Tuyệt! Bắt Đầu Thần Linh Cảnh, Ta Vô Địch Ngươi Tùy Ý

Chương 128: không già đan? Tiếp tục Giải Thạch

Chương 128: Không Già Đan? Tiếp tục Giải Thạch
"Thứ này lại có thể là một viên đan dược Thượng Cổ."
Tráng hán lên tiếng.
Đám người nhìn chằm chằm vào viên đan dược màu vàng trên tay tráng hán.
Rất nhanh, một luồng Đan Hương lan tỏa ra, đám đông hít mạnh mấy hơi.
"Chỉ dựa vào mùi đan hương này, nó tuyệt đối không phải đan dược phổ thông."
"Chẳng lẽ là đan dược thánh phẩm Thượng Cổ?"
Đám người kinh ngạc không thôi, Minh Hạo Hiên cũng nghẹn họng nhìn trân trối viên đan dược màu vàng trên tay tráng hán.
Chỉ thấy Diệp Hàn thoáng cái đã xuất hiện bên cạnh tráng hán, đồng thời lấy ngay ra một cái bình ngọc, trực tiếp đựng viên đan dược này vào.
Nữ tử váy đỏ nhìn vẻ vui mừng trên mặt Diệp Hàn, cũng nhíu mày.
"Các hạ có phải biết đây là đan dược gì không?"
Diệp Hàn cười nhạo nói: "Ta đương nhiên biết, chẳng lẽ các ngươi lại nhìn không ra."
Đám người tỏ ra lúng túng.
Mà nữ tử váy đỏ khẽ cười nói, "Các hạ nói đùa rồi, trên thế giới này chủng loại đan dược nhiều vô số kể, tự nhiên không ai biết hết tất cả các loại đan dược."
"Nếu các hạ biết đây là đan dược gì, tốt nhất vẫn nên cho chúng ta biết, như vậy chúng ta mới có thể định giá cho các hạ."
Diệp Hàn suy tư một lát.
"Viên đan dược này không phải đan dược thánh phẩm."
Vừa dứt lời, Minh Hạo Hiên lập tức nói ra, "Ta biết ngay mà, làm sao có thể là đan dược thánh phẩm được, ta......"
Còn chưa đợi hắn nói hết lời.
Diệp Hàn trực tiếp chen vào nói: "Đây là một viên đan dược đế phẩm Thượng Cổ."
Nữ tử váy đỏ nhíu mày, "Đan dược đế phẩm?"
Bên cạnh, Liễu Mộ Tuyết và Lý Thanh Phong cũng tỏ ra nghi ngờ.
"Viên đan này do cơ duyên xảo hợp bị lớp vỏ đá này bao bọc, không tiếp xúc với không khí, cho nên mới giữ được lâu như vậy, mà dược hiệu cũng không bị thất thoát bao nhiêu."
Nữ tử váy đỏ tiếp tục mở miệng hỏi, "Tên của đan dược là gì?"
Diệp Hàn lộ ra một nụ cười thần bí.
"Đây là Không Già Đan."
Lời này vừa nói ra, sắc mặt mọi người có mặt tại đây đều đại biến.
"Làm sao có thể là Không Già Đan được."
"Không Già Đan không phải đã sớm biến mất trong dòng sông thời gian rồi sao?"
"Không sai, nếu thật sự là Không Già Đan, chẳng phải tất cả lão bất tử ở Bắc Vực này đều sẽ đổ xô tới sao?"
Tiếng bàn tán kịch liệt của đám người cũng làm Diệp Hàn hơi sững sờ.
"Không phải chỉ là Không Già Đan thôi sao?"
"Tuy gọi là Không Già Đan, nhưng cũng không thể khiến người ta bất lão bất tử, chỉ là diên thọ ba ngàn năm mà thôi."
"Đối với tu sĩ mà nói, ba ngàn năm thoáng qua tức thì, cho nên đan dược này cũng khá là gân gà."
Diệp Hàn vừa dứt lời.
Nữ tử váy đỏ lại lộ vẻ mặt ‘chỉ tiếc rèn sắt không thành thép’.
"Diên thọ ba ngàn năm chẳng lẽ còn chưa đủ sao?"
"Phải biết rằng, đây là diên thọ ba ngàn năm mà không cần bất kỳ điều kiện gì, cho dù là người bình thường dùng Không Già Đan này cũng có thể diên thọ ba ngàn năm, đồng thời không có bất kỳ tác dụng phụ nào."
"Có biết bao nhiêu người thọ nguyên sắp cạn, đối với bọn hắn mà nói có thể sống thêm một ngày đã là tốt rồi, huống chi là ba ngàn năm."
"Nếu thật sự như ngươi nói đây là Không Già Đan, vậy giá trị của viên đan dược này sẽ vượt qua 10.000 linh thạch cực phẩm."
Nghe lời này, Diệp Hàn cũng hơi kinh ngạc.
Mà Minh Hạo Hiên đã sớm sững người tại chỗ, nhưng trên mặt vẫn lộ vẻ không cam lòng: "Hừ, ai biết có thật là Không Già Đan không."
Nữ tử váy đỏ che mặt mở miệng nói: "Nếu tin tưởng ta, ngươi có thể đưa đan dược cho ta, ta sẽ để người bên cạnh mình kiểm tra một chút."
Diệp Hàn với vẻ mặt không quan tâm, ném bình ngọc qua.
Tất cả mọi người đều giật nảy mình.
Nữ tử váy đỏ nhận lấy bình ngọc, cũng trực tiếp giao cho lão giả bên cạnh.
Lão giả mở bình ngọc, lấy đan dược ra bắt đầu kiểm tra, không bao lâu sau, lão giả chậm rãi nói: "Tiểu thư, đúng là Không Già Đan, giá trị vào khoảng 10.000 linh thạch cực phẩm."
Lời này vừa nói ra, đám người ngây ra như phỗng.
Minh Hạo Hiên cũng lộ vẻ mặt không dám tin.
Nhìn Diệp Hàn, Liễu Mộ Tuyết âm thầm suy nghĩ: "Đổ thạch ngươi cũng biết sao? Ngươi còn có bao nhiêu bí mật mà ta không biết nữa."
Mặc dù Diệp Hàn không biết tại sao đối phương có thể kiểm tra ra được, nhưng lúc này hắn cũng nở một nụ cười.
"Tê......"
"Thế mà thật sự giải ra được đồ tốt, vận khí của tên này cũng quá tốt đi."
Tất cả mọi người đều không cho rằng Diệp Hàn dựa vào thực lực chọn trúng tảng đá kia, mà đều cho là Diệp Hàn hoàn toàn là 'đạp vận khí cứt chó'.
"Hừ, không phải chỉ là Không Già Đan thôi sao?"
"Có gì hay mà đắc ý."
"Chúng ta so là tổng giá trị, ai thua ai thắng còn chưa chắc đâu."
Minh Hạo Hiên sắc mặt cực kỳ khó coi, nhìn chằm chằm Diệp Hàn.
"Giải khối đá thứ hai của ta, cắt từ từ dọc theo mép."
Minh Hạo Hiên chỉ huy tráng hán bắt đầu cắt khối đá thứ hai, theo một làn bụi bay lên, hòn đá màu đen bị cắt đi một góc, nhưng vẫn chưa lộ ra thứ gì.
Nhìn cảnh tượng này, tất cả mọi người đều khẽ lắc đầu.
Chỉ có Minh Hạo Hiên là sắc mặt càng lúc càng phấn chấn.
"Cắt tốt lắm, không có gì là đúng rồi, tiếp tục cắt, cắt từng chút một."
Tráng hán làm theo chỉ huy của Minh Hạo Hiên, hạ nhát dao thứ hai, nhát dao này quả nhiên lại lộ ra vật phi thường.
