Bản Tọa Trần Đại Tiên, Thích Thu Nghĩa Nữ !
Chương 75: Cớ gì ép ta!?
Chương 75: Cớ gì ép ta!?Thấy giải tán hết rồi, Hồ Vân tính trở về căn viện tập trung ở khu tạp dịch, nhưng bị sư phụ ngăn cản giữa chừng." Không cần quay về, từ giờ ngươi ở lại chỗ này, tầng hai dư vài căn phòng chẳng mấy ai dùng, ngươi tùy tiện chọn một cái là được "Cỡ sơn môn siêu cấp đại phái như Mặc Huyền Tông, tất nhiên được xây trên nơi sở hữu linh khí nồng đậm.Nhưng nếu muốn hoàn cảnh tu luyện tốt nhất, thì vẫn cần trận pháp tụ tập linh khí vào một phạm vi nhỏ nhất định.Đó là Tụ Linh Trận, cũng là một trong Tài Lữ Pháp Địa, chiếm hạng thứ tư, hạng thấp nhất nhưng vẫn cực kỳ trọng yếu.Trần Lục tính cả rồi, không cần dùng tới tầng hầm dưới lòng đất Trên nhà cũng có Tụ Linh Trận, thứ này do Trần Lục tốn kha khá linh thạch mua trận bàn về tự tay bố trí, được hắn sử dụng hằng ngày khi còn là đệ tử ngoại môn.Dù không thể sánh bằng trận pháp của tông môn an bài cho chấp sự, nhưng đối với tu sĩ luyện khí trung kỳ trở xuống thì dư sài rồi, còn hắn bây giờ đã là luyện khí hậu kỳ nên không thích hợp sử dụng nó nữa." Sư phụ, ta thấy như vậy không tốt cho lắm " Hồ Vân bối rối rõ ra mặt, lo lắng nếu bản thân ở lại chỗ này hai vị đồng môn khác sẽ thấy thế nào, cùng một sư thừa sao nàng lại được thiên vị." Ta nói được là được, cứ quyết định thế đi " Lười nói nhảm, không cho nàng cơ hội chối đây đẩy, Trần Lục bá đạo độc đoán nói, sau đó dứt khoát đi mất.Hành động vậy của Trần Lục là có nguyên do, để Hồ Vân ở lại chủ yếu vì thái độ của nàng.Một phần từ thái độ tu hành khắc khổ, đến những thứ khác, như chăm sóc Tiểu Bạch, hay tham gia giúp đệ tử Mộc Đường...đều khiến Trần Lục rất hài lòng.Thế nên giúp nàng có hoàn cảnh tu hành tốt hơn cũng chính là tâm tình tốt, tiện tay nên làm.Một phần lí do như trên, phần khác thì thuộc về tư tâm, có nàng ở đây giúp chăm sóc Tiểu Bạch cũng tốt, nhìn thế nào cũng thấy hình như Hồ Vân rất quen tay với việc chăm trẻ con thì phải. Bóng lưng sư phụ đi xa, Hồ Vân đứng khựng ở đó giây lát, đợi lấy lại tinh thần, suy nghĩ rõ ràng liền hướng về phía Trần Lục bái tạ.Khóe miệng thì thầm lẩm bẩm:Ngu xuẩn ư Hồ Vân,ngươi do do dự dự cái gì.Ngũ linh căn cũng dám tìm tòi tiên đạo, tiên trưởng ý vị sâu xa nhắc nhở một, chỉ có cố gắng liều mình nắm lấy mọi cơ hội mới có chút hi vọng." Lo lắng tới lui, sợ hãi ý nghĩ của người khác thì ta vẫn nên quay về Phá Vọng Võ Quán, lấy người phu quân mà bản thân không thích theo ý đại nương cho nhanh "" Ta bỏ võ quán ra đi, một lòng cầu tiên vấn đạo còn chẳng phải vì chán ghét cái nhà đó hay sao "" Đại nương, nhị nương,..các ngươi vì cớ gì ép Hồ Vân nhảy vào hố lửa "...Đên nay Trần Lục tu luyện dưới tầng hầm, còn Trần Tiểu Bạch ở trong phòng trên rầng ba, bây giờ nàng cần ổn định cảnh giới do mới vừa đột phá.Trần Lục nhét một viên trung phẩm linh thạch vào Tụ Linh Trận rồi, tương đương một ngàn hạ phẩm linh thạch giúp Tiểu Bạch tu hành, số lượng cỡ đó có khi dùng liên tục vài tuần nửa tháng còn chưa cạn linh khí nổi.Tạm thời không thiếu linh thạch cho nàng, nhưng Trần Lục vẫn hơi lo nghĩ.Tốc độ tu hành của Tiểu Bạch quá ư là nhanh rồi, tu vi tiến lên với tốc độ dọa người.Đợi thêm khoảng thời gian ngắn nữa chắc phải cần Tụ Linh Trận cấp cao hơn mới đủ, ít cũng phải ngang với trận pháp do tông môn an bài. Còn phía Hồ Vân tạm thời vẫn chưa chuyển vào được, nghe nàng bảo cần về chốn cũ lấy một ít vật dụng cá nhân.Sáng hôm sau.Trần Lục bước ra khỏi phòng ngầm dưới lòng đất, hắn còn định tu luyện mười ngày nửa tháng rồi mới ra cơ.Nhưng tình hình nghĩa nữ không cho phép, thế là vừa lên bậc thang đã thấy Trần Tiểu Bạch với vẻ mặt hoài nghi nhân sinh đứng đó." Ô ~ phụ thân "" ? "" Thế nào, sao mới sáng sớm có khuôn mặt ỉu xìu thế kia, ai dám cả gan ức h·iếp ngươi " Trần Lục khó hiểu hỏi, tiện tay bế nàng lên ôm ấp.Cục bông màu lam này cực kỳ chữa lành, da thịt trắng mịn, thân thể nhỏ nhắn mềm mại không xương, cả người ngút ngời mùi hương hoa thơm ngát.Khuôn mặt bụ bẩm hồng hào còn đáng yêu, hai con ngươi đen nhánh rất xinh đẹp, nhưng lâu lâu lại lộ rõ vẻ đần độn khiến người ta thấy mà thương.Được hắn bế lên, nàng không chịu ở yên trong ngực Trần Lục, mà vươn hai tay ngắn nhỏ bò lên trên.Trần Lục còn không hiểu ra sao liền thấy Tiểu Bạch hướng mặt về cổ hắn gõ vài cái. Bẹp ~Bẹp ~Nước dãi đều chảy xuống, khiến Trần Lục phải vội kéo nàng ra, sắc mặt tối đen như mực.Làm trò gì?" Tiểu Bạch, ai dạy ngươi cái này " Trần Lục cau mày, chuyện này nhất định phải hỏi cho ra nước ra cái.Nào ngờ Trần Tiểu Bạch lắc đầu. " Không, chẳng ai chỉ, là Tiểu Bạch thấy..."Hóa ra trong lúc nàng đi chơi quanh sân, trùng hợp thế nào lại đứng vào trận nhãn, nên ngẫu nhiên gặp bên ngoài có hai tên đệ tử đang hôn hít nhau, làm bậy làm bạ giữa ban ngày ban mặt.Thế mà dám làm càn gần chỗ hắn, muốn c·hết à, đừng để ta biết là tên đệ tử tạp dịch nào, bằng không cho ta đi dọn phân linh thú hết!Tiếp theo không chỉ nhìn thấy, Trần Tiểu Bạch còn nghe hai người đó bảo..." Ôm hôn là phương thức biểu đạt tình cảm? " Trần Lục lập lại câu nói cho chắc, và thế là Trần Tiểu Bạch gật đầu ngay." Ô ~ phụ thân...cái đó sai sao? "" Sai " Trần Lục đáp trả ngay tức thì, nhưng rồi lại thấy không ổn. " Cũng không phải như vậy, không hẳn là sai, nó cũng đúng nhưng có điều...sau này tuyệt đối không nên tùy tiện làm thế với người khác "" Nhất là nam nhân " Trần Lục vẻ mặt đau đầu, cố ý nhấn mạnh điều cuối, chỉ sợ dạy hư tiểu bằng hữu." Nhớ, Tiểu Bạch nhớ " Trần Tiểu Bạch mơ mơ hồ hồ gật đần, chỉ là đừng vì thế mà xem thường.Có thể nàng đần thật, nhưng trí nhớ không tồi.Bỗng nhiên nàng lại hỏi một câu khiến Trần Lục không biết nói sao." Không được làm với người lạ, Tiểu Bạch nhớ kỹ, nhất là nam nhân, nhớ rồi..."" Nhưng còn phụ thân thì sao? "" Cái này..." Trần Lục gặp khó, Trần Tiểu Bạch lại tự có đáp án, chỉ thấy nàng ngu ngơ nói." Phụ thân chắc chắn là được phải không? Đúng, chắc chắn được "Nhìn đôi mắt hồn nhiên, Trần Lục bỗng nhiên cười lớn. " Được, tất nhiên là được, ha ha Trần Lục ta chính là phụ thân của Tiểu Bạch, sao lại không được "Suy nghĩ nhiều vậy làm gì, đen tối thế làm chi, đều do hệ thống gây họa.Cứ như bình thường là được rồi, nàng vẫn còn quá nhỏ.Chuyện phụ thân, nữ nhi rắc rối cũng chỉ là một khúc nhạc dạo ngắn ngủi, đợi bế Trần Tiểu Bạch tới phòng khách rồi thì Trần Lục mới nhớ lại cái vẻ ỉu xìu lúc đầu của nàng.Vội hỏi lại, Tiểu Bạch ngơ ngơ một lát mới nhớ lại." Ta...ta nằm mơ "" Nằm mơ? Có gì là lạ "" Từ từ, ngươi không tu luyện hay sao mà lại đi ngủ? " Trần Lục hỏi thế thôi, nhưng không có ý ép buộc nàng tu luyện quá mức.Theo thế giới quan của Trần Lục, ai cũng cần một cái tuổi thơ hoàn chỉnh cả, vật mới có thể trưởng thành mà không vặn vẹo tâm trí, tam quan lệch lạc.Không có cái vụ ngươi là thiên tài, ngươi liền nhất định phải tu hành cả đời, nhất quyết trong tương lai phải trở thành cường giả làm vinh danh diệu tổ, tạo phúc cho thế hệ sau.Ai cũng vậy, bị ép quá mức chỉ có thể tạo thành hậu quả bắn ngược.Đợi nàng lớn rồi, đủ tuổi rồi thì ép cũng không mụốn...khục khục, ở đây không ai có ý định thế cả, Trần Lục càng không.......
Bạn cần đăng nhập để bình luận