Bản Tọa Trần Đại Tiên, Thích Thu Nghĩa Nữ !
Chương 70: Nghĩa nữ chạm mặt, nộ đấu
Chương 70: Nghĩa nữ chạm mặt, nộ đấuTiểu Bạch cùng nữ hài đó, cả hai quen biết chắc cũng tầm hơn tháng rồi, quan hệ khá tốt, dù sao đều là " tiểu bằng hữu " như nhau.Theo Hồ Vân có bạn chơi thì tốt thôi, còn hơn lầm lì suốt ngày, nhận biết bằng hữu như vậy rất có ít cho sự trưởng thành của nàng.Nhớ hồi còn ở võ quán, phụ thân Hồ Vân không hề ngại cho nàng chơi với nam " tiểu bằng hữu " tất nhiên là chơi kiểu động tay động võ, còn Hồ Vân thì luôn thắng bằng gậy gỗ làm mũi thương." Hoan hô ~ " Trần Tiểu Bạch vui vẻ kêu lên, cổ trắng ngước cao như thiên nga lùn, hai mắt híp lại trông vô cùng khả ái, khiến Hồ Vân không nhịn được phải xoa cái gò má mềm mại của nàng." Ô ~ Hồ tỷ, nhột quá! "Càng đùa lại càng đáng yêu, Hồ Vân nhập tâm tới mức khiến hai má Tiểu Bạch sưng lên, đều muốn biến thành cái bánh bao trắng nhỏ Ô ô ô ~Rất nhanh, tới tầm hai giờ chiều, nữ hài với y phục đen tuyền xuất hiện từ xa, nàng cao hơn Tiểu Bạch một cái đầu, trên thân mang theo khá nhiều trang sức vàng óng ánh.Nếu đặt tại giới phàm tục thì đống đó rất đáng giá, khiến người ngoài phải suy đoán thử xem là thiên kim tiểu thư của đại gia tộc nào, nhưng đặt tại tu tiên giới thì kỳ quái rồi.Phía trên chính là dung mạo xin xắn bị che khuất mất một bộ phận bởi mạn che bằng vải trắng, chỉ lộ đôi đồng tử vàng rực như ánh mặt trời.Đỉnh đầu nàng được búi một đôi chùm nhỏ, lại có hai lọn tóc được tùy ý thả xuống, trông rất phong cách.Tiểu Bạch thấy nàng, liền vui vẻ giơ hai cái chân nhỏ đuổi tới, cặp nữ hài như đôi ngọc nữ trên thiên cung tùy tiện chọn một góc sân cùng nhau chơi đùa.Hồ Vân từ xa quan sát chốc lát mới an tâm rời đi.......Tiếp tục trôi qua một tuần.Thật ra từ vài tháng trước Trần Tiểu Bạch đã bắt đầu mè nheo đòi gặp phụ thân rồi.Nhưng phải tới thời điểm này thì tình trạng càng nghiêm trọng hơn, may mà Hồ Vân vẫn tìm đủ cách khuyên nhủ được.Đừng nói Tiểu Bạch, ngay cả Hồ Vân đều thấy lo lắng đây, nhưng không thể làm gì hơn ngoài việc chờ đợi tiếp.Đến gần chiều tối, sau cuộc vui đùa giữa đôi ngọc nữ.Nữ hài quần áo đen tuyền lung lay trang sức vàng trên người quay về nhà mình, mặt trăng đã ló dạng, hoàng hôn dần buồng xuống sân vườn." A? "Trần Tiểu Bạch đang cất bước trở về, mới đến trước cửa bỗng dưng ngừng chân như cảm nhận được gì đó, nàng giương đôi mắt hồn nhiên nhìn về phía xa.Chỉ thấy thấy dưới ánh chiều tà, một thân ảnh tuyệt mỹ đạp gió mà tới, nhẹ nhàng hạ xuống trước trận pháp vân vụ, không, đối phương xuyên qua huyễn trận tiến thẳng vào, không hề ngừng lại.Cuối cùng xuất hiện trước mặt Trần Tiểu Bạch. Một trận gió thơm ngát lập tức xông lên đầu nữ hài, nhưng Tiểu Bạch lại không thích tí nào.Mùi hương dịu nhẹ nhưng lại bao gồm cả cơn hàn khí lạnh thấu xương, như muốn đông cứng cả cổ họng, cả phổi nàng.Váy xanh phe phẩy qua mắt, Trần Tiểu Bạch mới nhìn rõ hình dáng đối phương. Dung mạo thanh lệ thoát tục, da thịt tựa băng ngọc, khí chất tưởng trong trẻo nhưng lại tràn ngập vẻ lạnh lùng, hai mắt vô cảm dường như tiên tử không hề thuộc về nhân gian.Trần Tiểu Bạch ngoác mồm đứng ngẩn ra đó, đột nhiên có yêu khí dâng trào, mới giúp nàng thanh tỉnh lại.Nàng hiếu kỳ vội hỏi: " Đại tỷ tỷ, ngươi là ai vậy? "Trầm Nhược Ly nhàn nhạt nhìn nàng một cái, tụ hỏi thầm bé con này ở đâu ra, thế là vặn ngược." Câu đó phải để ta hỏi mới đúng, ngươi lại là ai mà muốn tiến vào nhà nghĩa phụ ta "" A? "" Ô ~ đây là nhà của phụ thân, nghĩa phụ gì cơ chứ..." Trần Tiểu Bạch nhỏ giọng lầu bầu, nhưng dù vậy vẫn bị Trầm Nhược Ly ở phía đối diện nghe được rõ ràng." Ừm? "" Phụ thân!? "Trầm Nhược Ly lộ vẻ kinh nghi bất định, dung nhan tuyệt mỹ trầm xuống, giọng điệu băng lãnh:" Ngươi lập lại lần nữa, ai là phụ thân ngươi!? "Ực...Trần Tiểu Bạch tức thì bị dọa sợ, nuốt một ngụm nước bọt, chân nhỏ run lên lùi lại phía sau liên tục mấy bước.Ô ô ô ~ phụ thân, vị đại tỷ tỷ này thật đáng sợ!Hồ tỷ cứu mạng!Trần Tiểu Bạch hoa mắt giây lát, đợi lấy lại tinh thần thì đại tỷ tỷ đáng sợ kia đã áp sát ngay trước mắt." Trả lời ta — " Trầm Nhược Ly lạnh giọng, nhưng vẫn cố nén không nên quát lớn, nàng bây giờ có hơi hỗn loạn, còn cực kỳ bất an.Sao lại thế?Nghĩa phụ rời tông chỉ hơn một năm chẳng lẽ có đạo lữ ở bên ngoài rồi ? Nếu không phải thế thì sao lại có nữ nhi!Thế mà ta không biết gì cả, không biết gì cả.Rốt cuộc là cái tên ma nữ nào mê hoặc nghĩa phụ, đừng để cho Nhược Ly biết, bằng không, bằng không...Bằng không ta, ta sẽ...Trầm Nhược Ly bối rối, nếu thật thế nàng không biết bản thân phải làm cái gì cho phải." Ô ô phụ thân, Hồ tỷ cứu mạng ~ "Một bên ngày càng bực bội, càng mất kiên nhẫn, một phía sợ tới mức không thốt nên lời, hai mắt tròn to rưng rưng tràn ngập nước.Trầm Nhược Ly triệt để mất kiên nhân, tay ngọc khẽ vung, hơi nước ngưng tụ thành một thanh thủy kiếm sắc ben, quơ lên liền muốn chém nữ hài trước mắt.Tất nhiên, không phải làm thật.Thật ra nàng chỉ muốn dọa " tiểu bằng hữu " trước mắt một chút thôi, chứ không có tàn độc đến mức xuống tay với tiểu nữ hài nhỏ tuổi như vậy.Nhưng nàng quên một điều, lệ khí trên người mình cực kỳ nặng nề, dù không có ý định động thủ tàn nhẫn, nhưng với luồng lệ khí đó đủ để khiến bất kỳ ai hoảng hồn kh·iếp vía.Và chuyện quan trọng nhất, Trần Tiểu Bạch không phải kẻ dễ trêu, thân xác bạch xà, huyết mạch Thiên Yêu, sao nhịn nổi sự khiêu khích này.Lại nói. Trần Tiểu Bạch hứng chịu lệ khí vả vào mặt liền sợ đến nỗi mặt mũi tái nhợt, đầu óc choáng váng sắp ngã ra đất.Nhưng ngay lúc này một đợt sương k·hói m·ù m·ịt tái hiện.Trầm Nhược Ly nhíu mày, không dọa nạt nữa, mà thực sự dùng sức vung kiếm chống đỡ.Ngay tức khắc, một cái đuôi rắn hiện lên vượt qua màn sương khói, hung hăng đập thẳng tới va vào thanh thủy kiếm.Keng —Trầm Nhược Ly bị xung kích mạnh mẽ đẩy lùi về sau vài bước, cảm nhận được chấn động ở tay, chiến ý trong người lập tức tăng mạnh đến cực điểm.Khè ~~Bạch xà khẽ gầm lên, hai mắt lộ ra vẻ mờ mịt, nhưng ngay sau đó liền bị hung tính lấn át nghiền xuống đất ma sát.Nộ khí lên ngôi, tròng mắt bạch xà hóa thành một màu đỏ tươi như biển máu ngập trời.Gào — !!!Một tiếng gầm thét thị uy phát ra từ miệng bạch xà, vân vụ huyễn trận bên ngoài liên tục vặn vẹo như từng viên đá rơi vào mặt nước.Nếu trận chiến tiếp diễn theo chiều hướng kịch liệt hơn nữa thì nó sẽ không chịu nổi mất.Khi đó tình cảnh bên trong sẽ bị người ngoài nhìn rõ mồm một, tuyệt đối không giấu được. Yêu khí bốc lên cường hoành mạnh mẽ, gió mạnh như lưỡi dao sắc bén bay tứ tung, không khí đều bị nhuộm thành một màu trắng xám.Bạch xà mạnh mẽ như vậy, nhưng Trầm Nhược Ly không hề e ngại.Lưỡi kiếm khẽ động, từng giọt nước ngưng tụ giữa không trung, tức khắc bắn thẳng về phía bạch xà như cơn bão táp.Giọt nước nhìn có vẻ mềm yếu, nhưng dưới tốc độ cực cao, lại bao trùm bởi linh khí, thì đó chính là thứ ám khí sắc bén kinh hồn khó lòng chống đỡ.Phốc phốc ~Nhỏ nhưng có võ, lại khó tránh né với thân hình to lớn như vậy, rất nhanh trên người bạch xà liền xuất hiện kha khá v·ết t·hương đổ máu.Bạch xà có ý mặc kệ cơn mưa nước t·ấn c·ông thẳng vào Trầm Nhược Ly, nhưng bộ pháp của kẻ địch quá mức quỷ dị, hòa cả thân thể vào sương mù, gần như không thể nắm bắt.Khè ~ Bạch xà hít thở khó khăn vì những v·ết t·hương lẻ tẻ nằm khắp người.Và đương nhiên là càng thêm táo bạo, nhưng bạch xà cũng biết bản thân rất khó bắt giữ được kẻ địch phía dưới quỷ mị khó dò bên dưới.Thế là theo bản năng chiến đấu, há cái miệng dữ tợn như chậu máu ra, từ trong đó một trận yêu phong trắng xám đậm mùi tanh tưởi được nhả xuống.......P/s: Cầu đánh giá lần n+4
Bạn cần đăng nhập để bình luận