"Đây là?"
Tất cả mọi người đều xúm lại gần.
"Một cây đao sao?"
Mọi người thấy chuôi đao lộ ra, liền suy đoán nói.
Ngay khoảnh khắc chuôi đao lộ ra trước mặt mọi người.
Đám người cũng cảm nhận được sát ý khủng bố cùng mùi máu tươi nồng nặc tỏa ra từ chuôi đao.
"Tê...... Mùi máu tươi nặng như vậy, thanh đao này rốt cuộc đã tàn sát bao nhiêu sinh linh."
"Nhìn uy thế này, e rằng là một thanh đế khí."
Theo phân tích của đám người, Minh Hạo Hiên vui mừng khôn xiết.
Mà chỉ có Diệp Hàn là khóe miệng hơi nhếch lên, còn lộ ra một nụ cười đầy 'ý vị sâu xa'.
Nhìn cảnh này.
Liễu Mộ Tuyết nhẹ giọng hỏi: "Ngươi cười cái gì, chẳng lẽ thanh đao kia có vấn đề?"
Diệp Hàn khẽ lắc đầu.
"Ai nói với ngươi đó là đao?"
Theo tiếng nói đột ngột này của Diệp Hàn vang lên, tất cả mọi người đều quay đầu nhìn về phía hắn.
"Các ngươi nhìn ta làm gì?"
"Ta nói đây không phải đao, chẳng qua chỉ là chuôi đao thôi."
Đám người nhíu mày.
"Làm sao có thể, khí thế đó tuyệt đối không thể nào chỉ là của chuôi đao được, giải tiếp cho ta."
Minh Hạo Hiên nóng lòng muốn chứng minh bản thân.
Theo tráng hán tiếp tục Giải Thạch, tim mọi người như treo cả lên, "Chẳng lẽ sắp được chứng kiến một thanh đế khí Thượng Cổ xuất hiện sao?"
Theo quá trình Giải Thạch diễn ra, lòng của mọi người dần dần nguội đi một nửa.
Bởi vì phía sau trong viên đá quả thật không nhìn thấy thân đao đâu cả.
"Ta không tin, giải tiếp đi, biết đâu thân đao bị vỡ vụn rồi thì sao."
Minh Hạo Hiên tìm cớ tự an ủi mình.
Theo tráng hán cắt từng chút một, cả khối đá lớn như vậy được giải hoàn toàn, mà bên trong quả thật chỉ có một cái chuôi đao.
"Thần!"
"Quả thực là quá thần!"
Đám người chuyển ánh mắt sang người Diệp Hàn.
Giờ khắc này, Diệp Hàn đang tận hưởng ánh mắt kính nể của tất cả mọi người.
Bao gồm cả nữ tử váy đỏ che mặt, bao gồm cả Liễu Mộ Tuyết bên cạnh hắn.
"Cái của ngươi tuy chỉ là một chuôi đao, nhưng ta đoán chắc vẫn có giá trị, 100 linh thạch cực phẩm hay là 200 linh thạch cực phẩm nhỉ?"
Lời nói của Diệp Hàn khiến Minh Hạo Hiên tức đến đỏ bừng cả mặt.
"Giờ đến phiên ta rồi nhỉ?"
Diệp Hàn chỉ vào khối đá kỳ dị có một cái lỗ lớn ở giữa mà mình đã chọn.
"Tảng đá kia cũng xoa từng chút một phần vỏ ngoài."
Theo lời Diệp Hàn, tráng hán lập tức cẩn thận từng li từng tí bắt đầu xoa lớp vỏ đá, mà đám đông cũng lập tức vây quanh, thậm chí Diệp Hàn còn bị trực tiếp đẩy ra ngoài.
"Chẳng lẽ lại để hắn mở ra được bảo bối gì nữa sao?"
Nữ tử váy đỏ hơi nhíu mày.
Bạn cần đăng nhập để bình luận