Ly phải vào nội môn từ sớm chứ không phải ở khu tạp dịch.Nhưng đó cũng là quá khứ, trước đấy Trần Lục mong muốn nàng nào tiến vào nội môn được hưởng nhiều tài nguyên tu hành hơn, giờ lại không quan trọng nữa.Đối với Nhược Ly, có khi Mặc Huyền Tông chẳng phải đất lành chim đậu, hắn còn nhớ kỹ phân chia thiện ác của nàng có sự chênh cực lớn, cái thiện chiếm chưa đến một phần mười.Với thân phận nghĩa phụ, thái độ của Trần Lục sẽ là muốn nàng ở lại Mặc Huyền Tông an ổn tu hành.Nhưng với chênh lệch thiện ác của Nhược Ly cỡ đó, lại thêm mệnh cách như vậy, ép buộc nàng theo cái gọi là chính đạo chưa chắc đã tốt cho nàng.Do dự, đắn đo rất lâu, hắn quyết định giao lựa chọn cho Nhược Ly, tương lai có thế nào thì Trần Lục cũng không ngại cùng nàng chịu chung hậu quả.Trần Lục còn không tin bản thân sở hữu hệ thống sẽ đánh thua hai cái mệnh cách màu đỏ, mệnh cách của hắn còn là màu đen nữa đây, ai hơn ai biết ngay!Thế nên chuyện Nhược Ly làm trái ý hắn gia nhập vào Chiến Pháp Đường cũng thế, Trần Lục không hề nhắc tới, càng không răn dạy.Nàng thấy đúng thì cứ làm đi thôi, có gì phải sợ.Quyết định này của Trần Lục có thể sẽ khiến vô số người phải g·ặp n·ạn vào trăm năm sau do đại chiến chính ma, nhưng nếu thế thì lại thế nào.Trần Lục chưa bao giờ xưng mình là đại thánh nhân, phân chia điểm thiện ác của hắn có tới một phần ba nằm ở ác.Khà ~Thổi nhẹ hơi trà, vừa nhâm nhi thưởng thức, vừa tính toán lặng lẽ tương lai, thời gian chậm rãi trôi.Nửa đêm, tưng cơn gió lạnh quét qua sơn môn, chỉ còn tầm chưa đầy nửa giờ là sang ngày hôm sau, cũng như năm mới tới.Chờ đợi trong im ắng, phòng khách chỉ còn lại tiếng hít thở nhịp nhàng của Nhược Ly, cùng âm thanh nhấp nhả nước trà, họa chăng cũng có cả nhịp tim chậm rãi từ hai người hòa chung làm một.Tựa như cảm nhận được hiện diện nghĩa phụ ở ngay bên cạnh, giấc ngủ của Nhược Ly trở thơm ngọt lạ thường, ngũ quan nhu hòa, mí mắt thả lỏng, có thể nói là buông xuống mọi cảnh giác cùng lòng phòng bị.Không biết qua bao lâu, Trần Lục đặt ly trà lên bàn, ánh mắt vượt qua cửa sổ.Nhìn về xa đó là nội môn, ngay trên đỉnh núi ẩn sau màn sương dày đặt, rồi đột nhiên ánh sáng đỏ rực chiếu sáng toàn bộ sơn môn, hóa ra là một q·uả c·ầu l·ửa hàng to trăm trượng từ đỉnh núi bay lên tận trời cao.Sau đó...Oanh — !!!Cầu lửa nổ tung, từng đó hỏa hoa bộc phát nhiều loại màu sắc lóa mắt, lục quang, tử quang, xích quang,...nên có đều có.Chớp mắt chiếu rực sáng trong phạm vi hơn trăm dặm quanh Mặc Huyền Tông. Tạp dịch, ngoại môn hay nội môn...mỗi nơi đều có từng vị đệ tử bước ra khỏi nơi tu hành, cùng nhìn về phía trời cao, ánh lửa bùng cháy giữa thương khung, cảnh tượng hùng vĩ mà tráng lệ.Đây là một tòa sơn phong cao hàng ngàn trượng.Đỉnh núi chọc xuyên qua tầng mây, tại sườn núi có hàng ngàn vạn thanh kiếm cắm vào mặt đất, kiếm khí tung hoành ngang ngược khắp tứ phía.Cảnh giới dưới Kim Đan, trừ kiếm tu ra không tu sĩ nào có thể vượt qua sườn núi tràn ngập kiếm khí bá đạo như vậy để l·ên đ·ỉnh núi cả.Thế mà lúc này, giữa một nơi sát phạt như thế, lại có hai thân ảnh quấn quýt lấy nhau.Nữ mặc lục y, ngũ quan xinh đẹp tuyệt trần, khí vũ hiên ngang, trường kiếm trong võ đặt cạnh đùi.Nam thì phong thần tuấn lãng, mị hoặc sáng ngang hồ yêu, chỉ một cái mỉm cười nhẹ nhàng là có thể mê luyến hàng vạn thiếu nữ thương nhớ ngày đêm.Nam nhân ôm nữ tu trong lòng, cả hai tuyệt sắc, tựa thần tiên quyến lữ thế gian khó gặp." Tuyết nhi, qua thêm một năm nữa, đợi ta đúc thành Tử Phủ, nhất định sẽ mời các chủ đến Mặc Huyền Tông mang lễ vật cầu hôn ngươi "" Được, ta chờ lang quân "Ngoại môn, sau khi nhận thưởng bằng đầu của hàng chục kẻ bị truy nã, Kiếm Thập Ngũ ôm kiếm rời khỏi Chấp Pháp Đường.Đúng lúc thấy cảnh tượng vừa rồi, có đại tu sĩ ném cầu lửa lên bầu trời mừng năm mới.Ánh lửa xua tan tầng mây đen, hiển lộ rõ hình dáng của ngọn núi cắm đầy kiếm ở nội môn, hai mắt Kiếm Thập Ngũ đột nhiên phát sáng đầy hi vọng cùng chờ mong." Ta nhất định phải giành được danh hiệu đệ nhất ngoại môn năm nay, chứng minh thực lực của mình không hề kém cạnh ai "" Tuyệt sư tỷ, ngươi như nhất định phải chờ ta "...Tiếng nổ lớn vang trời, Trần Lục tạm thời tắt mất trận pháp huyễn tượng để nhìn cho rõ pháo hoa phiên bản tu tiên giới.Thế nên, dù Trầm Nhược Ly có thư giản thả lỏng thế nào đi nữa vẫn b·ị đ·ánh thức bởi âm thanh chấn động." Ư ~ "Hai cái mí mắt nhẹ nhàng động đậy, đôi mắt mông lung dần mở.Lọt vào đầu tiên là thân ảnh của người thầm thương luôn nằm trong lòng nàng, kế đó mới là bầu trời rực lửa hùng vĩ hoàng tráng." Tính rồi? " Trần Lục cười hỏi, lại nhìn bầu trời, thú vị nói: " Năm nay Bạo Viêm Thượng Nhân thật có nhã hứng, thả đại phép thuật đủ kinh người, một phát sáng làm sáng cả bầu trời y như ban ngày "" Nhớ năm trước Độc Giác Lôi Thú ở nội môn Ngự Thú Phong cũng được lệnh đi chào năm mới, Lôi Thú phun một phát Bạo Lôi Quái Âm chỉ được cái ồn ào ầm ĩ, suýt khiến những đệ tử tu vi thấp lủng mành nhĩ, không thể thỏa mãn thị giác như năm nay "Đợi vài giây vẫn không thấy Nhược Ly đáp lại mà chỉ có sự im lặng, Trần Lục kỳ quái quay sang thì thấy nàng yên tĩnh nhìn mình bằng hai mắt mông lung hơi nước.Hai người chung một ghế, nàng lại đưa đầu đến gần như vậy, Trần Lục dưới ánh lửa đỏ rực thấy rõ từng góc cạnh ngũ quan nàng.Dung nhan thanh lệ, da thịt mịn màng, hai mắt xanh thẫm đạm nhiên, dưới mũi ngọc chính là môi hồng ướt át tựa cánh hoa hồng, khiến ai nhìn cũng mơ tưởng xa vời muốn chạm vào vài lần.Có lẽ nàng không thể mị hoặc chúng sinh như yêu hồ loạn thế, lại dư vẻ thanh lãnh cao cao tại thượng tựa tiên nữ giáng trần.Trần Lục vừa muốn mở miệng hỏi thăm, thậm chí dùng tay quơ quơ xem nàng nhìn cái gì.Bỗng dưng Nhược Ly từ bỏ điểm tựa ngã về trước, mái tóc trắng nhợt xõa xuống, đầu dựa vào cổ hắn, một mùi hương tràn tới, khiến Trần Lục đều phải mơ màng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận