Tuyệt! Bắt Đầu Thần Linh Cảnh, Ta Vô Địch Ngươi Tùy Ý
Chương 85 vô thủy kiếm
Chương 85: Vô Thủy Kiếm
“Thứ quỷ quái gì?” Mặc dù tâm thần Diệp Hàn chấn động.
Thế nhưng bàn tay khổng lồ màu vàng vươn về phía Tiên Đạo Viện lại không hề dừng lại chút nào.
Theo bàn tay khổng lồ màu vàng đột nhiên chụp xuống.
Mọi người bên trong Tiên Đạo Viện đều cảm thấy lạnh sống lưng.
“Không!” Nhiễm Thương Thiên gầm thét lên.
Chỉ thấy bàn tay khổng lồ màu vàng dễ như trở bàn tay phá hủy hoàn toàn hơn phân nửa Tiên Đạo Viện.
Hàng vạn sinh linh trực tiếp bỏ mạng.
Một số đệ tử chưa chết ngay lập tức phát ra tiếng gào thét thê lương không gì sánh được, nhưng vào thời khắc sinh tử tồn vong thế này, ai nấy đều lo sợ bất an, căn bản không có người nào đi quan tâm sống chết của bọn họ.
Thậm chí.
Một số đệ tử, trưởng lão không bị bàn tay khổng lồ màu vàng liên lụy thì lộ vẻ vui mừng trên mặt.
Trong mắt bọn họ, đồng bạn, sư trưởng ngày xưa không hề quan trọng bằng tính mạng của bản thân.
Đây cũng chính là pháp tắc tàn khốc của tu tiên giới.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, đáy lòng Diệp Hàn không hề có chút ý thương hại nào.
Tông môn thế lực như thế này cũng không đáng để Diệp Hàn thương hại.
Theo đông đảo sinh linh bỏ mạng, trong không khí cũng tràn ngập một mùi máu tanh.
Lúc này sắc mặt Nhiễm Thương Thiên cũng lúc xanh lúc trắng.
Đúng lúc này.
Thanh âm vừa mới đột nhiên xuất hiện trong đầu Diệp Hàn lại vang lên lần nữa.
“Chủ nhân, ta ở đây, ở chỗ này......” “Chủ nhân...... Hu hu hu...... Ngươi không nhớ ra ta sao......” “Chẳng lẽ ngươi đã quên quãng thời gian khoái hoạt một người một kiếm của chúng ta sao?” Nghe vậy, Diệp Hàn lộ vẻ mặt mờ mịt.
Thông qua bàn tay khổng lồ màu vàng, Diệp Hàn vẫn không ngừng quan sát hoàn cảnh xung quanh, nhưng không tìm thấy nơi phát ra thanh âm này.
“Chủ nhân, ta ở đây mà...... Ta hiện tại chính là thanh tàn kiếm kia.” Nghe đến đây, Diệp Hàn hơi sững người.
Ánh mắt Diệp Hàn bất giác chậm rãi nhìn về phía thanh tàn kiếm cổ xưa trên tay Nhiễm Thương Thiên.
Mà thanh tàn kiếm kia, khi chú ý tới ánh mắt Diệp Hàn đang nhìn tới, lập tức rung động dữ dội, giống như đang hưởng ứng Diệp Hàn vậy.
Nhìn cảnh này, Diệp Hàn khẽ nhíu mày.
Diệp Hàn vốn đang ẩn thân trong vết nứt không gian vung tay lên, vết nứt không gian lại bị xé ra một lỗ hổng lớn.
Mà Diệp Hàn sải một bước liền đi tới không trung phía trên Tiên Đạo Viện.
Theo chân thân Diệp Hàn hoàn toàn xuất hiện.
Tần suất chấn động của thanh tàn kiếm cổ xưa kia càng lúc càng nhanh.
Mà lúc này, đáy lòng Nhiễm Thương Thiên đột nhiên dâng lên một dự cảm chẳng lành.
“Đây là chuyện gì?” Vừa dứt lời.
Thanh tàn kiếm cổ xưa hoàn toàn thoát khỏi sự khống chế của Nhiễm Thương Thiên, toàn bộ thân kiếm bắn về phía Diệp Hàn.
Theo một tiếng kiếm minh vui vẻ.
Phía trên thanh tàn kiếm cổ xưa đột nhiên bộc phát ra một luồng thần uy kinh khủng tàn sát vạn vật.
“Chuyện gì xảy ra, Chu Tước Kiếm của ta đang rung động?” Ở nơi xa ngoài trăm vạn dặm, một bóng người thần bí đang nhẹ nhàng vuốt ve một thanh trường kiếm màu đỏ, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc.
“Từ xưa đến nay, chỉ có kiếm của người kia từng khiến Chu Tước Kiếm sinh ra cộng hưởng.” “Chẳng lẽ......” Mà lúc này.
Bên trong Tiên Đạo Viện cũng xuất hiện dị tượng khủng bố.
Vô số linh kiếm cùng nhau rung động.
“Chuyện gì xảy ra, kiếm của ta thế mà không nghe sai khiến.” “Ngọa Tào, ngươi vậy đã là gì, kiếm của ta giống như sợ tè ra quần, thế mà đang rỉ nước ra ngoài......” Đám đông đệ tử vốn đã bị một kích khủng bố của bàn tay khổng lồ màu vàng dọa cho hoang mang lo sợ, lúc này càng thêm lo sợ bất an.
Theo thanh tàn kiếm cổ xưa không ngừng phát ra tiếng kiếm minh vang vọng, tất cả linh kiếm gần đó đều tỏ ra sợ hãi, làm ra tư thế triều bái.
Thần Linh Chi Nhãn của Diệp Hàn chậm rãi quét qua.
【 Vô Thủy Kiếm: Hạ phẩm Đế khí (Trạng thái không hoàn chỉnh). Vô Thủy Kiếm hoàn chỉnh thuộc về loại Đế khí cực phẩm có thể tăng trưởng. 】 Nhìn tin tức phản hồi từ Thần Linh Chi Nhãn, Diệp Hàn cũng không nhịn được dụi mắt.
“Hít...... Đế khí cực phẩm có thể tăng trưởng? Cũng có nghĩa là có cơ hội tăng trưởng đến Thần khí.” Diệp Hàn hít sâu một hơi.
Trong ánh mắt khó hiểu của mọi người.
Thanh tàn kiếm tỏa ra thần uy khủng bố vui vẻ bay lượn vòng quanh Diệp Hàn.
Dần dần, thanh tàn kiếm cổ xưa liền lơ lửng trước mặt Diệp Hàn.
Mà nhìn cảnh này, Nhiễm Thương Thiên cũng nheo mắt lại, trong lòng lập tức hiểu ra thanh tàn kiếm cổ xưa kia tất nhiên còn ẩn giấu bí mật gì đó.
Phải biết rằng thanh tàn kiếm này là lần trước hắn tìm được từ trong bí cảnh suýt nữa khiến hắn bỏ mạng.
So sánh với Đế khí bình thường, mặc dù thanh tàn kiếm cổ xưa chỉ là Hạ phẩm Đế khí, thế nhưng uy lực lại có thể sánh ngang với Thượng phẩm Đế khí.
Nghĩ tới đây.
Nhiễm Thương Thiên càng thêm tò mò về Diệp Hàn.
Còn về phía Diệp Hàn.
Nhìn thanh tàn kiếm trước mặt, Diệp Hàn bất đắc dĩ cười một tiếng, “Vừa rồi là ngươi gọi trẫm đúng không.” “Chủ nhân, ngươi thật sự quên ta rồi sao? Là ta mà.” “Hu hu hu, ‘tằng kinh thương hải nan vi thủy’, thật khiến người ta đau lòng quá.” “Chúng ta chỉ mới mấy trăm ngàn năm không gặp nhau, chủ nhân đã quên mất ta rồi......” Nghe Khí Linh của thanh tàn kiếm trước mặt truyền âm trong đầu mình, mặt Diệp Hàn sa sầm lại.
“Im miệng, ngươi nhận lầm người rồi.” Đối với cái Khí Linh lắm mồm này, Diệp Hàn không nhịn được muốn biến nó thành sắt vụn.
“Chủ nhân của ngươi là ai?” Diệp Hàn dùng ý thức giao tiếp hỏi.
“Hu hu hu, chủ nhân của ta chính là ngươi mà.” Diệp Hàn cực kỳ bất đắc dĩ, “Vậy tên của trẫm thì ngươi phải biết chứ?” “Ta làm sao dám gọi thẳng tên chủ nhân?” Khí Linh nhỏ giọng đáp lại.
“Đi ngươi đại gia, trẫm lệnh ngươi trả lời.” “Không...... Không......” Bị Diệp Hàn quát một tiếng như vậy, Khí Linh vừa mới còn vô cùng hoạt bát lập tức bắt đầu nói lắp.
“Nói mau!” Diệp Hàn vô cùng tức giận.
“Bất, bất...... Bất Tử Tiên Đế.” Khí Linh lắp bắp nói.
Nghe được lời này của Khí Linh, Diệp Hàn giật nảy mình, “Bất Tử Tiên Đế, ngươi là Đế khí của Bất Tử Tiên Đế?” “Chủ nhân, ngươi đừng đùa giỡn ta......” Thanh âm oan ức của Khí Linh vang lên trong đầu Diệp Hàn.
Lập tức Diệp Hàn hiểu ra mọi chuyện.
“Ngay cả Phong Đô Đại Đế còn ngơ ngác khó hiểu, lại xem mình là Bất Tử Tiên Đế......” “Chẳng lẽ trẫm thật sự là Bất Tử Tiên Đế chuyển thế?” Ý nghĩ này vừa xuất hiện, Diệp Hàn liền lập tức bác bỏ, “Ta là người xuyên việt cơ mà, sao có thể là Bất Tử Tiên Đế được, chẳng lẽ là vì huyết mạch Bất Tử Tiên Đế trong cơ thể......” Còn không đợi Diệp Hàn nghĩ xong.
Viện trưởng Tiên Đạo Viện Nhiễm Thương Thiên ở đằng xa đã lao về phía Diệp Hàn.
“Chủ nhân, hãy để chúng ta lại một lần nữa kề vai chiến đấu.” Thanh âm của Khí Linh vang lên trong đầu Diệp Hàn.
Nghe vậy, Diệp Hàn quỷ thần xui khiến vươn tay cầm lấy Vô Thủy Kiếm trước mặt.
Vừa mới cầm vào tay, Diệp Hàn liền có thể cảm nhận được lực lượng kinh khủng truyền ra từ thân Vô Thủy Kiếm.
Hơi giơ tay, Diệp Hàn nhẹ nhàng chém ra một kiếm.
Một đạo kiếm mang xẹt qua chân trời bắn ra.
Giờ khắc này.
Trong mắt mọi người ở đây chỉ còn lại kiếm mang khủng bố vô biên vô tận.
“Kiếm chi đại đạo, làm sao có thể?” Nhiễm Thương Thiên vô cùng sợ hãi, thân hình nhanh chóng lùi lại.
Mà Diệp Hàn cảm nhận được một kích khủng bố ẩn chứa Kiếm chi đại đạo do chính mình chém ra, cũng kinh ngạc không thôi.
“Trẫm học được Kiếm chi đại đạo từ lúc nào?” Vừa dứt lời.
Kiếm mang khủng bố Diệp Hàn chém ra vẫn trảm kích lên người Nhiễm Thương Thiên, theo một vùng bạch quang kịch liệt, tất cả mọi người đều nhắm mắt lại.
Khi mọi người mở mắt ra lần nữa.
Một cánh tay tỏa ra huyết khí khủng bố từ giữa không trung rơi xuống.
Mà lúc này, viện trưởng Tiên Đạo Viện Nhiễm Thương Thiên tóc tai bù xù, khí tức toàn thân cực độ hỗn loạn.
“Phụt......” “Làm sao có thể, thực lực của ngươi lại đạt đến Tiên Đế tứ cảnh!” Nhiễm Thương Thiên ôm lấy cánh tay cụt, vô cùng hoảng sợ nhìn Diệp Hàn.
Mà Diệp Hàn nhếch miệng mỉm cười, nhưng hoàn toàn không trả lời đối phương.
Ngay lúc Diệp Hàn định dứt khoát chém chết đối phương, sắc mặt Diệp Hàn khẽ biến.
“Tu vi của ta đang giảm xuống, xem ra hiệu quả của Sát Na Phương Hoa Đan sắp hết.” Lúc này Diệp Hàn lại nhận ra điều gì đó, “Lại còn có mấy luồng khí tức đang đến gần, hẳn là cường giả Thần Linh Tiên Đế cảnh của mảnh đại lục này.” Nhìn Nhiễm Thương Thiên đã bị trọng thương, lại nhìn Tiên Đạo Viện bị chính mình phá hủy một nửa, khóe miệng Diệp Hàn hơi nhếch lên.
Chỉ thấy Diệp Hàn vung tay lên, vết nứt không gian sau lưng lại một lần nữa bị xé rách.
Diệp Hàn quay người, một bước tiến vào trong vết nứt không gian.
“Hừ, hôm nay tha cho các ngươi một mạng, trẫm muốn để các ngươi sống qua ngày trong thấp thỏm lo âu.” “Nhớ kỹ cho trẫm, tương lai không xa, ngày trẫm đặt chân lên địa bàn Tiên Đạo Viện các ngươi, chính là lúc Tiên Đạo Viện các ngươi triệt để diệt vong.”
“Thứ quỷ quái gì?” Mặc dù tâm thần Diệp Hàn chấn động.
Thế nhưng bàn tay khổng lồ màu vàng vươn về phía Tiên Đạo Viện lại không hề dừng lại chút nào.
Theo bàn tay khổng lồ màu vàng đột nhiên chụp xuống.
Mọi người bên trong Tiên Đạo Viện đều cảm thấy lạnh sống lưng.
“Không!” Nhiễm Thương Thiên gầm thét lên.
Chỉ thấy bàn tay khổng lồ màu vàng dễ như trở bàn tay phá hủy hoàn toàn hơn phân nửa Tiên Đạo Viện.
Hàng vạn sinh linh trực tiếp bỏ mạng.
Một số đệ tử chưa chết ngay lập tức phát ra tiếng gào thét thê lương không gì sánh được, nhưng vào thời khắc sinh tử tồn vong thế này, ai nấy đều lo sợ bất an, căn bản không có người nào đi quan tâm sống chết của bọn họ.
Thậm chí.
Một số đệ tử, trưởng lão không bị bàn tay khổng lồ màu vàng liên lụy thì lộ vẻ vui mừng trên mặt.
Trong mắt bọn họ, đồng bạn, sư trưởng ngày xưa không hề quan trọng bằng tính mạng của bản thân.
Đây cũng chính là pháp tắc tàn khốc của tu tiên giới.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, đáy lòng Diệp Hàn không hề có chút ý thương hại nào.
Tông môn thế lực như thế này cũng không đáng để Diệp Hàn thương hại.
Theo đông đảo sinh linh bỏ mạng, trong không khí cũng tràn ngập một mùi máu tanh.
Lúc này sắc mặt Nhiễm Thương Thiên cũng lúc xanh lúc trắng.
Đúng lúc này.
