Bản Tọa Trần Đại Tiên, Thích Thu Nghĩa Nữ !
Chương 76: Cụ non Thi Uyên, sắp sang năm mới
Chương 76: Cụ non Thi Uyên, sắp sang năm mới" Ô ~ không " Trần Tiểu Bạch điên cuồng lắc đầu lia lịa, nhanh nhẹn giải thích. " Tiểu Bạch vẫn đang cố gắng củng cố cảnh giới đây, đột nhiên thấy đầu óc mờ mịt...sau đó, sau đó thấy bị xích lại "Trên đầu Trần Lục xuất hiện ba cái dấu chấm hỏi.Bị xích là có ý gì?" Ngươi bị xích? Còn mơ thấy gì nữa? "" Không, không phải Tiểu Bạch bị xích " Trần Tiểu Bạch lắc đầu, mái tóc lam tinh nghịch bay vù vù ngang mũi khiến Trần Lục thấy hơi ngứa ngáy.Kéo nhẹ, bế nàng ra xa chút, Trần Lục đợi nàng nói rõ xem ai bị xích, nhưng thế quái nào Tiểu Bạch cứ giương mắt ếch nhìn mình.( ͠° ͟ʖ °͠ ) (° ~ ° ~)Bốn mắt nhìn nhau một hồi, Trần Lục đi chậm ngang rùa bỏ cũng đã bế nàng tới phòng khách, ngồi xuống rồi, già thêm vài phút rồi, vẫn chưa thấy câu trả lời xuất hiện. Nhìn hai cái con mắt ngu đần này, Trần Lục lại cảm thấy bản thân vui mừng hơi sớm.Tâm trí trưởng thành con khỉ, này chính là ngốc bẩm sinh." Tiểu Bạch "" Ô ~ phụ thân? "" Rốt cuộc là tên nào bị trói! " Trần Lục nghiến răng nghiến lợi nhấn mạnh từng chữ một." A? " Trần Lục thậm chí có thể thấy rõ cái vẻ như mới tỉnh ngộ của nàng, sắc mặt hắn tức khắc xạm đen đi trông thấy." Là Đại Bạch bị trói! "Thân xà?Là sao nữa...Trần Lục rơi vào trầm tư, mặc dù nhìn như hắn đang quan trọng hóa vấn đề khi nó chỉ là một giấc mơ mà thôi, nhưng thật ra không phải vậy.Với tu sĩ, dù mới nhập môn luyện khí đi nữa cũng không bao giờ mơ một giấc mơ vô nghĩa, mà đó thường là linh cảm mách bảo, chắc chắn có vấn đề ẩn ý ở bên trọng.Suy tư một hồi vẫn không ra kết quả gì, Trần Lục đành dặn dò nàng kỹ lưỡng:" Sau này ấy, có mơ cái gì nữa thì lập tức nói với ta, hiểu chưa? " Nghe thế, Trần Tiểu Bạch đần độn gật đầu vài cái, nhìn ánh mắt kia có vẻ hiểu rồi, nhớ rồi...Nhưng với hai chữ " có vẻ " thì không đáng tin cho lắm!...Một ngày bình tĩnh, không thấy ai đến tìm, cũng chưa thấy bóng dáng Hồ Vân đâu, Tiểu Bạch thì không nằm mơ nữa.Trần Lục lại thích khoảng thời gian thanh nhàn vậy, tập chung toàn tâm toàn ý vào tu luyện, sớm ngày luyện khí hậu kỳ đỉnh phong.Nào ngờ lúc gần chiều, Tiểu Bạch rời cửa, bước ra đón một nữ hài y phục đen nhánh, còn biết đưa nàng đến giới thiệu cho Trần Lục.Hắn đang tu luyện thì nàng làm phiền, tâm trạng liền xấu đi mấy phần.Bốn cái chân nhỏ đạp vào phòng khách, Trần Tiểu Bạch giành nói trước, chỉ vào nữ hài bên cạnh: " Phụ thân nàng, nàng chính là bằng hữu ta "" Chào ngươi " Tâm trạng không tốt, nhưng Trần Lục vẫn cười sao cho hiền dịu nhất có thể tránh dọa tiểu nữ hài, thật ra không cần cố, tính cách hắn vẫn luôn như vậy." Gặp qua Trần đại thúc, tên ta à Thi Uyên "Khác với Tiểu Bạch lúc đần độn lúc nhanh nhạy, mặc dù đần độn nhiêu, lâu lâu lại còn đứng máy.Nữ hài tên Thi Uyên này thì ở mặt đối lập, chững chạc trưởng thành sớm đến kỳ lạ, có thể xưng một tiếng bà cụ non.Lễ nghi của Thi Uyên vô cùng đúng chỗ, nụ cười điềm đạm ẩn sau lớp mạn che mặt, khí chất nhẹ nhàng khiến người đối diện phải có hảo cảm.Ngay cả Trần Lục lúc đầu từng xem đối phương là con nít dáng vẻ hơi lơ đãng một chút, cũng phải thẳng cái lưng lên mà trò chuyện, đối phương nghiêm chỉnh lễ giáo, hắn lại cà lơ phất phơ thì không ổn.Mất mặt!" Được rồi Thi Uyên...tiểu hữu? "Trần Lục cưỡng ép vứt chữ " bằng " ở giữa hai chữ " tiểu hữu " ra chuồng gà, nó không hợp lắm với nữ hài Thi Uyên cho lắm." Thi Uyên phải không, đã quen với Trần Tiểu Bạch được được bao lâu rồi, nhìn cả hai đứa có vẻ rất thân thiết "" Thưa Trần thúc, nếu tính từ thời điển gặp mặt lần đầu thì chắc tầm khoảng hơn một tháng " Thi Uyên trầm ngâm chốc lát, nhoẻn miệng đáp tiếp: " Còn về thân thiết...ừm, tiểu Tiểu Bạch đáng yêu như vậy sao ta lại không ưa thích cho được "" A! Thi Uyên tỷ, bỏ chữ tiểu dư thừa đó đi " Trần Tiểu Bạch lập tức đứng lên phản đối.Nàng nhỏ nên có một chữ tiểu trong tên là đủ rồi, hai chữ là ý gì, Tiểu Bạch không chấp nhận nhỏ hơn nữa đâu.Đáng tiếc, hai vị đại nhân trưởng thành, một ông chú trung niên, một bà cụ non chững chạc từ sớm căn bản không quan tâm sự phản đối kịch liệt của nàng vào mắt, vẫn cứ trò chuyện." Uống thử linh trà đi đừng để nguội, chỉ là không biết Thi Uyên tiểu hữu đến từ nơi nào, nhìn khí chất của ngươi chắc chắn không thuộc về khu tạp dịch "" Tiểu nữ đến từ nội môn " Thi Uyên đối đáp ngắn gọn, nhẹ nhàng nhấp ly linh trà khiến môi hồng thấm ướt, rồi lại để xuống.Nghe câu trả lời, Trần Lục hơi dừng hành động châm trà cho mình trong chốc lát, rồi mới bình thường trở lại.Nhưng chỉ thế thôi, không hề lắm miệng hỏi thêm chi tiết, biết nội môn là đủ rồi.Hắn hoài nghi nữ hài này là hậu đại của một vị chấp sự hoặc trưởng lão nội môn nào đó, còn liên quan đến Phong Chủ hay Điện Chủ thì Trần Lục thấy không có khả năng cho lắm.Tầng thứ cỡ đó đến khu tạp dịch làm gì, chỉ vì tìm bạn chơi?Nhảm nhí." Ô "Bên kia, Trần Tiểu Bạch thấy không ai để ý tới mình liền phồng má lên, xoay đầu đi chỗ khác.(。・ˇдˇ・。)Không quan tâm đến hai người nữa.Tiểu Bạch tức giận càu nhàu trong lòng.Cái má phình to như con cá nóc, nhưng đột nhiên bị một ngón tay nhỏ nhắn khác chọc tới, cá nóc liền xẹp xuống tựa bong bóng xì hơi." Hì hì " Thi Uyên cười lên điềm đạm, dường rất vui vẻ khi trêu chọc Trần Tiểu Bạch." Đáng ghét "Tức giận kêu lên một tiếng, Trần Tiểu Bạch muốn nhảy ghế nhào sang, nhưng kết quả lại là Thi Uyên tránh né một cách cực kỳ dễ dàng.Và chỉ với một bàn tay quơ qua, liền nhẹ nhàng bắt được eo nhỏ của Tiểu Bạch, nhấc cả người nàng lên cao." Ô ~ thả ta xuống "Xem hai vị nữ hài, có đáng yêu, có điềm đạm đùa giỡn với nhau, Trần Lục cảm thấy chính lành như được chữa lành vậy, cứ vậy mãi thì tốt rồi.Đáng tiếc, hai vị ngọc nữ còn cần đi chơi không cho đại thúc này nhồi xem, thế là Trần Lục lại quay về tầng hầm, hóa thân khổ tu sĩ.Cứ thế, gần tối thì Hồ Vân tới.Nàng chính thức dọn vào ở, Trần Lục ngồi dưới Tụ Linh Trận, nghe động tĩnh liền thao túng tinh thần lực nổi lên quan sát.Thế là liền tận mắt thấy Hồ Vân mang theo một...một bộ sưu tập gần trăm thanh trường thương đủ mọi kiểu dáng, đủ loại phong cách, đủ loại ấn kỳ từ nhiều đại sư rèn đúc khác nhau.Gì?Tính làm gì, Hồ Vân bgươi muốn mở cửa hàng bán binh khí trong nhà ta?Trần Lục chỉ tự lảm nhảm vài câu sau đó liền cắm đầu tu hành.Đó chỉ là một khúc nhạc dạo ngắn ngủi, thời gian tiếp tục trôi nhanh, đối với tu sĩ không có khái niệm năm tháng trôi qua chậm rãi bao giờ cả....Rả rít ~Một tháng sau, vài con linh điểu nhẹ nhàng vỗ cánh đỏ chót, đáp xuống trên tán cây trước căn viện, ánh mặt trời ấm áp khiến nó sung sướng ríu rít vài tiếng.Trần Lục ngồi tu hành phía trên Tụ Linh Trận dần dần mở mắt, há miệng nhẹ nhàng phun ra một ngụm lôi linh khí.Theo đó từng tia lôi quang xanh dương chớp lóe lên một cái rồi chợp tắt.Kết thúc quá trình tu hành, Trần Lục bấm ngón tay tính toán giây lát, tính ra chỉ còn lại chưa tới hai tháng nữa sẽ sang năm mới.Vừa qua, chỉ mới một tháng, thời gian ngắn như vậy tất nhiên không thể tăng tiến tu vi nhiều, Trần Lục chăm chỉ tu hành đến thế nhưng vẫn là tầng bảy sơ đoạn.Muốn lên trung đoạn chắc cần phải thêm ba đến năm tháng.Về phía Trần Tiểu Bạch cũng không khác mấy, ổn định cảnh giới luyện khí tầng năm cao đoạn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận