Bản Tọa Trần Đại Tiên, Thích Thu Nghĩa Nữ !

Chương 71: Trời ạ! Nhà sắp sụp

Chương 71: Trời ạ! Nhà sắp sụp" Hừm...đây là? "Trầm Nhược Ly khẽ cau mày không xác định, đột nhiên đồng tử co rụt lại, linh khí trong người tuôn ra như dòng lũ mãnh liệt.Tức thì quanh người nàng xuất hiện tầng tầng lớp lớp thủy thuẫn.Hai phần ba thủy thuẫn lại chuyển sang dòng nước thuần túy, cũng từ đó, trong thời gian ngắn hiển hóa thành hình dạng một con thủy giao hung hãn.Thủy giao chưa kịp thành hình hoàn chính, thì từ trong trận yêu phong liền bay ra một thanh câu liêm, ở đuôi móc xiềng xích.Câu liêm chia hai phần, một phần là lưỡi gặt, một phần xiềng xích mang theo mùi máu tanh tưởi nồng đậm đập về phía Trầm Nhược Ly. Từng tấm thủy thuẫn giơ cao, giúp thủy giao ngưng tụ kịp thời, nó lập tức gầm lên rồi hung hăng va vào câu liêm sắc bén.Ầm —Bọt nước bay tung tóe, câu liêm bị đập rớt xuống mặt đất, thủy giao thắng thế liền nhào tới chỗ bị yêu phong bao phủ, như muốn một ngụm nuốt trọn nó vào thân thể đầy nước.Thủy giao hạ sơn, nhanh chóng cày nát mặt đất lao đến trước yêu phong, há mồm rộng liền muốn nuốt rồi.Nhưng bất ngờ thanh câu liêm vốn nên nằm dưới đất bay ngược trở về, xiềng xích kêu lên kèn kẹt, lập tức cuốn chặt thân thể thủy giao rồi giật mạnh khiến nó ngã xuống đất.Yêu phong thuận thế dâng trào cuồn cuộn cuốn tới, đổ ập lên người thủy giao, chỉ trong nháy mắt đã khiến nó không thể duy trì hình dạng, biến thành dòng nước thông thường. Khi này nhìn theo hướng xiềng xích kéo dài, Trầm Nhược Ly mới thấy rõ một nữ nhân lạ lẫm vừa xuất hiện trong trận yêu phong.Ngũ quan rõ ràng rất kinh diễm nhưng tóc tai bù xù, dung mạo yêu dị thêm đôi mắt bốc lên lục quang lập lòe người thường run sợ.Quần áo trên người có màu xanh xám với những họa tiết đơn giản, tay phải nắm xiềng xích, tay trái cầm lưỡi gặt, sau lưng vác một thanh trường kiếm chưa ra khỏi vỏ.Cô ta còn toát lên một luồng yêu khí đậm đặt mùi vị tanh tưởi, chỉ e là từng nhốm máu rất nhiều người vô tội." Ngươi lại là kẻ nào? " Trầm Nhược Ly cực kỳ băng lãnh hỏi, thủy khí lượn lờ lan cận đều muốn biến thành khối băng.Nữ tử yêu dị không đáp, chỉ cuồng tiếu một tiếng như điên dại." Ha ha — "Thế rồi hai chân lấy đà, lập tức hóa thành yêu phong nhào lên, nhưng trước đó câu liêm đã được vung về trước.Lưỡi hái sắc nhẹm tiếp tục nhắm vào Trầm Nhược Ly, bay nhanh đến mức tạo ra tiếng xé gió hỗn tạp.Hừ!Lạnh rên một tiếng, Trầm Nhược Ly không muốn tốn thời gian nhàm chán nữa, lệ khí như sắp ngưng rụ thành thực chất, lan tràn đến tứ phía.Thủy linh khí bao quanh nàng dần nhiễm một màu đen tối, vừa u ám lại vặn vẹo đến khó lường.Dường như dòng nước Vong Xuyên chảy xuôi dưới chân cầu Nại Hà tại âm tào địa phủ.......Cách thời điểm Trầm Nhược Ly đụng mặt Trần Tiểu Bạch nửa tháng về trước.Trong Bế Quan Thất, Trần Lục đã tiến vào giai đoạn quan trọng, một viên thượng phẩm Phá Chướng Đan vào bụng, linh khí hóa dòng lũ dễ dàng đụng đổ bình cảnh.Đan điền chậm rãi được dòng linh khí đậm đặc tẩm bổ, cấp tốc lớn mạnh để có thể chứa nhiều hơn nữa.Sau khi đột phá, linh khí ngưng thực thêm một phần, dường như sắp từ dạng khí hóa thành dạng sương đậm đặc.Miễn cưỡng có thể xưng là hơi thay đổi về chất, đây cũng là lí do luyện khí hậu kỳ mạnh mẽ hơn trung kỳ rất nhiều.Lại thêm nửa tháng ổn định cảnh giới, Trần Lục cuối cùng cũng mở mắt.Thở dài bay ra một ngụm lôi linh khí, Trần Lục khẽ lẩm bẩm:" Cuối cùng đột phá hậu kỳ, cái bình cảnh đáng c·hết tồn tại hơn hai mươi năm trời cũng phải tan thành nhiều mảnh "" Đột phá sớm hơn thời hạn dự kiến hai tháng, có vẻ vừa tiết kiệm được kha khá điểm cống hiến rồi nhỉ? "Thành công đột phá, rồi ổn định cảnh giới, Trần Lục không có ý định tiếp tục ở lại Bế Quan Thất, vẫn nên đi phía ngoài hít chút không khí trong lành.Rời khỏi phong, tiện tay thu thu lệnh bài, liền đi về hướng cổng chính.Rất nhanh đã gặp trưởng lão ngồi canh giữ trước cổng, lão ta cảm nhận thấy khí tức trên người Trần Lục, hơi gật gù khen tặng:" Đột phá thành công rồi sao, chúc mừng ngươi tiến thêm một bước trên con đường tiên đạo "" Đa tạ lời chúc của ngài, đây là lệnh bài "Trưởng lão nhận, nhìn lướt qua xác nhận mới nói rõ: " Ngươi còn dư hai tháng thời gian sử dụng, lão sẽ thu lệnh bài về và chuyển số dư đó thành cống hiến, ngươi còn vấn đề gì không? "" Không có, đệ tử không có nghi vấn gì, cứ như vậy là được "...Rời khỏi khu vực Bế Quan Thất, hít một hơi khí trời, Trần Lục nhận thấy tinh thần của mình sảng khoái đến cực điểm.Cục u chướng tồn tại mấy chục năm biến mất, hắn còn tưởng mình nhẹ đi mười mấy tạ, bước đi đều như muốn bay lên dù không dùng Ngự Phong Thuật.Luyện khí hậu kỳ, mặc dù chỉ vừa đáp ứng được tiêu chuẩn khảo hạch nội môn mà thôi, nhưng đối với Trần Lục lại là một bước đai.Vượt qua nó là có cơ hội Trúc Cơ, bằng không đời này mãi mãi chỉ là chấp sự, chờ thêm mấy chục năm nữa cũng phải c·hết dần c·hết mòn, vẫn lạc vì thọ nguyên cạn kiệt. " Giờ đây ta có tư cách đăng ký thử khảo hạch nội môn rồi? "Trước đấy Trần Lục vẫn chỉ là đệ tử ngoại môn, may mà có tứ thúc cùng sư tỷ tương trợ, lại dùng điểm cống hiến mới đổi được một vị trí chấp sự." Thôi dẹp đi, chỉ riêng cái cửa ải khảo hạch căn cốt là đủ đá ta văng xa tám trăm dặm, chứ đừng nói tới ải tâm cảnh hay ải thực chiến "" Nghe đồn cửa thực chiến phải đối đầu với ba khôi lỗi ngang cấp độ trong vòng năm phút mà không bại, nếu có thể làm khôi lỗi b·ị t·hương hoặc đánh hỏng luôn thì sẽ được điểm số càng cao "" Điểm càng cao thì càng có cơ hội gia nhập sơn phong hoặc đại điện ở nội môn, trở thành đệ tử tinh anh, còn không chỉ là đệ tử thông thường "Vừa lảm nhảm với bản thân, Trần Lục vừa chậm rãi lội về khu tạp dịch.Tại sao không ngự phong cho mau?Vì thứ hắn cần bây giờ là thanh thản một chút, ngắm nhìn quang cảnh quen thuộc cũng không tệ lắm.Áp lực hai mươi năm theo gió mà bay, giờ phải chờ áp lực từ Trúc Cơ Đại Đạo vậy.Tiên đạo không dễ......Tâm tình không tệ, nhưng chỉ không tệ trước thời điểm Trần Lục thấy cái cảnh mình sắp trở thành người vô gia cư.Vừa vượt qua huyễn trận, Trần Lục đã gặp tình huống căn nhà của mình bị một cái đuôi rắn tổ chảng đạp lủng một góc tường.Ở một bên, nghĩa nữ ngoan Nhược Ly thì thoắt ẩn thoắt hiện tránh né đuôi rắn, xung quanh nàng hắc khí lượn lờ nhìn không giống người tốt.Phía khác là một nữ nhân nào đó rất lạ mặt, tóc tai bù xù, cứ vung vẫy một thanh câu liêm tới lui, phối hợp với bạch xà cùng chống lại Nhược Ly. Còn đệ tử của hắn Hồ Vân thì núp ở góc nhà run lẩy bẩy...Được rồi, không đến cái mức đó, xem mũi thương nắm chặt trong tay nàng thì dường như rất muốn ra ngăn cản, nhưng có tâm lại không đủ lực.Khó mà trách Hồ Vân, nhìn hai phe đánh nhau cỡ vậy ít nhất cũng phải có tu vi luyện khí hậu kỳ mới dám xen chân nào.Luyện khí tầng một như Hồ Vân chỉ lại gần thôi là đủ tan xác.Có điều, tạm thời hắn không rảnh chú ý tới đệ tử nhỏ yếu đáng thương bất lực." Giời ạ ! Tình huống gì đây " Đứng khựng tại chỗ, sắc mặt Trần Lục tái xanh thầm mắng.Trong thời ngắn ngủi kêu rên, hắn tận mắt hắn thấy bạch xà bằng một cú húc đầu va sập tường rào bên trái.Thêm một thanh câu liêm bay vù vù khắp nơi, chém rụng vô số hoa cỏ mà hắn tốn không biết bao nhiêu công sức vun trồng cùng chăm sóc." Đáng c·hết, nhà của ta "
Bạn cần đăng nhập để bình luận