Bản Tọa Trần Đại Tiên, Thích Thu Nghĩa Nữ !
Chương 79: Rời phường thị, bại lộ hành tung
Chương 79: Rời phường thị, bại lộ hành tung" Phường thị không an toàn "" Ngươi lại để cho nàng mua sắm tiêu xài nhiều linh thạch như thế, khác nào thả cục đường trước tổ kiến, rất dễ dẫn đến cả bầy như thiêu thân lao vào cắn xé "" Lương lão ca không cần lo lắng, ta tự có nắm chắc " Trần Lục đạm nhiên đáp.Trong phường thị nhỏ này, thực lực mạnh nhất cũng chỉ là một vị tu sĩ Trúc Cơ đến từ thế lực sáng lập phường thị thôi, còn đâu rất hiếm gặp được tu sĩ Trúc Sĩ khác.Vả lại, lượng linh thạch mà Từ Nhạc Nhạc để lộ tối đa khiến tu sĩ luyện khí hậu kỳ đỏ mắt thèm khát đã là hơi quá lắm rồi, Trúc Cơ đại tu sẽ không tốn công nhọc sức như vậy.Mà luyện khí kỳ? Ha ha, không dẫn tới vài con chuột béo còn dễ bàn, nếu gặp phải, hắn chẳng ngại kiếm thêm đôi chút chiến lợi phẩm." Thế được, lão ca ta không lo thêm chi cho dư thừa "Khẽ nhún vai nói, Lương lão ca hít môt hơi tẩu thuốc, quay sang thì thấy nữ tu tiếp khách ở cửa hàng đang đứng không xa, lén lút ngó về phía này.Lão bèn vẫy tay gội nàng đến gần, rồi giới thiệu cho Trần Lục: " Đây là Thanh Thanh, một trong hai đứa cháu độc nhất của ta " Nói rồi quay sang, gặp nữ tu còn đứng ra đó đánh giá Trần Lục, lao, túc thì trừng mắt một cái, nhẹ giọng răn dạy: " Nhìn cái gì mà nhìn, còn không mau chào hỏi trưởng bối, quên hết cả phép tắc "Nữ tu Thanh Thanh lúng túng cúi đầu, vừa định làm đúng ý lão gia tử, nhưng rồi nàng nàng hơi khựng lại bối rối không thôi." Ta họ Trần, ngươi là Thanh Thanh phải không "" Đừng xa lạ như vậy, mười mấy năm về trước thúc thúc còn từng tự tay bế qua đôi long phượng các ngươi nữa đây, cả hai mới mấy tháng đã rất quậy, dám làm bậy trên tay ta " Trần Lục cười đùa, cũng lén lút nhắc nhở nàng về cách xưng hô, tránh cho Lương lão ca giận dỗi.Nghe hiểu, nàng thở phào một hơi, vội chấp hai cái vạc áo liền với nhau, nhẹ nhàng cúi đầu, giọng như nước trong." Thanh Thanh bái kiến Trần thúc, chúc người tiên lộ đi xa..."" Được, món pháp khí này coi như lễ gặp mặt của thúc thúc vậy " " Tạ Trần thúc "Tiện tay lấy một món pháp khí đưa tặng cho nàng, Trần Lục quay về phía Lương lão ca ra vẻ cao thâm mạt trắc: " Lão ca, nếu Thanh Thanh chính là phượng thai năm xưa, vậy để ta bấm ngón tay tính toán thử xem sao "Giờ đến thời điểm thử thách khả năng diễn kịch rồi, Trần Lục giả thần giả quỷ một phen, giật giật ngón tay vài cái, rồi vô cùng bình thản chấp tay sau lưng." Ra vậy, hóa ra long thai được đặt tên là Thanh Đông, ta đoán không sai chứ Lương lão ca? "Hỏi cho có thôi, chứ giọng điệu tỏ rõ cái vẻ chắc cú, ngươi phản bác thử một cái ta xem."..." Thanh Lương bấy giờ cứ như đụng quỷ rồi, không dám tin nhìn trừng trừng hai mắt xem kỹ Trần Lục từ trên xuống dưới, thậm chí quên luôn thói quen cứ vài phút phải rít tẩu thuốc." Ngươi làm thế nào hay vậy, chẳng lẽ Trần lão đệ còn sở hữu thiên phú bói toán ? "" Nếu không nhầm lẫn, lão ca ta nhớ ngươi kỹ từ khi kẹt bình cảnh, hơn hai mươi năm nay ngươi làm gì đến đây lần nào đâu, ta cũng chẳng có nhắc đến chuyện này trong thư tín "" Chờ đã, đừng nói với lão là ngươi nhàm chán đến mức cho người thăm dò nhà họ Thanh ta từ cách xa hàng dặm nhé "" Ha ha, Lương lão ca cứ từ từ, chậm rãi mà đoán, còn làm sao để biết thì tiểu đệ đây chắc chắn không giải thích được rồi "...Hai vị hảo hữu cũ lâu năm không gặp, dĩ nhiên phải đứng lại trò chuyện trong chốc lát.Nếu không phải biết rõ Trần Lục còn cần đi theo hậu bối giúp nàng lịch luyện, thì Lương lão còn muốn mời Trần Lục đi xuân lâu dùng một bữa, thuận tiện tâm sự chuyện cũ.Ở đằng khác trong phường thị.Từ Nhạc Nhạc thì không biết nghĩa phụ kề phía sau mình, vẫn ngoan ngoãn dựa theo danh sách mà nghĩa phụ giao cho, mua từng thứ một.Nàng lựa chọn kiểm định cực kỳ cẩn trọn, chỉ sợ có sai sót khiến nghĩa phụ thất vọng. " Còn một loại cuối, cũng là thứ quan trọng nhất " Từ Nhạc Nhạc gạch bỏ dòng áp chót trong tờ danh sách, nhìn về hàng cuối cùng, nơi đó có tên vật liệu, số lượng cần mua, cùng địa điểm có thể thu được.Một trăm tờ phù lục trống, hàng chưa thành phẩm. Mua tại Dương Gia Trấn, nơi cách Phong Lâm Phường Thị chưa tới chục dặm về phía bắc, hàng trong tay một vị tán tu đạo hiệu Môn Phù Tán Nhân." Vậy cần phải rời khỏi phường thị " Từ Nhạc Nhạc không suy nghĩ nhiều, cấp tốc lên đường, đi ra cổng phường thị.Vượt qua trận pháp huyễn tượng, tác dụng của nó là tránh cho phàm nhân đi lạc vào phường thị, nàng đặt chân tới một hẻm núi vắng vẻ, tứ phía là vách đá cao trơn trợt." Giờ chỉ cần tiến về phía bắc là được " Từ Nhạc Nhạc nói thầm.Nàng rất thiếu tính cảnh giác, tựa cừu non vừa ra đời, không hề nhận thấy con dị trùng giáp xác dưới chân là cái định vị giúp kẻ mang ác ý bám theo mình.Chắc cũng vì chẳng mấy khi nghĩa phụ nhờ bản thân làm việc, nên nàng chỉ muốn hoàn thành trong thời gian ngắn nhất có thể.Đi bộ thì quá chậm, thế là nàng có phương án khác.Từ túi trữ vật lấy một tấm Tẩu Hành Phù, thứ này so với Khinh Thân Thuật thì chậm hơn tí, nhưng được cái ít tiêu hao linh khí hơn.Còn một điều nữa, đó là Tẩu Hành Phù có thể tái sử dụng nhiều lần, chỉ cho đến khi phù văn bên trên biến mất hoàn toàn mới mất hiệu lực, cần tờ mới thay thế.Dĩ nhiên, Tầu Hành Phù thì chỉ giúp hành tẩu thôi, tức là chỉ chạy đường chứ không thể phi hành.Đợi khi đã rời khỏi hẻm núi chật hẹp, Từ Nhạc Nhạc nhanh nhẹn dùng linh khí kích hoạt, rồi dán tờ phù lục lên đùi.Thế là ngay lập tức, cứ như được thổ công phù hộ hai chân, nàng chạy bộ còn nhanh hơn cả chiến mã phi nước đại, dù là chủng loại một ngày bôn tẩu chục dặm cũng không thể sánh bằng nàng Có thể nói không hề phóng đại rằng, mỗi mảnh đất, mỗi sợi cỏ, mỗi hạt cát đều đang giúp chút ít sức lực, giúp Từ Nhạc Nhạc di chuyển nhanh nhất có thể.Nhưng có một chuyện Từ Nhạc Nhạc chưa biết, dưới gót giày, con phi trùng tựa bọ cánh cứng bỗng dưng giơ mông, phát ra mùi hương vô sắc vô vị, lan tỏa trên tuyến đường nàng di chuyển.Mùi hương càng đi càng xa, hành tung của nàng đã rơi vào tay kẻ có ý đồ xấu....Bấy giờ, tại tòa động phủ được cho thuê nằm cạnh cửa bắc phường thị, hai tên nam tu ngồi trên ghế đá thưởng thức mấy vò linh tửu.Có kẻ thon gầy, người lại cường tráng cơ bắp như trâu cày.Kẻ thon gầy là nam tu mặc thanh sam, ngũ quan tuấn tú, tựa thư sinh tại phàm tục trong bụng đầy thư văn, chuẩn bị lên đường tham gia thi hội giành trạng nguyên.Bề ngoài thì rất tốt, nhưng ai biết đâu được, phải chăng là hình người dạng cẩu, lòng lang dạ sói.Người cường tráng còn thì có cái đầu trọc lóc đến nỗi phát sáng, ngũ quan hắn bậm trợn giống Lý Quỳ tại thế, thân trên để trần, cạnh chân đặt một thanh đại đao sắc bén.Cả hai dù là đồng bạn, nhưng cực kỳ đối lập.Nam tu tuấn tú thì uống từng ly, từng ngụm nhỏ một, nhấm nháp rồi lại phẩm vị, chỉ thiếu việc viết một bài thơ nữa là đủ bộ.Còn đầu trọc ư?Nốc cả thùng to mới đủ no, người không biết còn tưởng có h·ạn h·án, hắn thì c·hết khát ba năm.Ục ục ục —" Khà...quá đã "Đầu trọc đập cả cái vò linh tửu đã cạn sạch vào mặt bàn đá, khiến nó nát vụn thành từng mảnh nhỏ, lỗ mãng thế này thì cần thiên phú mới làm được." Tránh xa ta một chút " Nam tu tuấn tú cau mày rất ghét bỏ. " Còn nữa, đừng có bắn rượu từ mồm ngươi lên người ta, kinh tởm! ""..." Đầu trọc bị mắng, chỉ im lặng không dám phản bác.Tu vi hắn yếu hơn đối phương ròng rã một cái tiểu cảnh giới, tận hai tầng luyện khí, dĩ nhiên khó mà đánh lại nam tu tuấn tú đang ở cấp độ luyện khí trung kỳ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận