Bản Tọa Trần Đại Tiên, Thích Thu Nghĩa Nữ !
Chương 82: Thắng thảm
Chương 82: Thắng thảmNếu nói vừa rồi chỉ là " rắn tranh mèo đấu " thì bây giờ sẽ là một trận chiến chia sinh tử, thắng sống thua c·hết.Bên dưới bắt đầu động thủ!Có vài thời điểm nguy hiểm cùng cực, Trần Lục suýt ra tay cứu người, nhưng may mà nội tâm cường đại cưỡng ép nhịn nổi.Trần Lục vẫn tin nghĩa nữ của mình sẽ thắng, mặc dù giữa hai bên có khoảng cách về cảnh giới, nhưng chỉ khác biệt một tầng luyện khí thì rất dễ dàng bị san bằng bởi công pháp tu hành.Mặc Huyền Luyện Khí Quyết là loại hàng thông thường ở tông môn, nhưng vẫn mạnh hơn rất nhiều những công pháp tạp nham nằm khắp đầy đường xó chợ trong phường thị.Qua nửa chung trà, Trần Lục vẫn tập trung quan sát.Đấu pháp đầy đủ kịch liệt, chắc vì tín niệm trong lòng, nên Từ Nhạc Nhạc động thủ quyết đoán hơn bình thường rất nhiều.Phù lục dùng hết, đan dược cắn sạch, ngay cả linh kiếm đều mẻ nhiều chỗ do v·a c·hạm với đại đao.Đánh một hồi Trần Lục nhận thấy Từ Nhạc Nhạc dần rơi vào thế hạ phong, tưởng chừng sẽ thua, nhưng chuyện ngay sau đó lại nằm ngoài dự kiến của hắn. Phía dưới, hai thân ảnh đang đấu pháp đỏ cả mắt,Bưng cả hai cùng lui một bước, sau đó vô cùng trùng hợp cùng lúc hạ sát chiêu, bỏ qua mọi phòng thủ, muốn lấy thương thế của mình để đổi mạng đối phương.Linh kiếm bắn ra, đại đao hạ xuống!" Không được ! Nhạc Nhạc ra tay chậm hơn một nhịp "" Cái gì? "Trần Lục biến đổi sắc mặt, muốn động thủ cứu người, nhưng rồi đột nhiên nhận thấy một cỗ yêu khí hiện lên trên thân thể Nhạc Nhạc.Thế là vội thu thanh đoản kiếm về, hắn nhíu mày lẩm bẩm: " Luồng yêu khí này...là Tiểu Bạch? "Một đao bùng nổ sắp rơi xuống, đầu trọc tưởng mình thắng chắc, thế nhưng hắn không hề nhận thấy một miếng vảy rắn được Nhạc Nhạc treo ở trước ngực dần trồi lên.Dưới con mắt không dám tin của đầu trọc, Hỏa Dung - Đệ Tam Đao mạnh mẽ có tiếng của bản thân từ trước nay lại bị chặn một cách nhẹ nhàng.Chỉ có vài tia đao khí đâm được vào người nàng, nhưng vậy thôi thì không đủ chí mạng.Ngay sau đó không cho hắn có cơ hội hối hận, linh kiếm đâm tới như tên bắn, xuyên thủng cổ.Phụt —" Ức...ngươi..."Đầu trọc ôm họng kêu rên, máu tươi đầy tay, cả người lung lay loạng choạng, lời nói mơ hồ do khí quản bị máu chặn nghẹt, chẳng rõ có phải là di ngôn hay không. Từ Nhạc Nhạc quyết đoán một lần nữa bấm ngón, linh kiếm xoay ngược về, không đâm mà trảm, cái đầu trọc rời khỏi cổ, c·hết ngay lập tức.Chiến thắng, g·iết kẻ địch.Khục ~Từ Nhạc Nhạc cắm thanh linh kiếm vào đất, nhờ đó khiển bản thân đứng vững.Nàng liền phun một ngụm máu tươi, linh khí trong người gần như sắp cạn kiệt do dùng pháp khí quá nhiều lần, sắc mặt nhợt nhạt đến cực điểm chẳng khác nào tử thi.Nhất là nội thương, đao khí vừa rồi không nhiều, nhưng đâm sâu tận lục phủ ngũ tạng.Bộ dạng bên ngoài cũng không tốt đi đâu, máu tươi đầy người, có máu của chính nàng chảy xuống từ nhiều vết đao trên thân, còm có huyết dịch kẻ địch, mùi tanh tưởi khiến cô nàng vừa nôn ra máu lại n·ôn m·ửa liên tục.Có thể nói là đủ thê thảm, và dĩ nhiên một trận chiến này sẽ khiến nàng nhớ mãi mãi.Hai bên đấu pháp nghe thì lâu, nhưng thật ra chỉ trong chưa tới hai phút.Tu sĩ đấu pháp luôn thế, nếu là phân sinh tử thì vừa gặp mặt sẽ dùng hết mọi thủ đoạn ép kẻ địch vào chỗ c·hết, nào có chuyện dây dưa dài dòng.Chưa tới hai phút, nhưng đối với cặp tỷ đệ cạnh đó chính là cả đời.Từ thấy mẫu thân mình c·hết thảm, lại gặp thần tiên đánh nhau, cuối cùng tận mắt nhìn rõ cừu nhân g·iết mẫu thân c·hết ngay trước mắt.Có thể nói là đại thù được báo, nhưng tỷ đệ đó sao mà hiểu được, cũng chẳng vui cho nổi." Mẫu thân! "Đợi đến bây giờ, bốn con mắt vô thần mới có chút ánh sáng, cả hai còn nhỏ không biết cái gì là báo thù, chỉ biết chạy tới nửa thân trên còn lại của mẫu thân mà gào khóc." Hức, hức,...mụ mụ "Nam hài muốn nhảy tới, hắn không hiểu bị mẫu thân thế nào, cái khái niệm sinh tử đối với một đứa bé ba bốn tuổi thì khá là mơ hồ, hắn chỉ thấy lòng như dao cắt, muốn được ôm ấp. Nhưng hắn ngay lập tức bị tỷ tỷ ngăn lại, không giống đệ đệ mình, nàng hiểu rất rõ chuyện gì vừa xảy ra, nhanh chóng đẩy đệ đệ sang một bên.Bản thân thì tiến tới quỳ gối xuống trước di hài không trọn vẹn, thấy mẫu thân vẫn mở rộng hai mắt đầy nỗi thống khổ, như trước khi c·hết không cam lòng để lại tỷ đệ bơ vơ.Tỷ tỷ thấy vậy, không do dự giúp nàng nhắm mắt xuôi tay.Làm xong chuyện vừa rồi, mặc cho nàng có chút chững chạc, nhưng sao mà nhịn nổi." Ư ư ư...hức ~ " Rốt cuộc nàng vẫn không kìm được nước mắt chảy xuống.Nhưng trước mặt đệ đệ nàng không muốn lộ chuyện bản thân yếu đuối như vậy, càng không muốn khiến hắn lo sợ theo, lập tức dùng tay áo che mắt, tự mình sụt sùi. Từ Nhạc Nhạc thấy hết mọi thứ, nhưng nàng không thể tiến lên an ủi mà ngồi xếp bằng tại chỗ, lấy một viên Liệu Thương Đan giúp cầm cố v·ết t·hương. Rồi nuốt thêm một viên Hồi Khí Đan, cấp tốc khôi phục linh khí trong người. Thứ nàng cần bây giờ chính khả năng tự vệ, bằng không nhỡ lại có kẻ địch xuất hiện thì không chỉ nàng gặp nguy hiểm, mà hai đứa bé kia cũng chẳng thể có kết cục tốt.Qua năm phút trị liệu gấp rút, Từ Nhạc Nhạc miễn cưỡng phục hồi được đôi chút khí sắc, vội vàng tiến tới muốn mang hai tỷ đệ rời khỏi rừng sâu.Nào ngờ cả hai đều làm ra phản ứng kịch liệt. " Mẫu thân ô ô..."" Không, không thể bỏ mẫu thân lại một mình...hức hức... " Đến cả tỷ tỷ đều suýt mất bình tĩnh.Nàng hiểu chuyện, nên càng không muốn để thi hài mẫu thân nằm giữa rừng rậm, e là sẽ làm mồi cho dã thú.Từ Nhạc Nhạc không còn cách, cũng biết bản thân hơi thiếu tinh tế, thế là nhanh chóng tìm phương án giải quyết.Cuối cùng vội dùng linh kiếm đào một cái hố cách đó không xa, rồi đặt hai mảnh t·hi t·hể của mẫu thân hai tỷ đệ vào trong.Nàng không quên để lại ám hiệu, tiện cho sau này khi hai tỷ đệ muốn quay lại gặp mẫu thân mình.Sau đó lập tức cưỡng chế mang cả hai đi, phản kháng thế nào cũng kệ, dù gì nàng cũng là tu sĩ luyện khí, mặc cho trọng thương vẫn dễ dàng bóp chặt hai đứa bé chưa tới mười tuổi." Không, không muốn, không muốn..."" Ô ô "So với đệ đệ phản kháng kịch liệt, bị Từ Nhạc Nhạc hung hăng trấn áp không cho động đậy, thì tỷ tỷ hiểu chuyện hơn nhiều.Lúc đầu không muốn, nhưng suy nghĩ kỹ, hiểu đại tỷ tỷ xinh đẹp trước mắt chỉ muốn tốt cho bọn họ nên ngoan ngoãn nghe theo.Còn giúp Nhạc Nhạc răn dạy đệ đệ mình. " Ngươi im miệng, đừng khóc nữa! "" Hức..."Đệ đệ vừa rồi còn quấy khóc, bị tỷ tỷ quát một cái lập tức câm mồm khiến Từ Nhạc Nhạc đều phải kinh ngạc, xem ra tiểu nữ hài này rất có quyền uy trước đệ đệ mình.Chăm chú xem kỹ ba thân ảnh rời khỏi tầm mắt, từ đầu đến cuối Trần Lục đều không hiện thânNhưng mục đích của chuyến đi này cũng đã hoàn thành rồi, Nhạc Nhạc thấy máu, tự tay g·iết địch, chắc hẳn tâm tính phải trưởng thành hơn rất nhiều. " Chỉ đáng thương cho mỹ phụ c·hết oan, nhưng sao lại có một nhà ba người xuất hiện ngay giữa rừng sâu ?"Trần Lục bất đắc dĩ nói thầm.Mặc dù có thể xưng là tai bay vạ gió, nhưng nói thế nào thì nói, nếu không phải hắn thì đầu trọc sẽ không xuất hiện ở đây, mỹ phụ sẽ không c·hết dưới đao.Đương nhiên, lập luận thế thì hơi miễn cưỡng, còn phải tính cả yếu tố đầu trọc vì tham lam mới theo đuôi Nhạc Nhạc, hay mỹ phụ mang theo cặp tỷ đệ đi tới rừng sâu...Nhưng chung quy lại, Trần Lục vẫn có một bộ phận trách nhiệmVừa rồi, hắn chỉ lo tập trung vào nghĩa nữ, trong lúc chưa kịp phản ứng thì mỹ phụ đã b·ị c·hém c·hết rồi.Còn về cặp tỷ đệ, nhìn như suýt bị đầu trọc chém.Nhưng thật ra thời điểm ấy Trần Lục phản ứng lại rồi, phù khôi chạy kịp tới lân cận, nếu thật sự rơi vào thời khắc sống còn nó sẽ ra tay cứu người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận