Bản Tọa Trần Đại Tiên, Thích Thu Nghĩa Nữ !
Chương 32: Địa ngục không lối
Chương 32: Địa ngục không lối" A di đà phật " Sa di khẽ tụng phật chú, cái đầu sáng loáng nhưng không thể chiếu rọi ánh trăng, do bầu trời đã bị che khuất bởi mây đen cuồn cuộn." A di đà phật "" Nơi này oán nghiệp nặng nề, tiểu tăng đến chậm một bước, mời chư vị thí chủ bên trong giúp mở cửa một phen "Sa di nói khẽ, giọng điệu đại từ đại bi, nhưng không hiểu sao khiến lòng người ớn lạnh.Không có tiếng đáp, sa di chờ đợi rất lâu cũng chỉ là tiếng va đập nặng nề, như thể người bên trong đang cố hết sức ngăn chặn cửa." A di đà phật, khổ phật từ bi quay đầu là bờ "" Đã chư vị thí chủ không biết hối cải, vậy để tiểu tăng hèn mọn này giúp một tay đi " Sa di lại niệm phật hiệu, cuối cùng ngẩng đầu lên.Dưới màn trời âm u, liền thấy hai mắt sa di rỗng tuếch, nơi đó là lỗ sâu không thấy đáy đang chậm rãi chảy xuống tí tách từng giọt huyết tương.Sa di bình thản nhìn cửa đá giây lát, cuối cùng chậm rãi giơ một tay lên.Chỉ thấy ở đó một chữ Vạn rực rỡ hào quang tím tái hiện lên, nằm ngay giữa lòng bàn tay.Kế tiếp liền nhẹ nhàng chạm vào cửa đá.Oanh —Chữ Vạn vừa đụng vào, như cự lực vạn cân, cửa đá tức khắc sụp đổ, đá vụn bay loạn xạ, sa di vẫn giữ vẻ mặt đại từ đại bi như không có chuyện gì diễn ra nhẹ nhàng bước vào trong.Vù —Một lưỡi đao lập tức chém tới, sa di chỉ hơi động khóe miệng, thủ ấn từ bi khẽ cong, rồi bắn ra mấy tia hắc quang.Tên quan sai ẩn núp lập tức bị hắc quang xuyên thủng lồng ngực, c·hết không kịp ngáp." A di đà phật, địa ngục không lối, sao chúng sinh cứ phải bước vào " Sa di tiếp tục tiến tới.Lại tiếp tục có quan sai, hoặc nhân sĩ võ lâm biết chút võ nghệ lao ra, đáng tiếc, đều quá mức yếu ớt." Thiện tai, thiện tai "" Địa ngục không lối, địa ngục không lối..."Cúi đầu phật hiệu đại từ đại bi, đi một bước g·iết một người, t·hi t·hể xếp đầy hành lang, máu tươi nhộm đỏ tường đá.Sa di một đường hành tẩu trên con đường đầy mùi máu tanh, bỗng thấy dưới chân xếp đầy xương người trắng xóa.Từng khúc xương đều rất nhỏ, rất mềm yếu, cho thấy chúng không phải của người trưởng thành.Sa di dường như có mắt không tròng, nhưng mơ hồ, lại cho người ta một loại cảm giác quỷ dị rằng, ở cái hốc trống rỗng đó có thứ gì đang động đậy.Khóe miệng hắn đột nhiên hơi cười nhạt nhòa, đi tiếp liền thấy một đạo ánh sáng lập lòe trên hành lang u tối.Cuối cùng cũng thấy rõỞ cuối con đường, bốn tên hộ vệ cầm đao đang vây một vị trung niên mặc quan phục vào giữa.Đáng chú ý là trên tay hắn đang nắm một tờ phù lục phát ra hào quang vàng rực.Chỉ thấy vị quan đó bất thình lình cắn lưỡi phun máu vào phù lục, tờ phù lục cháy lên hừng hực.Ánh hào quang lập tức càng thêm kịch liệt, chớp mắt liền bao phủ cả con đường, sa di cũng bị ánh sáng nuốt chửng." Trừ Ma Phù có tác dụng sao ? " Mông huyện lệnh chảy hết cả mồ hôi hột, lo sợ liêc trộm về phía chỗ sa di quỷ dị.Trong khi hắn còn lo sợ, các hộ vệ vốn đang cảnh giác bỗng nhiên đồng thời ôm lấy bụng." A ! "" Đau "Cảnh này, thật sự rất quen thuộc. Đúng như Mông Triệu suy nghĩ, không chờ hắn làm ra phản ứng.Liền thấy bụng của cả bốn tên hộ vệ trung thành tận tụy, đang lớn lên cực nhanh bằng mắt thường cũng có thể thấy rõ.Xẹt —Phần bụng nứt vỡ, nhũng cánh tay bé nhỏ chui ra từ đó." Oe oe oe "Bốn cái cuống rốn chẳng khác độc xà, trong tối kéo chân huyện lệnh khiến hắn ngã chóng vó ra đất." A ! "Chưa kịp hoảng hồn đã thấy hai cái hốc mắt trổng rỗng đập vào mặt, suýt thì khiến Mông Triệu đột tử vì bệnh tim ngay tại chỗ.Sa di bình thản nhìn xem đối phương, không biết từ khi nào mà một bên mặt hắn có vết cháy đen xen lẫn mùi khét.Xem ra tấm phù lục vừa rồi vẫn có tác dụng, dù không nhiều." Cao tăng tha mạng ! " Nằm xụi lơ ra đất, huyện lệnh bị dọa sợ đến muốn tè ra quần, vội cầu xin tha thứ." Ta là huyện lệnh nơi này, chỉ cần cao tăng tha ta một mạng thì mặc kệ là chuyện gì, tiểu quan cũng sẽ cố hết sức làm cho bằng được "" A di đà phật "Sa di không tỏ thái độ gấp gáp, khẽ niệm phật chú, sau đó mới cất lời:" Thí chủ đường đường là quan phụ mẫu một huyện, vậy cớ sao không ở huyện nha mà tới nơi nghèo khó vắng vẻ này ? "Mông Triệu kinh sợ vội đáp:" Bẩm đại sư, đều do huyện nha bị công phá nên ta mới cùng thủ hạ chạy tới ngoại thành, tại đây lại thấy Anh Nhi Tháp không có nguy hiểm nên tiến vào ẩn núp chờ cứu viện "" Vậy thí chủ có biết vì sao nơi đây lại bình yên ? "" Không, tiểu quan không..."Không chờ Mông Triệu đáp hết câu, sa di đã giành trước. " Vì tiểu tăng muốn đến đây "Một lời bình thản, bỗng hóa quỷ dị nói khẽ:" Nhưng thí chủ vừa bảo nơi đây là Anh Nhi Tháp, vậy có biết tháp này dùng để làm gì ? "" Cớ sao bạch cốt nằm đầy khắp mọi ngóc ngách, thậm chí đính lên tường làm vật trang trí, hoặc biến thành bấc đèn chiếu đường đi ? "" Cái này, cái này..." Mông huyện lệnh hoảng loạn không hiểu tại sao sa di lại hỏi chuyện này.Đột nhiên ánh mắt rơi vào một đứa trẻ sơ sinh đang bò ở chân mình.Đó là thai nhi bé gái, vẫn còn cuống rốn, khuôn mặt vốn nên ngây thơ trong sáng lại tràn ngập vẻ thống khổ.Mông huyện lệnh trừng lớn mắt, như đã hiểu điều gì, liền kêu to hô oan uổng:" Không, việc này không liên quan gì đến ta "" Cao tăng, thế đạo này chính là như vậy, trong dân gian trọng nam khinh nữ vốn là chuyện bình thường hợp với nho đạo "" Dân nghèo sinh con vốn cầu nhi tử nối dõi tông đường, sinh phận nữ nhi có thể làm gì được gì ?" Tốn của tốn sức chăm nuôi hơn chục năm, cuối cùng kết quả vẫn là phải gả ra bên ngoài, phụng dưỡng gia đình kẻ khác "" Kết cục như thế đối với nhiều người chính là tốn công vô ích, thà vậy chẳng bằng vứt bỏ từ sớm, tránh làm gánh nặng "" Còn đối với huyện nha của bọn tiểu quan ta..."" Bọn dân nghèo vứt con khắp nơi, không chỉ gây d·ịch b·ệnh, lại tạo khủng hoảng, còn chẳng bằng tập trung lại cùng một chỗ, thế mới có tháp này "" Qua từng đời từng đời một, thai nhi đi xuống càng nhiều, một tầng hai tầng rồi ba tầng, ngày càng cất cao, thành ra được thế nhân xưng Anh Nhi Tháp "Nghe Mông Triệu tự biện hộ xong, sa di không đáp ngay, chỉ khẽ giơ tay niệm phật chú. " A di đà phật "Hai cái hốc mắt rỗng bỗng dưng nhắm chặt, không ai biết sa di suy tư điều gì.Chờ rất lâu, đường đường là huyện lệnh một huyện, Mông Triệu đến cả thở mạnh một hơi cũng chẳng dám.Dù chi mấy thai nhi mắt sưng dưới chân bò tới bò lui.Chúng bứt từng sợi lông chân, cào cấu từng mảnh da thịt.Đau đớn đến người bình thường khó lòng chịu đựng nổi, thì Mông đại huyện lệnh cũng chẳng kêu ca một tiếng.Chịu đựng giày vò mãi, mồ hôi đầy lưng, cuối cùng Mông Triệu cũng chờ được đến lúc sa di quỷ dị mở miệng, nhưng đáng ghét ở chỗ lại không phải nói với hắn." Xin thưa phụ thân, tiểu tăng nhớ lại ngày ấy "" Khi vẫn còn thai nghén trong bụng ngài, nhân lúc nghỉ chân ở quán nước ven đường từng nghe có lãng khách phiêu bạt tứ phương trào phúng chế nhạo về một chuyện "" Ở biên giới Tùy Châu, có nơi gọi Ban Tử Sơn "" Tại đấy, trên đỉnh có miếu cầu tự hương hoả nghi ngút, người người cố sức leo lên chỉ vì tế lễ thần phật, cầu mong sinh ra nam nhi nối dõi tông đường...""... Ai ngờ được dưới chân núi lại là tháp cao chuyên ném nữ hài, tàn bạo dã man, lãng khách bất bình kinh hô quát lớn, thế đạo này sao mà bất công "" Lại nghe bằng hữu của lãng khách đáp một lời, tiểu tăng chẳng nhớ rõ cho lắm, không biết phụ thân có còn nhớ kỹ ? "Hỏi rồi, sa di nhìn xuống thứ tròn tròn được bọc trong vải đen dưới tay mình, Mông Triệu cũng nhìn theo.Liền nghe thứ đó phát ra âm thanh khàn đặc:" Trong tháp cao không có thi cốt nam hài, trong học đường chẳng có váy lụa nữ nhi "" Đúng, chính là câu đó " Sa di vui lên, nở một nụ cười nhạt nhẽo hiếm gặp..........P/s:( Tháng trước có xem phóng sự Tháp Anh Nhi trên tivi thế là nổi hứng viết vào, ai quan tâm có thể lên Google tìm hiểu thêm, ở nước ta không có cái này )
Bạn cần đăng nhập để bình luận