Bản Tọa Trần Đại Tiên, Thích Thu Nghĩa Nữ !
Chương 96: Đều có đối thủ
Chương 96: Đều có đối thủQua năm phút, không biết Lãnh Binh Thượng Nhân chạy đi chỗ nào nằm ngủ nữa rồi, nhưng âm thanh lại đúng lúc vang vọng tới quảng trường."Vòng này có thời gian ba phút, chính thức bắt đầu!"Lời vừa dứt, trong số trăm người đứng dưới, ngay lập tức có sáu thân ảnh lao thẳng về phía cột trụ cao nhất.Đặc biệt trong số sáu người, có một đệ tử sở hữu bộ pháp cực nhanh, thoáng chốc liền đặt chân vào đỉnh cột.Đấy là một nữ tử với mái tóc thắt bím, dáng vẻ nhỏ nhắn, vừa tinh nghịch lại đáng yêu, thân ảnh thoắt ẩn thoắt hiện, bộ pháp tinh thông di chuyển nhanh như gió."Là Lam Nguyệt Nhi, Lam sư tỷ" Khán đài ngoài quảng trường, một nam đệ tử trẻ trung kinh hô bằng giọng lớn tiếng, trên mặt lộ rõ vẻ ái mộ, còn mộ ai thì dùng cái đầu gối nghĩ cũng biết.Có đều, không đợi Lam Nguyệt Nhi đứng nóng chân, lại có thêm hai thân ảnh phóng tới.Một nam đệ tử với thân hình cao lực lưỡng tựa thiết giáp, tay cầm đại đao dài hơn ba thước, khí thế hung hãn đến cực điểm y như gấu lớn.Người còn lại là nữ tử, dáng vẻ yểu điệu, lại bằng hai ngón ngọc thủ xoay thanh sáo trúc, ánh mắt sắc bén hơn cả thần ưng dị điểu.Cả hai đều đang dùng bộ pháp phóng lên, Lam Nguyệt Nhi thấy vậy cũng chẳng hề nao núng, pháp khí hiện ra chuẩn bị lấy một địch hai, cố giữ vị trí cao nhất.Nhưng vào đúng lúc này, Kiếm Thập Ngũ dù đi chậm rãi hơn nữa vẫn tiếp cận rất gần rồi, tới chân của cột trụ liền động thủ.Thanh kiếm không rời vải lụa, một đạo trảm kích kèm theo kiếm ý bay v·út lên, như cơn gió lốc xé toạc không khí.Xẹt —Vừa lướt qua, nam đệ tử thân như thiết giáp biến sắc khựng người lại, hai chân giẫm mạnh xuống giữa thân cột để lùi về sau, nhưng rồi vẫn bị vài tia kiếm khí cắt lên trên người.Thanh Đồng Thể!Hắn thẫm quát một tiếng, làn da dưới áo liền hóa thành màu xanh lục, cưỡng ép gánh chịu kiếm khí chém vào người.Keng —Âm thanh v·a c·hạm tựa đao kiếm đụng nhau, cánh tay của nam đệ tử liền đổ máu như suối, lộ ra cả xương cốt.Thương thế cỡ này, xem ra pháp môn luyện thể của hắn vẫn còn...Hơi non!Đối diện đó, nữ đệ tử cầm sáo trúc phản ứng kịp thời, ánh mắt trầm xuống, cây sáo xoay tròn tạo thành một bức tường âm điệu mờ ảo, vừa chặn được kiếm khí, vừa giúp bản thân nàng lui về sau.Hiu ~Lại một tiếng huýt nhẹ nhàng, từng tia sóng âm bay tới triệt tiêu những mảnh kiếm khí cuối cùng.Cả hai thoát được, nhưng Lam Nguyệt Nhi thì thảm rồi, ăn một trảm kích chính diện thì dù nàng ta kịp thi triển pháp khí phòng ngự, vẫn b·ị c·hém bật ngửa rơi xuống dưới như thường.Một kiếm, chỉ bằng một trảm, Kiếm Thập Ngũ dễ dàng giải tán đám đông, nhưng vẫn còn năm tên kẻ địch giữ sức chiến đấu." Ba phút, dư thừa! " Kiếm Thập Ngũ lãnh đạm nói nhỏ, vô cùng soái khí...." Giành làm gì? Sớm hay muộn vẫn vào tay ta"Trầm Nhược Ly chẳng buồn lao lên nhẹ nhàng lắc đầu, nàng trái ngược với những kẻ khác, tùy tiện tìm một cột trụ chưa ai đứng.Cột này không cao, chỉ tầm ba mươi mét, tương đương với bài danh thứ bảy mươi.Nhưng nào ngờ vẫn đụng phải kẻ địch.Trầm Nhược Ly nhìn kỹ, thấy đấy là một tên đệ tử trung niên, trông còn già hơn cả nghĩa phụ, nhất là râu kẽm ở hai bên khiến cho nàng không thể nào xuất hiện hảo cảm được.Nhận ra đôi bên cùng chung mục địch, tên đó liền khiêu khích:"Tiểu sư muội...cột này không dành cho ngươi, sư huynh lớn tuổi rồi vẫn nên nhường lại cho ta đi ""Vả lại, ngươi hơi yếu"Luyện khí tầng tám!Trầm Nhược Ly nói thầm, thổ linh khí trên người kẻ đối diện dường như sắp ngưng tụ thành vòng xoáy, khiến đất cát bay tán loạn.Đây là muốn thị uy, muốn dọa lui ta?Buồn cười đến cực điểm! Ở xung quanh, một vài lão đệ tử quan sát thấy vậy liền cười khẩy:"Ngạo Côn lại đi bắt nạt tiểu sư muội rồi "" Hắn muốn giữ sức cho cuộc khiêu chiến kế tiếp nên chọn cột thấp, không ngờ vẫn gặp người khác"Âm thanh xì xào bên ngoài không thể làm phiền Trầm Nhược Ly, nàng lạnh lùng liếc một cái, chẳng buồn nói nhảm lập tức muốn động thủ.Thủy linh khí dâng trào lên, ngưng tụ thành hàng trăm giọt nước trong vắt lơ lửng quanh đôi tay trắng nõn như ngọc."Lại dám ra tay trước" Ngạo Côn kinh ngạc, cộng thêm khó mà tin được.Cách hai tầng luyện khí, thêm một tiểu cảnh giới vậy mà vẫn không thể dọa lui đối phương?Theo ý của Ngạo Côn, không cần phải vội vàng tranh giành cột trụ thứ nhất làm gì.Hắn rất hiểu, mặc dù tu vi của bản thân cao nhất trong số đệ tử ở đây, nhưng sức chiến đấu lại có hạn. Nếu đối mặt với một nhóm đệ tử thiên tài liên thủ lại, hắn hoàn toàn có thể rơi vào tình cảnh nguy hiểm, thậm chí là nguy cơ bị loại.Vì vậy, Ngạo Côn tính toán sẽ chờ đến khi xếp hạng kết thúc, rồi mới tham gia vào vòng khiêu chiến để leo lên vị trí cao hơn. Khi đó sẽ là đơn đấu một chọi một, dựa vào tu vi cao nhất hắn tự tin bản thân không thua bất kỳ ai, cảnh giới cao nhất còn thua thì đi tìm cục đậu hủ đập đầu vào đó c·hết cho nhanh gọn.Phế vật cũng chỉ đến thế là cùng.Kế hoạch hay đấy, đáng tiếc gặp phải Trầm Nhược Ly sẽ không bao giờ nhượng bộ lui binh, một lời không hợp lập tức động thủ." Càn rỡ " Ngạo Côn giận quá mà cười.Thế là một lá cờ nẫu sẫm bất thình lình hiện lên, ngay lập tức thao túng thổ linh khí từ lòng đất dâng trào, đập thẳng về phía Trầm Nhược Ly.Thổ linh khí cuồn cuộn như một con địa long vừa tỉnh giấc, nó đập mạnh xuống khiến mặt đất chấn động, uy thế khủng kh·iếp không thể xem nhẹ.Đây chính là Thượng phẩm Pháp Khí, Địa Hành Kỳ!...Có thể nói, bốn phương tám hướng, mọi đệ tử thuộc bách cường đều đang đấu pháp kịch liệt.Không chỉ Kiếm Thập Ngũ lấy một chọi năm tranh giành cột trụ cao nhất, hay Trầm Nhược Ly bất ngờ v·a c·hạm rồi đơn đấu Ngạo Côn, mà vài chỗ khác cũng đánh lên rồi.Ở cột thứ chín, Thiết sư huynh chính là Thiết Truyền Giáp, cảnh giới luyện khí tầng sáu, đang đối đầu với ba đệ tử khác ở cùng cấp độ cảnh giới.Tuy nhiên, với pháp môn luyện thể không thua gì tên cầm đao đang đánh với Kiếm Thập Ngũ, hắn như một bức tường thép, đón nhận mọi đòn phép thuật hay pháp khí mà không hề lay động."Chỉ vậy thôi? Thế đến lượt ta" Thiết Truyền Giáp trầm giọng quát một tiếng, vung quyền với lực lượng sánh ngang cự linh thú, đấm thẳng vào đối thủ trước mặt.Ầm..Đệ tử đó ngay tức khắc b·ị đ·ánh bay xuống khỏi cột, trong khi hai người còn lại liều mạng già né tránh đấm nấm muốn mạng của tu sĩ luyện thể.Một trong số hai người bắt đầu tỏ ra e ngại rồi.Ở cột hạng mười ba, nhóm bốn người khác nhau đang giằng co, một người trong đó lại thấy không đáng liều mạng, thế là rút lui.Trước khi chạy không quên cười đùa. " Các vị cứ thoải mái đi thôi, sư đệ bất tài đành tìm chỗ thấp hơn vậy "Trần Lục đứng ngoài tính toán một phen, nhận thấy chỉ còn chưa tới một phút.Phanh —Oanh..Chỗ cột cao nhất bỗng dưng trở nên vô cùng kịch liệt.Mặc dù số người tranh giành đã giảm bớt, nữ đệ tử cầm sáo trúc thấy không đáng đánh tiếp nên đã chạy sang chiếm cột thứ hai.Nhưng vẫn còn tên cầm đao, cùng ba người đệ tử khác thực lực không hề kém cạnh muốn tranh c·ướp một phen.Cả bốn người liên thủ, không tin đánh không lại kẻ này.Nhưng có một điều, tại sao phải tranh trong khi lát nữa còn cơ hội khiêu chiến?Ý nghĩ của bốn người đều rất dễ hiểu, vì bọn hắn biết nếu giành được hạng cao ngay từ đầu, sẽ có thêm phần thưởng đặc biệt.Mỗi năm đều có ban thưởng ẩn trong mỗi vòng, thậm chí vào năm trước ghê gớm nhất, thưởng luôn một viên Trúc Cơ Đan ngay từ vòng đầu cho đệ tử thể hiện xuất sắc nhất.Dù tên đệ tử ấy dưới áp lực lớn không giữ nổi Trúc Cơ Đan, đành phải bán ra với giá cao, nhưng cái giá đấy đủ để hắn tu hành tới luyện khí viên mãn đều dư dả.Thế nên vòng ba năm nay khác lạ như vậy, giành vị trí xếp hạng rồi lại còn khiêu chiến, nếu bảo không có ban thưởng đặc biệt thì ai mà tin.Oanh — !Lại một đạo kiếm khí đánh lui bốn người, Kiếm Thập Ngũ nhíu mày tính toán thời gian.Dù hắn giành được, đã đặt chân lên cột trụ rồi nhưng bốn tên bên dưới vẫn chưa chịu từ bỏ ý đồ, khiến Kiếm Thập Ngũ càng ngày càng mất kiên nhẫn."Đã các ngươi cố chấp, thì đừng trách ta hung ác" ......P/s: Cầu đề cử, đánh giá!!!
Bạn cần đăng nhập để bình luận