Thanh âm vừa mới đột nhiên xuất hiện trong đầu Diệp Hàn lại vang lên lần nữa.
“Chủ nhân, ta ở đây, ở chỗ này......” “Chủ nhân...... Hu hu hu...... Ngươi không nhớ ra ta sao......” “Chẳng lẽ ngươi đã quên quãng thời gian khoái hoạt một người một kiếm của chúng ta sao?” Nghe vậy, Diệp Hàn lộ vẻ mặt mờ mịt.
Thông qua bàn tay khổng lồ màu vàng, Diệp Hàn vẫn không ngừng quan sát hoàn cảnh xung quanh, nhưng không tìm thấy nơi phát ra thanh âm này.
“Chủ nhân, ta ở đây mà...... Ta hiện tại chính là thanh tàn kiếm kia.” Nghe đến đây, Diệp Hàn hơi sững người.
Ánh mắt Diệp Hàn bất giác chậm rãi nhìn về phía thanh tàn kiếm cổ xưa trên tay Nhiễm Thương Thiên.
Mà thanh tàn kiếm kia, khi chú ý tới ánh mắt Diệp Hàn đang nhìn tới, lập tức rung động dữ dội, giống như đang hưởng ứng Diệp Hàn vậy.
Nhìn cảnh này, Diệp Hàn khẽ nhíu mày.
Diệp Hàn vốn đang ẩn thân trong vết nứt không gian vung tay lên, vết nứt không gian lại bị xé ra một lỗ hổng lớn.
Mà Diệp Hàn sải một bước liền đi tới không trung phía trên Tiên Đạo Viện.
Theo chân thân Diệp Hàn hoàn toàn xuất hiện.
Tần suất chấn động của thanh tàn kiếm cổ xưa kia càng lúc càng nhanh.
Mà lúc này, đáy lòng Nhiễm Thương Thiên đột nhiên dâng lên một dự cảm chẳng lành.
“Đây là chuyện gì?” Vừa dứt lời.
Thanh tàn kiếm cổ xưa hoàn toàn thoát khỏi sự khống chế của Nhiễm Thương Thiên, toàn bộ thân kiếm bắn về phía Diệp Hàn.
Theo một tiếng kiếm minh vui vẻ.
Phía trên thanh tàn kiếm cổ xưa đột nhiên bộc phát ra một luồng thần uy kinh khủng tàn sát vạn vật.
“Chuyện gì xảy ra, Chu Tước Kiếm của ta đang rung động?” Ở nơi xa ngoài trăm vạn dặm, một bóng người thần bí đang nhẹ nhàng vuốt ve một thanh trường kiếm màu đỏ, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc.
“Từ xưa đến nay, chỉ có kiếm của người kia từng khiến Chu Tước Kiếm sinh ra cộng hưởng.” “Chẳng lẽ......” Mà lúc này.
Bên trong Tiên Đạo Viện cũng xuất hiện dị tượng khủng bố.
Vô số linh kiếm cùng nhau rung động.
“Chuyện gì xảy ra, kiếm của ta thế mà không nghe sai khiến.” “Ngọa Tào, ngươi vậy đã là gì, kiếm của ta giống như sợ tè ra quần, thế mà đang rỉ nước ra ngoài......” Đám đông đệ tử vốn đã bị một kích khủng bố của bàn tay khổng lồ màu vàng dọa cho hoang mang lo sợ, lúc này càng thêm lo sợ bất an.
Theo thanh tàn kiếm cổ xưa không ngừng phát ra tiếng kiếm minh vang vọng, tất cả linh kiếm gần đó đều tỏ ra sợ hãi, làm ra tư thế triều bái.
Thần Linh Chi Nhãn của Diệp Hàn chậm rãi quét qua.
【 Vô Thủy Kiếm: Hạ phẩm Đế khí (Trạng thái không hoàn chỉnh). Vô Thủy Kiếm hoàn chỉnh thuộc về loại Đế khí cực phẩm có thể tăng trưởng. 】 Nhìn tin tức phản hồi từ Thần Linh Chi Nhãn, Diệp Hàn cũng không nhịn được dụi mắt.
“Hít...... Đế khí cực phẩm có thể tăng trưởng? Cũng có nghĩa là có cơ hội tăng trưởng đến Thần khí.” Diệp Hàn hít sâu một hơi.
Trong ánh mắt khó hiểu của mọi người.
Thanh tàn kiếm tỏa ra thần uy khủng bố vui vẻ bay lượn vòng quanh Diệp Hàn.
Dần dần, thanh tàn kiếm cổ xưa liền lơ lửng trước mặt Diệp Hàn.
Mà nhìn cảnh này, Nhiễm Thương Thiên cũng nheo mắt lại, trong lòng lập tức hiểu ra thanh tàn kiếm cổ xưa kia tất nhiên còn ẩn giấu bí mật gì đó.
Phải biết rằng thanh tàn kiếm này là lần trước hắn tìm được từ trong bí cảnh suýt nữa khiến hắn bỏ mạng.
So sánh với Đế khí bình thường, mặc dù thanh tàn kiếm cổ xưa chỉ là Hạ phẩm Đế khí, thế nhưng uy lực lại có thể sánh ngang với Thượng phẩm Đế khí.
Nghĩ tới đây.
Nhiễm Thương Thiên càng thêm tò mò về Diệp Hàn.
Còn về phía Diệp Hàn.
Nhìn thanh tàn kiếm trước mặt, Diệp Hàn bất đắc dĩ cười một tiếng, “Vừa rồi là ngươi gọi trẫm đúng không.” “Chủ nhân, ngươi thật sự quên ta rồi sao? Là ta mà.” “Hu hu hu, ‘tằng kinh thương hải nan vi thủy’, thật khiến người ta đau lòng quá.” “Chúng ta chỉ mới mấy trăm ngàn năm không gặp nhau, chủ nhân đã quên mất ta rồi......” Nghe Khí Linh của thanh tàn kiếm trước mặt truyền âm trong đầu mình, mặt Diệp Hàn sa sầm lại.
“Im miệng, ngươi nhận lầm người rồi.” Đối với cái Khí Linh lắm mồm này, Diệp Hàn không nhịn được muốn biến nó thành sắt vụn.
“Chủ nhân của ngươi là ai?” Diệp Hàn dùng ý thức giao tiếp hỏi.
“Hu hu hu, chủ nhân của ta chính là ngươi mà.” Diệp Hàn cực kỳ bất đắc dĩ, “Vậy tên của trẫm thì ngươi phải biết chứ?” “Ta làm sao dám gọi thẳng tên chủ nhân?” Khí Linh nhỏ giọng đáp lại.
“Đi ngươi đại gia, trẫm lệnh ngươi trả lời.” “Không...... Không......” Bị Diệp Hàn quát một tiếng như vậy, Khí Linh vừa mới còn vô cùng hoạt bát lập tức bắt đầu nói lắp.
“Nói mau!” Diệp Hàn vô cùng tức giận.
“Bất, bất...... Bất Tử Tiên Đế.” Khí Linh lắp bắp nói.
Nghe được lời này của Khí Linh, Diệp Hàn giật nảy mình, “Bất Tử Tiên Đế, ngươi là Đế khí của Bất Tử Tiên Đế?” “Chủ nhân, ngươi đừng đùa giỡn ta......” Thanh âm oan ức của Khí Linh vang lên trong đầu Diệp Hàn.
Lập tức Diệp Hàn hiểu ra mọi chuyện.
“Ngay cả Phong Đô Đại Đế còn ngơ ngác khó hiểu, lại xem mình là Bất Tử Tiên Đế......” “Chẳng lẽ trẫm thật sự là Bất Tử Tiên Đế chuyển thế?” Ý nghĩ này vừa xuất hiện, Diệp Hàn liền lập tức bác bỏ, “Ta là người xuyên việt cơ mà, sao có thể là Bất Tử Tiên Đế được, chẳng lẽ là vì huyết mạch Bất Tử Tiên Đế trong cơ thể......” Còn không đợi Diệp Hàn nghĩ xong.
Viện trưởng Tiên Đạo Viện Nhiễm Thương Thiên ở đằng xa đã lao về phía Diệp Hàn.
“Chủ nhân, hãy để chúng ta lại một lần nữa kề vai chiến đấu.” Thanh âm của Khí Linh vang lên trong đầu Diệp Hàn.
Nghe vậy, Diệp Hàn quỷ thần xui khiến vươn tay cầm lấy Vô Thủy Kiếm trước mặt.
Vừa mới cầm vào tay, Diệp Hàn liền có thể cảm nhận được lực lượng kinh khủng truyền ra từ thân Vô Thủy Kiếm.
Hơi giơ tay, Diệp Hàn nhẹ nhàng chém ra một kiếm.
Một đạo kiếm mang xẹt qua chân trời bắn ra.
Giờ khắc này.
Trong mắt mọi người ở đây chỉ còn lại kiếm mang khủng bố vô biên vô tận.
“Kiếm chi đại đạo, làm sao có thể?” Nhiễm Thương Thiên vô cùng sợ hãi, thân hình nhanh chóng lùi lại.
Mà Diệp Hàn cảm nhận được một kích khủng bố ẩn chứa Kiếm chi đại đạo do chính mình chém ra, cũng kinh ngạc không thôi.
“Trẫm học được Kiếm chi đại đạo từ lúc nào?” Vừa dứt lời.
Kiếm mang khủng bố Diệp Hàn chém ra vẫn trảm kích lên người Nhiễm Thương Thiên, theo một vùng bạch quang kịch liệt, tất cả mọi người đều nhắm mắt lại.
Khi mọi người mở mắt ra lần nữa.
Một cánh tay tỏa ra huyết khí khủng bố từ giữa không trung rơi xuống.
Mà lúc này, viện trưởng Tiên Đạo Viện Nhiễm Thương Thiên tóc tai bù xù, khí tức toàn thân cực độ hỗn loạn.
“Phụt......” “Làm sao có thể, thực lực của ngươi lại đạt đến Tiên Đế tứ cảnh!” Nhiễm Thương Thiên ôm lấy cánh tay cụt, vô cùng hoảng sợ nhìn Diệp Hàn.
Mà Diệp Hàn nhếch miệng mỉm cười, nhưng hoàn toàn không trả lời đối phương.
Ngay lúc Diệp Hàn định dứt khoát chém chết đối phương, sắc mặt Diệp Hàn khẽ biến.
“Tu vi của ta đang giảm xuống, xem ra hiệu quả của Sát Na Phương Hoa Đan sắp hết.” Lúc này Diệp Hàn lại nhận ra điều gì đó, “Lại còn có mấy luồng khí tức đang đến gần, hẳn là cường giả Thần Linh Tiên Đế cảnh của mảnh đại lục này.” Nhìn Nhiễm Thương Thiên đã bị trọng thương, lại nhìn Tiên Đạo Viện bị chính mình phá hủy một nửa, khóe miệng Diệp Hàn hơi nhếch lên.
Chỉ thấy Diệp Hàn vung tay lên, vết nứt không gian sau lưng lại một lần nữa bị xé rách.
Diệp Hàn quay người, một bước tiến vào trong vết nứt không gian.
“Hừ, hôm nay tha cho các ngươi một mạng, trẫm muốn để các ngươi sống qua ngày trong thấp thỏm lo âu.” “Nhớ kỹ cho trẫm, tương lai không xa, ngày trẫm đặt chân lên địa bàn Tiên Đạo Viện các ngươi, chính là lúc Tiên Đạo Viện các ngươi triệt để diệt vong.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận