Bản Tọa Trần Đại Tiên, Thích Thu Nghĩa Nữ !
Chương 80: Sưu tập...cái yếm!?
Chương 80: Sưu tập...cái yếm!?Chẳng hề biết tên đồng bạn đầu trọc vừa diễn một vở kịch ỷ mạnh h·iếp yếu, hung hăng rồi nhu nhược ở trong lòng." Sao vẫn chưa có tin tức gì? Bị phát hiện? "Nam tu tuấn tú nhíu mày lẩm bẩm, rồi ngay tức khắc lại chuyển thành vẻ mừng rỡ như đang biểu diễn kỹ năng đổi mặt.Vui mừng có lí do cả, hắn từ trong túi trữ vật móc ra một tấm Truyền Âm Phù, phù lục phát sáng dịu nhẹ, rồi phát âm thanh, là một giọng nữ, nói rất ngắn gọn." Nhai sư huynh, cá lớn vừa rời ao từ cửa bắc "" Giỏi lắm " Nghe rõ, nam tu tuấn tú cười đáp, như hóa thân tiếu diện hổ ra lệnh: " Ngươi bây giờ cố gắng thao túng dị trùng nắm giữ kỹ hành tung của đối phương, ta sẽ phái nhị đệ bám theo đằng sau hỗ trợ "" Còn sư huynh thì đi tìm một vị trí cách phường thì thì ba năm dặm, ta chặn đường nàng từ trước, đợi đến thời cơ đến thì cùng nhị đệ động thủ giải quyết đối phương "Kế hoạch hành động được đưa ra, đầu trọc lập tức vội vàng phát biểu, giọng điệu cực kỳ hưng phấn." Hiểu rồi đi mau, đại đao của ta đã sớm thèm đói khát khó nhịn, không thể chờ tiếp được nữa, cần chút máu tươi làm nước mài đao "" Nhị đệ gấp cái gì, đại huynh thấy cô nương đó sở hữu dung mạo không tồi, còn chằng bằng để hai ta cưng chiều nàng mười ngày nửa tháng rồi hãy tính tiếp "Thấy đầu trọc cũng lộ biểu cảm hứng thú, thậm chí nửa dưới đều trồi lên khỏi y phục như muốn tham gia phát biểu ý kiến.Nam tu tuấn tú vội vàng cảnh cáo trước. " Tất nhiên, vẫn phải để đại huynh thỏa mãn nàng đầu tiên, đừng như tháng trước "" Khi ấy ta còn chưa kịp cho thiếu nữ đó biết nhân sinh đỉnh phong là cái gì, thì ngươi đã xuyên thủng ruột nàng rồi, ta cần cái xác lạnh ngắt làm chi? " Nam tu tuấn tú cực kỳ bất mãn nhắc lại chuyện cũ cho sư đệ mình biết, nhắc kỹ, đừng tới lúc đó lại giành nhau nữa thì lại nỗi gây bất hòa giữa huynh đệ.Ý nghĩ rất chu đáo, nhưng nào ngờ đầu trọc bĩu môi. " Cho đại huynh tất, tháng này lão nhị ta ăn chay, phải chi đó là một thiếu niên tuấn tu da mềm thịt non thì tốt rồi "Nam tu thanh sam nghe thế mí mắt nhảy lên, da gà mọc đầy người chắc đủ để chiên xù luôn, trong lòng thầm mắng to.Mẹ nó ghê tởm, cái đồ biến thái nam nữ thông sát!Nếu không phải cần cái lá chắn, lúc cần có thể dùng làm con tốt thí hay dê thế tội thì ta đầu cần giữ lại hắn làm gì.Đã sớm g·iết, ai là đại huynh của ngươi.Thứ dơ bẩn!...Vội vàng chia binh hai đường, đầu trọc theo sau tránh con mồi bất thình lình phát hiện, trốn về phường thị.Còn nam tu tuấn tú thì thực hiện giống như kế hoạch.Đạp pháp khí phi hành bay nhanh, chưa tới nửa nén nhang đã tới một cánh rừng vắng vẻ, bên cạnh là đường mòn trắc trở vẫn còn vài dấu chân, chắc hẳn đây là tuyến đường dân cư xung quanh dùng để đi lại.Thường thì những nơi như này rất thích hợp chôn thây con mồi, nhưng lần này muốn mang về nhấm nháp một phen nên không cần bố trí sát trận.Hắn rất cẩn thận, bản thân đường đường là tu sĩ luyện khí tầng năm, đi đối phó một nữ tu tầng hai thế mà cần đến hãm trận, ngăn đường lui của đối phương, khống chế được thì càng tốt.Giấu kỹ vài cái hậu chiêu, lại đặt bốn cây cờ nhỏ màu tím vào đống cỏ ở bốn góc, nam tu khẽ nhếch miệng lấm bẩm một mình.Vẫn là hãm trận tốt hơn một chút, đổi lại thành sát trận thì thứ ta nhận được chỉ là t·hi t·hể lạnh băng thôi, xinh đẹp mỹ lệ hơn nữa có ích, không có tí xúc cảm ấm áp nào.Còn chẳng bằng vật sống, càng phản kháng càng kịch liệt càng tốt, thế mới thích ý." Chỉ luyện khí tầng hai mà dám mang trên người hơn hai trăm linh thạch, còn xinh đẹp như vậy, không c·ướp ngươi thì đi c·ướp ai nữa " " Vụ c·ướp này, là đòi tiền tài hay đòi sắc đây ta? "Đều không phải, chỉ có trẻ con mới chịu lựa chọn, tại hạ phong lãng anh tuấn thế này thì đòi cả hai cơ!Liếm môi khẽ cười vui vẻ, hắn nhón chân nhảy phốc một cái, cả thân thể hắn liền hòa vào rừng cây, không thấy bóng dáng.Nam tu tuấn tú rất cẩn thận, nhưng nào ngờ bọ ngựa bắt ve, hoàng tước tại hậu.Những gì hắn vừa chuẩn bị kỹ lưỡng, đều đập vào mắt Trần Lục đang quan sát ở xa.Nhất là cái nụ cười liếm môi bỉ ổi, hay hình người dạng cẩu vừa rồi cũng thấy rõ mồm một, trên mặt Trần Lục lập tức xuất hiện sát cơ lạnh lẽo." Cười đủ biến thái nhỉ, suy nghĩ cái gì đây, chắc phải mượn đầu ngươi dùng một lát rồi "" Để xem, một tên luyện khí tầng năm, một tên đầu trọc tầng ba, còn có oắt con trong cửa hàng của Linh Thụ Các, ba người hợp thành một nhóm phỉ tu? "Người thả dị trùng là thị nữ tiếp khách trong cửa hàng Linh Thụ Các, cảnh đó bị hắn thấy rõ.Một nhân vật làm trong cửa hàng chắc chăn sẽ biết vị khách hàng tiềm năng nào tu vi yếu, nhưng thân gia giàu có, và đó chính là mục tiêu đáng chờ mong.Còn hai người bên ngoài thì làm đao phủ, động thủ trực tiếp, chuyên s·át n·hân đoạt bảo." Phối hợp không tệ, đáng tiếc gặp phải ta đang câu cá, tạm thời giữ lại tên đầu trọc cho Nhạc Nhạc thấy máu, còn lại...đều g·iết đi "" Nhất là tên vừa rồi, ta mượn đầu dùng tạm giây lát chắc hẳn hắn không có ý kiến gì đâu, vẻ thư sinh phóng khoáng lỗi lạc thế cơ mà, sao keo kiệt được "Trần Lục cười lạnh một tiếng chẳng biết cho ai xem, nhếch mép một hồi bỗng thấy bản thân cười hơi đần, vội thu liễm lại, giữ thần thái nghiêm nghị.Đã nghĩ kỹ thì không lề mề nữa, Trần Lục dựa vào tinh thần lực cường hoành hơn hẳn, khóa chặt vị trí nam tu tuấn tú nhưng lòng dạ thú vật.Phẩy nhẹ vạt áo bào, một thanh đoản kiếm ấn chứa uy năng mạnh mẽ bay ra, từ thân kiếm nổi lên từng trận thanh phong sắc bén.Gió nổi rồi, theo đó hàng chục tia lôi quang chập chờn qua lại trên lưỡi kiếm, áp lực khủng kh·iếp mang tính hủy diệt dần lan tỏa.Đây chính là...Thượng phẩm Pháp khí - Thanh Phong Lôi Kiếm.Thanh kiếm này đặt trong hàng ngũ pháp khí thượng phẩm cũng là tồn tại hàng đầu, nằm gần sát với cực phẩm pháp khí khi sở hữu hai loại thuộc tính công kích cực kỳ mạnh mẽ." Đi "Nhẹ nhàng một tiếng, đoản kiếm bay v·út ra, xé rách không khí, linh khí trong người Trần Lục cũng bay theo một nửa.Lúc đi thì nhanh như cuồng phong bão táp, lúc chém vào một bụi lùm ngay lập tức bộc phát vô số tia lôi quang sáng chói.Oanh —Nổ vang một tiếng đùng đoàn, lôi đình văng tứ tung bắn thủng hàng tá thân cây, số lượng không thể đếm hết, đến cả mặt đất còn bị cày thành từng cái hố lớn." Xong rồi, yếu như vậy? "Đánh ra một kích uy thế kinh hồn, Trần Lục nhẹ nhàng rơi xuống từ trên cây cao, bên cạnh là hai tôn phù khôi bảo hộ chặt chẽ như môn thần, tránh kẻ đánh lén.Đạp chân vào bụi rậm cháy đen, đập vào mắt đầu tiên chính là bộ t·hi t·hể nam tu cháy khét, mùi khó ngửi bay nồng nặc.Đúng thế, nam tu tuấn tú về chầu trời rồi.Bại không oan, không có gì là lạ, khác biệt cảnh giới khá lớn, lại thêm pháp khí mạnh như vậy, hắn không cháy đen thì ai cháy đen.Thật ra chỉ cần phù khôi chạy tới đấm một phát là xong chuyện rồi, nhưng Trần Lục lâu rồi chưa đấu pháp, ngứa tay nên mới quyết định vung một kiếm toàn lực.Trước hết thu túi trữ vật về, lật thử một phen.Kiểm kê chiến lợi phẩm như vậy hơi gấp, nhưng vì thế hắn mới thấy bên trong có rất nhiều đồ vật.Không phải nhiều linh thạch, càng không phải thứ gì quý giá, mà là hàng trăm...cái yếm cùng nội y, đáng nói hơn là mỗi một cái đều được dán tờ giấy ghi tên khác nhau.Trần Lục e rằng đó là tên của chủ nhân mấy thứ này, có cái bình thường sạch sẽ, nhưng cũng có cái nhốm máu hoặc dính từng mảng trắng đục một.Dùng đầu gối cần đoán cũng biết, kết cục của chủ nhân những cái yếm này không được tốt đẹp cho lắm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận