Bản Tọa Trần Đại Tiên, Thích Thu Nghĩa Nữ !

Chương 77: Muốn nàng thấy máu

Chương 77: Muốn nàng thấy máuNgồi nghỉ ngơi một hồi, Trần Lục mới nhớ tới đầu năm sau sẽ diễn ra thi đấu ngoại môn.Còn có một chuyện quan trọng, ngay từ đầu hắn đã dự tính sẽ cho Nhạc Nhạc tham gia thi đấu, cố gắng giành thành tích tốt, nếu đã nói thì phải làm được. Nhưng khi Nhạc Nhạc nghe hắn yêu cầu buộc phải tham gia, thì xuất hiện thể hiện biểu cảm lo lắng giống y hệt như trong mô phỏng vậy.Nàng sợ như thế, tình huống này khiến Trần Lục vô cùng vô cùng quan ngại sâu sắc.Vì tránh lập lại lịch sử như trong mô phỏng, bại trận dưới tay Mộc Doanh Doanh phải về dưỡng thương cả tháng...Thế là nghĩa phụ tốt Trần Lục, quyết định khiến cho nàng phải thấy máu một lần, tự tay động thủ kết thúc sinh mạng, biết là nào sinh tử chiến.Giết bậy thì không ổn, thế nên Trần Lục đã đưa ánh mắt nguy hiểm lên trên người phỉ tu.Những kẻ chuyển sống trên lưỡi đao, không phải ngươi g·iết ta thì cũng là ta g·iết ngươi....Sáng sớm.Từ Nhạc Nhạc tu hành suốt cả đêm, vừa hoàn thành một vòng chu thiên thì nghe đệ tử tạp dịch ở phòng đối diện bảo có người tìm mình, thế là liền đi ra xem.Bước đến cổng, mới thấy một người quen, nếu nàng nhớ không nhầm thì đây là đệ tử của nghĩa phụ, tên Hồ Vân.Còn Hồ Vân ở đối diện gặp nàng đi tới liền hô lớn, như đang có việc gấp không muốn tốn thêm thời gian chờ đợi." Từ sư tỷ, sư phụ cho gọi ngươi "Từ Nhạc Nhạc ngẩn ra, mới sáng sớm nghĩa phụ tìm nàng làm chi mới được, vội hỏi thêm: " Hồ muội muội, ngươi có biết nghĩa phụ gọi ta đến vì điều gì không? "Nàng chờ mong, nhưng lại phải thất vọng khi thấy Hồ Vân lắc đầu, hóa ra đối phương cũng không biết." Ta không rõ, sư tỷ mau tới là được rồi " Hồ Vân làm sao mà biết, nàng đang diễn luyện thương pháp vào sáng sớm thì bị sư phụ kêu tới làm ai vặt truyền tin.Nhưng suy nghĩ một hồi, nàng quyết định nhắc nhở Từ Nhạc Nhạc một chút: " Ta thấy sư phụ khá nghiêm nghị "" Nghĩa phụ đang tức giận? " Từ Nhạc Nhạc run lên, đột nhiên rất muốn giả bệnh trốn ở đây không tới nữa, đợi nghĩa phụ bình tĩnh lại rồi tới cũng không muộn.Nếu không...thử một lần?Nghĩa phụ sẽ không tàn nhẫn đến mức bắt một bệnh nhân đến mắng chửi đâu nhỉ.Vào thời điểm này, suy nghĩ của nàng đã thể hiện đúng với mệnh cách màu trắng.Bé thỏ nhút nhát thì đúng là nhát thật." Không phải " Hồ Vân bất đắc dĩ lắc đầu, vị sư tỷ này nghĩ gì lạ thế. " Sư phụ chỉ hơi nghiêm nghị, dường như đang suy tính chuyện quan trọng gì đó "" Ra là thế " Từ Nhạc Nhạc thở phào vỗ vỗ ngực.Nàng chắc chắn không muốn đi đối với nghĩa phụ đang tức giận, rất dọa người.Sau đó biết không thể hỏi được thêm gì nữa, Từ Nhạc Nhạc liền lật đặt chạy vội sang chỗ nghĩa phụ, mới đến đã thấy Trần Lục ngồi trên bàn, nhàn nhã uống trà.Tiểu Bạch không ở đây?Nhạc Nhạc nhìn một vòng không thấy cái đầu nhỏ cùng mái tóc lam, liền cẩn thận bẽn lẽn đi tới, nhanh chóng vấn an nghĩa phụ." Nghĩa phụ buổi sáng tốt lành, xin hỏi người gọi Nhạc Nhạc tới là vì chuyện gì? " Nàng có chút lo lắng, bởi vì vẻ mặt của nghĩa phụ bây giờ rất chi là nghiêm túc.Trần Lục nhấp một ngụm trà, mặt hơi xụ xuống, có vẻ không hài lòng đánh giá cô nàng nghĩa nữ, sau đó liền tự biên tự diễn:" Đúng là có chuyện cần ngươi giúp đỡ một tí, chắc ngươi cũng biết ta còn là một Chế Phù Sư "" Chuyện chỉ vừa vào đêm qua thôi, nghĩa phụ nhận thấy linh cảm xa xôi mách bảo, nhất giai thượng phẩm Chế Phù Sư đang ở gần ngay trước mắt "" Bây giờ nghĩa phụ còn phải tiếp tục cảm ngộ linh cảm sâu xa ấy, nên cần ngươi giúp nghĩa phụ mua một lượng lớn vật liệu chế phù về tông, càng nhanh càng tốt..."Không quá mười câu, chưa đủ sáu mươi giây, Từ Nhạc Nhạc với vẻ mặt mờ mịt cùng nhau rời khỏi huyễn trận Vân Vụ.Vừa rồi nàng nhận được nhiệm vụ giúp nghĩa phụ mua vật liệu chế phù tại Phong Lâm Phường Thị, nơi đấy cách tông môn không xa lắm, ngồi phi thuyền vài ngày là tới.Và tất nhiên, nàng khó lòng từ chối được, càng không muốn từ chối, là " không muốn " ấy, chứ chẳng phải " không dám ".Từ Nhạc Nhạc là người hiểu chuyện, nàng biết rõ trước nay nghĩa phụ liên tục chu cấp rất nhiều tài nguyên tu luyện cho bản thân.Còn giúp nàng giải quyết không ít phiền toái, để có thể tu hành trong hoàn cảnh tốt nhất có thể.Đó đều là đại ân đại đức, thế nên nàng luôn muốn tìm cơ hội báo đáp lại, giờ không phải là cơ hội cực kỳ thích hợp đó hay sao.Làm cho tốt vào đấy Nhạc Nhạc, mấy khi gặp nghĩa phụ mở lời nhờ vã đâu cơ chứ.Từ Nhạc Nhạc âm thầm quyết tâm, phải làm cho tốt nhiệm vụ này.Nàng nhanh chóng đặt trước một danh ngạch, trên phi chu của tông môn sắp đi ngang qua Phong Lâm Phường Thị, đợi tới chiều liền thuận lợi lên thuyền.Trên phi chu, Từ Nhạc Nhạc vì hơi sợ người lạ nên nàng hoàn toàn ở trong phòng, tập chung điều tức tĩnh tọa không chịu đi ra một bước.Sau ba ngày, Từ Nhạc Nhạc rốt cuộc đi tới phường thị, xuống phi chu nàng không hề ngừng lại hay đi dạo phố, mà cấp tốc tìm đến cửa hàng sư phụ nhắc, để mua đủ số lượng vật liệu luyện khí.Đi một hơi cả chục vòng, tắp qua mấy cái cửa hàng, nhưng nàng không hề nhận ra rằng có vào ánh mắt thiếu hảo ý đang nhìn chằm chằm vào chính mình.Chỉ e, nàng bây giờ chính là món mồi ngon béo bở cho một số tán tu chuyên hành nghề tay trái.Như nghề ăn c·ướp chẳng hạn.Lần này Từ Nhạc Nhạc đặt chân vào một cửa hàng có biển hiệu " Ô Quy "Vào câu chào hàng nhưng bị từ chối, nữ tu tiếp khách rốt cuộc nghe rõ yêu cầu của nàng.Lập tức chuẩn bị đầy đủ vật liệu sau đó đưa tất cả cho Từ Nhạc Nhạc kiểm tra, nàng không hiểu nhiều chỉ có thể cố gắng quan sát tới quan sát lui, xác nhận nước mực vẽ phù không có vấn đề mới thu về.Cạnh cửa là một lão giả tóc râu bạc phơ, nằm trên chiếc ghế bành được đan từ sợi mây.Trong tay lão là tẩu thuốc đen ngòm phì phào hơi khói, nhìn dáng vẻ này nào giống tu tiên giả linh khí chập chờn, lại càng giống phàm nhân nghiện thuốc mãi không dứt được.Lão giả nhìn thì có vẻ nhắm mắt phì phèo tẩu thuốc, nhưng tinh thần lực mạnh mẽ lại thấy rõ cảnh nữ khách hàng vừa ra khỏi cửa liền bị con dị trùng bám vào gót giày.Phù ~Một hơi khói thuốc bay cao, lượn lờ chậm chạp, còn biết quay tròn như có sinh mệnh sống, cuối cũng hóa thành hình tượng ma quái xoay vòng quanh lão giả hai lần rồi mới tan biến.Lúc này nữ tu tiếp khách từ bên trong bỗng đi ra, đến cạnh lão giả đang h·út t·huốc." Lão gia tử "" Có chuyện? "" Là thế này, túi trữ vật của khách hàng vừa rồi rất quen thuộc, trên đó vẽ một ấn ký mà ngài hẳn phải biết, ta thường gặp nó trên đống thư pháp trong thư phòng "Nữ tu làm dấu một cái, lão giả lập tức ngừng hút tẩu thuốc, cau mày lại.Sở thích của lão chính là thư pháp.Nhưng sở thích là sở thích, một khí động thủ viết thì rất khó coi, thế nên chỉ tặng loại túi trữ vật có chữ viết của mình cho vài người bằng hữu khá thân thiết thôi.Là ai?" Không tốt "Mặc dù chưa rõ nữ tử vừa rồi tại sao lại sở hữu thứ ấy, nhưng rất có thể nàng chính là hậu bối của vị lão hữu nào đó.Nếu như vậy hắn càng không thể ngồi nhìn xem mặc kệ được, xét tới con quái trùng hồi nãy thì khả năng cao là nàng đã bị phỉ tu trong phường thị để mắt tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận