Bản Tọa Trần Đại Tiên, Thích Thu Nghĩa Nữ !

Chương 88: Vừa mập mờ, vừa ám muội

Chương 88: Vừa mập mờ, vừa ám muội"Ngươi đây là?"Trần Lục lên tiếng, giọng nói trầm ổn mà quen thuộc như kéo Trầm Nhược Ly trở về thời thơ ấu, nàng ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt lóe lên chút do dự, đôi môi mím nhẹ, tựa hồ đang đấu tranh với chính mình.Cuối cùng, nàng khẽ thì thào, âm thanh như gió thoảng:"Nghĩa phụ, người có thể ôm Nhược Ly giống như khi ta còn nhỏ không? Ta...ta muốn..."Lời nói nhỏ dần, như sợ câu trả lời sẽ là tù chối, ánh mắt nàng cụp xuống, không dám đối diện với Trần Lục, đôi tay bấu chặt vạt áo mỏng, lòng bàn tay toát mồ hôi.Trần Lục ngập ngừng trong thoáng chốc, bỗng cười đùa: "Ôm ấp thì được, nhưng nếu bế ngươi thì nghĩa phụ đành chịu thua rồi.""Thật xấu!"Trầm Nhược Ly khựng người một chút, liền giận dỗi lầu bầu, còn biết dùng tay nhỏ nhéo hông Trần Lục một cái nhẹ."Ui!""Ngươi dữ thế từ bao giờ vậy?""Nhược Ly không dữ!"Thiếu chút nữa nàng vứt luôn vẻ thanh lãnh, dỗi lên cạp hắn một phát, nay mà vẫn cố nhịn được, thành công bảo vệ hình tượng.Nhưng rồi nhận thấy nghĩa phụ không động đậy gì, thế là nàng lấy can đảm, kéo tay hắn vòng qua eo thon của mình.Dù cách một lớp vải lụa, Trần Lục vẫn cảm nhận rõ vòng eo yêu kiều, mềm chắc nhưng đủ co dãn, thon thả như càng liễu.Ban đầu hắn còn do dự, nhưng rồi không nhịn được thế là nhẹ nhàng vuốt ve, động tác tuy nhỏ nhưng lập tức khiến không khí trở nên có chút ám muội.Nửa thân trên của Nhược Ly đều dán vào người Trần Lục, nàng khẽ run rẩy, hít thở nhẹ nhàng, ép bản thân bình tĩnh, nhưng càng làm thế, da thịt nàng lại càng thêm hồng hào.Cứ thế yên tĩnh ôm ấp nhau, chẳng biết qua bao lâu, ánh lửa đỏ rực trên trời dần tắt, trả lại sân khấu cho màn đêm tĩnh mịch.Trầm Nhược Ly bất ngờ mở miệng phá vỡ không khí tĩnh lặng: "Nghĩa phụ, ta muốn ghi danh tham gia thi đấu ngoại môn.""Có thể."Tất nhiên Trần Lục sẽ không phản đối, còn phân tích thêm:"Cảnh giới của ngươi giờ đây là luyện khí tầng sáu, đợi cuộc thi kết thúc vừa vặn tiến vào nội môn luôn, tiết kiệm thời gian loanh quanh vô ích ở ngoại môn."Đối đáp đôi câu, không khí lại rơi vào im lặng, phía Nhược Ly ngày càng thẹn thùng, đến cả Trần Lục đều thấy thân thể khô nóng lên.Áp sát như vậy, Trầm Nhược Ly tất nhiên phải cảm thụ được, nàng mừng thầm trong lòng, nhưng rồi vẫn thẹn c·hết đi được, không dám nhìn, chỉ có thể áp sát vào ngực Trần Lục, lắng nghe nhịp tim của đối phương.Trong cái bầu không khí mờ ám thái quá ở đây, thì rất đúng lúc, phía trên tầng lầu vang lên tiếng gọi non nớt."Ô ô, phụ thân, t·iếng n·ổ vừa rồi lớn quá! Tiểu Bạch đều bị dọa nhảy một cái rớt xuống giường luôn ~ thật đáng ghét!"Một cái đầu nhỏ ló ra từ bậc thang Trần Lục chưa kịp phản ứng thì thân thể yêu kiều trong lòng đã rút về với tốc độ ánh sáng.Tiểu Bạch cũng hành động giống y thế, ló đầu xuống, lại vội rụt đầu trở về.Oa!Đại tỷ tỷ đáng sợ cũng ở bên dưới!"Thật lạnh." Trần Lục cười khổ, thầm than một tiếng.Hóa ra chẳng biết tại sao Trầm Nhược Ly lại tản mát hàn khí kinh người, dù Trần Lục có mặc pháp y sở hữu chức năng chống lạnh, chống nóng, vậy mà còn đông cứng đến tận xương tủy.Kinh khủng thật, rốt cuộc nàng sở hữu loại thể chất thần tiên gì vậy?"Khụ khụ" Trần Lục giả ho một tiếng, nhắc Nhược Ly bớt bớt hàn khí lại, rồi hướng về bậc thang hô: "Tiểu Bạch, xuống đây đi, núp cái gì?""Ô ~" Trần Tiểu Bạch đáp một tiếng, kế đó cẩn thận đi xuống dưới ánh mắt lạnh lùng đến cực điểm của Trầm Nhược Ly.Đều tại nàng, hỏng chuyện tốt của ta...Ánh mắt kia đáng sợ đến mức dọa c·hết kh·iếp tiểu bằng hữu, Trần Tiểu Bạch kinh hãi, lo bị ăn mất nên đi quanh co một vòng tránh xa đại tỷ tỷ đáng sợ, cuối cùng sau nhiều chông gai trắc trở mới tìm tới chỗ Trần Lục."Nhược Ly, đừng dọa nàng"Bị Trần Lục răn dạy một tiếng, Trầm Nhược Ly mới chịu thu ánh mắt đầy sát khí về, quay ngoắc cổ sang một bên như rất khó chịu.Hừ!Hô ~Đối lập với bên kia, Trần Tiểu Bạch thở phào một hơi, dùng tay nhỏ lau mồ hôi, cái thứ vốn không nên tồn tại do nàng là tu sĩ có tu vi trong người.Thấy cảnh này, Trần Lục bật cười vì cái dáng vẻ vừa đần đồn vừa đáng yêu, liền nhấc nàng lên đặt trên đùi mình.Thế là ba người ngồi tại phòng khách thưởng thức linh trà. Trần Lục cùng Trầm Nhược Ly thì không sao, nhưng Trần Tiểu Bạch phải nhăn mặt rồi.!( º言º)!Đắng quá!!!...Vào ngày đầu năm mới, cả ba vị nghĩa nữ, ba vị đệ tử đều đến tận nơi thăm hỏi.Đợi khi giải quyết hết mấy vị hậu bối, rồi chính Trần Lục lại biến thành hậu bối đi bái phỏng sư tỷ Lãm Hồng Lăng.Đến giữa chiều xem như hết Tết rồi, nhưng Trần Lục không có ý định nhảy vào tu hành ngay.Mà là ra cửa, vượt qua khu tạp dịch, đặt chân vào khu vực ngoại môn. Và đúng y như những gì Trần Lục nghĩ, vào giờ phút này nơi đây đông đúc đến cực điểm, đâu đâu cũng thấy đệ tử áo trắng qua lại tới lui.Một bộ phận là đệ tử mới nhập môn vào năm trước, có luyện khí sơ kỳ, còn có kẻ lười biếng, bình thường thiếu nỗ lực nên kẹt ở giai đoạn dẫn khí.Nhưng phần lớn chính là đệ tử lâu năm, rất nhiều kẻ bình thường ít khi lộ mặt, thích bế quan hay lịch luyện ở ngoại giới cũng xuất hiện cả rồi.Trần Lục vượt qua vòng ngoài, đi tới quảng trường lớn nhất, tiến vào từ cửa Bắc.Tới trong thì cái đầu tiên đập vào mắt là một sàn đấu được xây dựng bằng Hắc Nham Thạch, rộng chừng năm mươi thước, đặt ở vị trí bắt mắt ngay giữa quảng trường.Số lượng đệ tử áo trắng ở đây thậm chí còn đông hơn bên ngoài gấp mấy lần, phần lớn trong đó tụ tập trước một cột đá nằm đối diện sàn đấu.Trần Lục nhận ra ngay, đó là bia đá ghi chép thứ tự xếp hạng của Đấu Pháp Bảng ngoại môn.Ai cũng biết ngoại môn có Đấu Pháp Bia, nội môn có Phong Vân Tháp.Một cột bia ghi tên hai trăm người mạnh nhất ngoại môn, một tòa tháp đại diện cho một trăm đệ tử thiên kiêu, tài năng nhất nội môn.Chỉ là có một điều cần nói rõ: xếp hạng của Phong Vân Tháp thì vô cùng chính xác, để tranh giành mỗi một vị trí trên tháp đều phải trải qua vô số trận chiến kịch liệt, bỏ lại hằng sa số máu tươi mới chiếm được.Còn Đấu Pháp Bia thì mỗi năm đổi một nhóm, chất lượng cao thấp khó nói, nhất là vào đầu năm mới, thứ tự xếp hạng thay đổi nhanh hơn cả cối xay gió quay vòng vòng.Phía cửa Nam, nằm đối diện với hướng Trần Lục tiến vào, đang tụ tập một lượng đệ tử khá đông đúc, bỗng bộc phát âm thanh ồn ào, cực kỳ náo động."Mau xem, Trương sư huynh tới rồi!""Là Trương Phóng, Trương sư huynh, người đang giữ bài danh hạng nhất trên Đấu Pháp Bảng!""Tránh ra, mau tránh cho sư huynh đi!"Theo tiếng quát, đám đệ tử vội tách sang hai bên. Liền gặp cảnh một nam đệ tử dáng vẻ phúc hậu, khí chất hiền lành bước ra khỏi đám đông, mục tiêu rất rõ ràng, đó chính là sàn đấu."Sao Trương sư huynh lại đến đây? Dù là thi đấu ngoại môn cũng còn cần mấy ngày nữa mới khai mạc." Có đệ tử khó hiểu, thử hỏi bằng hữu bên cạnh."Ngươi không biết ư? Có kẻ khiêu chiến vị trí đệ nhất của Trương sư huynh, mười phút nữa thôi là đến thời điểm giao đấu ghi trong chiến thư rồi.""Cứ an tâm chờ xem đi."Đệ tử đó giật mình kinh ngạc, vội hỏi thêm: "Muốn sở hữu tư cách gửi thư khiêu chiến cho bài danh đệ nhất thì cần xếp hạng một trăm trở lên, không biết là vị nào thế?"Theo hắn nghĩ, tự tin như vậy ít cũng phải thuộc thứ tự ba mươi hạng đầu, thậm chí rất có thể là một trong mười đệ tử mạnh nhất ngoại môn.Nhưng đáp án của bằng hữu nói ra lại khiến hắn ngoài ý muốn."Nghe bảo là Kiếm Thập Ngũ sư huynh đến từ Chấp Pháp Đường, xếp hạng thứ chín mươi tám trên Đấu Pháp Bảng.""Cái gì?""Vượt tận chín mươi bảy thứ tự bài danh để khiêu chiến đệ nhất? Sao mà làm được cơ chứ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận