Bản Tọa Trần Đại Tiên, Thích Thu Nghĩa Nữ !

Chương 73: Trầm Nhược Ly...mặt đều không cần

Chương 73: Trầm Nhược Ly...mặt đều không cầnTrầm Nhược Ly thì vui rồi, nhưng đáp lại đó là vẻ mặt trầm trọng của Trần Lục, giọng điệu nặng nề nhấn mạnh từng chữ một:" Đủ rồi, nghĩa nữ ngoan của ta...đừng có đánh trống lảng nữa, nói mau tại sao đánh nhau! "Lại thoáng liếc sang Trần Tiểu Bạch, người đang cúi gầm mặt vào dưới bàn, hóa thân đà điểu cắm đầu.Chén linh trà đắng nghét bị nàng giữ chặt trong tay, cái lưỡi nhỏ phấn hồng thè ra chọt chọt rồi liếm láp, dù rất đắng nhưng thưởng thức lâu rồi lại thấy khá thơm ngon.Thơm đấy...nhưng vẫn đắng.( º言º)Đắng quá!" Tiểu Bạch"" Ô! Phụ thân, gọi ta "" Ngóc cái đầu lên, làm gì? Muốn chui xuống đất? "" Ô ~ "Đối diện, nghe nghĩa phụ vẫn không quên hỏi kỹ càng.Lần này đến phiên biểu cảm của Trầm Nhược Ly cứng đờ, trong lòng gió nổi mây phun, điên cuồng tìm đối sách nhưng phát hiện ra phiền phức vậy làm gì.Nói thẳng là được, chuyện này chỉ có nàng cẩn xấu hổ thôi, chính nàng không thấy gì, mặt dày chút là được.Đại loại chính là nếu ta không xấu hổ thì chuyện này cũng chỉ đơn giản như vậy, chẳng có gì ghê gớm." Nghĩa phụ, lỗi Nhược Ly, thật ra là ta hơi hiểu lầm về...nàng gọi Tiểu Bạch? "" Là Trần Tiểu Bạch " Trần Lục sửa về cho đúng, tiếp theo liền cau mày hỏi tiếp. " Ngươi có ý gì, hiển lầm về vấn đề nào? ""..." Tự động viên bản thân thì rất hay, nhưng khi nói vẫn do dự đôi chút. " Đều do Trần Tiểu Bạch "" Khi hỏi, nàng xưng người là phụ thân, làm ta tưởng nghĩa phụ có đạo lữ trong khoảng thời gian ở bên ngoài, khiến Nhược Ly hơi kích động..."" Không kìm lòng được, muốn đe dọa khiến nàng nói cho rõ ràng, sau đó nàng biến thành bạch xà, chuyện tiếp theo thì như nghĩa phụ thấy "Không chờ Trần Lục nghi ngờ, nàng nói thẳng một mạch nhanh nhất có thể.Dứt khoát một lần là xong bớt giằng co dài dòng, chứ đứng trước nghĩa phụ tra hỏi vẫn áp lực quá mức, nàng thà đi đánh vài trận sinh tử chiến còn hơn thế này."..." Mỗi thế mà đánh nhau?Trần Lục ngưng ngẹn một chút, nghe nhức nhức cái đầu là thế nào, đúng là chuyện bé xé ra toKhông đúng!Chắc chắn...là cái mệnh cách " Cực đoan tình chủng " gây họa, trừ nó ra Trần Lục không nghĩ được sẽ còn lí do nào khác đủ cực đoan như vậy nữa.Cho dù có lí do khác luôn đi, thì cái mệnh cách phải chiếm hết chín mươi phần trăm vấn đề mới hợp lí." Chỉ thế? " Trần Lục vẫn không dám tin chắc vào suy nghĩ của mình, chỉ cầu mong còn thêm một cái nguyên do nào khác.Nhưng rất đáng thất vọng khi Trầm Nhược Ly dứt khoát gật đầu. " Đúng, chỉ có thế ""..." Trần Lục trầm mặc.Tốt lắm, ta cạn ngôn rồi, mỗi thế mà suýt nữa đánh nhau khiến sụp luôn nhà ta.Cái nhà cũng không quan trọng, chữ lỡ hai bên có ai b·ị t·hương thì thế nào?Giỏi lắm!Càng nghĩ càng giận, rồi lại trừng mắt với Tiểu Bạch núp kỹ bên cạnh, nàng bị hắn nhìn chăm chú một cái thôi liền kinh sợ đứng ngây ra." Còn ngươi nữa Tiểu Bạch, không có miệng giải thích? "Trần Tiểu Bạch run run rẩy rẩy, giương mắt ếch cực kỳ ngu đần nhìn hắn." Mồm? "" Ô ~ "" Đúng là không có miệng " Trần Lục bất đắc dĩ, đổi người trừng Trầm Nhược Ly một cái thật nặng, bằng ánh mắt tự cho là hung ác: " Ngươi nữa Nhược Ly, kẻ đầu têu, đừng tưởng nhu thuận trình bày hối cải là xong "" Vâng, lỗi Nhược Ly " Trầm Nhược Ly không hề nao núng, một mặt cam chịu mặc cho nghĩa phụ xử lý.Làm gì ta cũng được... " Hồ Vân đâu "" Đệ tử ở đây " Hồ Vân lập tức đi ra đáp, nàng cũng hơi rén." Ngươi cầm lệnh bài của ta tới Mộc Đường một chuyến, báo với chấp sự ở đó cho vài đệ tử đến đây sửa nhà giúp ta "" Lỡ có tên nào hỏi lí do thì cứ nói là linh thú từ Ngự Thú Đường thoát khỏi chuồng, khi chạy trốn đi ngang khu tạp dịch va sập nhà ta "Ngự Thú Đường: ???Đừng có giỡn mặt, cái nồi này bọn ta không nhận, cút cút!Hồ Vân không có ý kiến, nghe theo gật đầu. " Rõ ràng, đệ tử đi ngay "" Được rồi, Nhược Ly "" Nghĩa phụ "" Đợi đệ tử Mộc Đường tới sửa nhà ngươi cũng phải tham gia, ai phá thì người đó có trách nhiệm sửa, Tiểu Bạch cũng như vậy, ta không thiên vị ai "" Nhược Ly sẽ tham gia " Trầm Nhược Ly nhu thuận đáp vội, rõ ràng là đang có tâm trạng rất tốt.Trần Tiểu Bạch nghe thế cũng điên cuồng gật đầu, gật kiểu này Trần Lục chỉ lo nó rơi xuống đất." Nghĩa phụ " " Thế nào? "" Nhược Ly có thể lên phòng người nghĩ ngơi chút sao, ta vừa thực hiện nhiệm vụ tông môn về, có hơi mệt mỏi "" Đánh nhau bậy bạ mệt là đúng " Trần Lục bĩu môi một cái, nhưng vẫn đồng ý." Thôi, lên tầng cao nhất, chắc ngươi phải biết phòng ta ở đầu rồi chứ " Trần Lục không suy nghĩ nhiều, giao một tấm phù lục cho nàng, cần nhờ nó vượt qua từng tầng cấm chế phòng ngự, bằng không phải b·ạo l·ực phá cửa xông vào.Thấy Nhược Ly đạp bậc thang lên lầu, Trần Lục bỗng dưng nhớ lại chuyện vừa nãy, ánh mắt hơi quái lạ xem kỹ Trần Tiểu Bạch từ trên xuống dưới." Ô? Phụ thân? "" Theo ta xuống phòng tụ linh một chuyến " Trần Lục không nói nhiều, không chờ nàng có ý kiến, một tay xách gáy Tiểu Bạch như mèo con đi mất.Nàng cứ đần đần ra đó, khiến Trần Lục làm riết đều thành thói quan, cũng đừng đợi lớn rồi vẫn xách như này nữa thì thật sự có hơi quái dị....Trên lầu." Đây chắc là phòng của nghĩa phụ rồi " Trầm Nhược Ly giữ phù lục, dễ dàng vượt qua cấm chế, mở cửa thành công.Phòng ngủ của Trần Lục chẳng có gì đặt biệt, một cái giường trong cùng, một bộ bàn ghế ở góc nhà, một cái tủ chất đầy kỳ thư tạp lục nằm cạnh bộ bàn ghế.Ở góc khác, hắn vun trồng một chậu Thanh Linh Hoa, vừa giúp khử mùi không khí, vừa có thể trung hòa hơi độc.Đầu giường đặt một thứ có dạng cây nến, được chế tạo từ Phát Quang Thạch Anh, chỉ cần thêm chút linh khí đủ cho nó phát sáng mười ngày mười đêm.Trầm Nhược Ly chú ý tới từng chi tiết một, nhưng nàng càng có hứng thú hơn với chiếc giường trong cùng.Đúng cửa, từng bước nhẹ nhàng tới trước giường.Cởi bỏ giày vải, cởi luôn cả tất chân trắng toát, hiển ra năm ngón hoàn mỹ ẩn sau lớp vải, hai chân tựa gót sen mềm mềm nhu nhu đặt lên giường.Sau đó Trầm Nhược Ly đến cả mặt mũi cũng không cần.Cứ thế ngã nhào thân thể mềm mại lên, vùi đầu vào lớp ga giường nhiễm đầy hương vị của Trần Lục, hương bạc hà quen thuộc khiến nàng không thể nhàm chán được.Thậm chí...Vùi đầu hít hà một hơi sâu.Hà~Trầm Nhược Ly bỗng đỏ mặt, da thịt trắng như gốm sứ dần đổi màu, dần hồng hào từ cổ xuống tới xương quai xanh đủ khiến bất kỳ ai thần hồn điên đảo.Ngay cả bắp chân cùng phần đùi bí ẩn cũng đỏ hồng từng mảng một.Nếu sư tỷ Tử Sách ở đây, thấy cái cảnh này chắc chắn sẽ trợn mắt há hốc mồm, nhét cả quả trứng gà vào đều dư thêm mấy tất.Sư muội!Cái dáng vẻ băng lãnh lạnh nhạt của ngươi chạy đi đâu mất rồi!" Nghĩa phụ..." Trầm Nhược Ly nằm sấp trên giường, khẽ thì thầm.Giờ đây nàng đưa vóc dáng tuyệt mỹ, triển lộ hoàn toàn đường cong mê người không tì vết, tiếc rằng chẳng có người nào ngồi đây để thưởng thức. Thế gian này e là chỉ một người đủ tư cách đó, còn kẻ khác nếu dám thấy chắc chắn sẽ chọc giận, gây động nộ ma quân tương lai, bằng mọi giá g·iết c·hết đối phương. Nằm ngửa một hồi, nàng bây giờ vô cùng thoải mái, thư thái, hơn một năm rồi rốt cuộc gặp nghĩa phụ, không vui vẻ sao được.Mặc dù bản thân là nguyên nhân chính gây hiểu lầm, suýt thì đánh sụp nhà, xém chọc nghĩa phụ tức giận, tí nữa bị ghét, nhưng không sao, bây giờ nàng vẫn muốn ngâm nga vài câu hát yêu đời.Phù —Tấm chăn bên cạnh đột nhiên bị nàng kéo sang, trùm kín cả thân thể, cuộn tròn thành một cục.Rất nhanh trong phòng chỉ còn sót lại tiếng hít thở nhẹ nhàng, êm dịu, tựa sơn ca thánh thót....
Bạn cần đăng nhập để bình luận