Tuyệt! Bắt Đầu Thần Linh Cảnh, Ta Vô Địch Ngươi Tùy Ý
Chương 219: Quỷ Đế nhận chủ
Chương 219: Quỷ Đế nhận chủ
“Tiểu tử nhà ngươi cũng có chút thú vị đấy.” Quỷ Đế cười cười với Diệp Hàn.
“Quỷ Đế, ngươi bây giờ cũng không có nơi nào để đi, không bằng theo ta.” Diệp Hàn cười nhạt một tiếng.
“Tiểu tử, mặc dù ngươi rất hợp khẩu vị bản đế, nhưng chỉ bằng chút tu vi ấy của ngươi mà cũng mưu toan thu phục bản đế, có phải là quá kiêu ngạo một chút không?” “Phải biết lúc bản đế bắt đầu xông xáo, ngươi còn không biết đang ở nơi nào đâu.” Quỷ Đế vừa nói vừa lộ vẻ khinh thường đối với Diệp Hàn.
“Có đúng không?” “Trẫm cảm thấy mình có thực lực đó.” Diệp Hàn mặt bình tĩnh nhìn thẳng vào hai mắt Quỷ Đế.
Giữa lúc bốn mắt nhìn nhau, Quỷ Đế nhíu mày.
“Vậy ý của ngươi là, giữa chúng ta thế nào cũng sẽ xảy ra một trận xung đột?” “Trẫm thì không có ý nghĩ này.” “Vậy ý ngươi là gì, phải biết bản đế tuyệt đối không thể nào theo ngươi.” Giọng Quỷ Đế dần trở nên nghiêm túc.
“Ngươi cứ nghe trẫm trình bày suy nghĩ đã.” “Đầu tiên, ngươi bây giờ không nơi nào để đi. Ngươi hẳn phải biết, thân phận quỷ tu của ngươi ở thế giới bên ngoài người người đòi đánh. Theo trẫm, trẫm bảo đảm ngươi bình yên vô sự.” “Thứ hai, bây giờ đã không phải thời đại của ngươi nữa, thế giới bên ngoài đã sớm có biến hóa nghiêng trời lệch đất. Ngươi là quỷ tu, thế giới bên ngoài tuyệt đối không có chỗ cho ngươi dung thân.” “Đương nhiên, có lẽ đám tu sĩ che mặt kia rất muốn thấy ngươi gia nhập phe bọn chúng, nhưng ngươi phải hiểu rõ rốt cuộc bọn chúng thật lòng chào đón ngươi, hay chỉ đang lợi dụng giá trị của ngươi mà thôi? Lẽ nào ngươi thật sự muốn bị kẻ khác tùy ý khống chế?” “Cuối cùng...” Nhìn Quỷ Đế đang cau mày, Diệp Hàn cực kỳ tự tin bước lên phía trước.
“Trẫm đáng để ngươi đi theo. Thương Linh giới nếu có thể xuất hiện một vị đế vương chân chính khống chế được hết thảy, vậy nhất định sẽ là trẫm.” Trong lúc nói chuyện, Đế Hoàng Đại Đạo hiển lộ ra.
Hoàng uy kinh khủng trong nháy mắt tràn ngập toàn bộ sơn cốc.
Đồng thời sau lưng Diệp Hàn còn hiện lên một đạo hư ảnh đế hoàng kinh khủng.
“Đế... Đế Hoàng Đại Đạo.” Quỷ Đế mặt hoảng sợ nhìn Diệp Hàn.
Trong khoảnh khắc này.
Trong đầu Quỷ Đế lóe lên một hình ảnh kinh khủng.
Đó là một Chí Tôn vô địch chân chính, tay hắn cầm cự kiếm màu vàng, sau lưng cũng là một đạo hư ảnh đế hoàng tỏa ra hoàng uy khủng bố.
“Sao có thể... Lại là Đế Hoàng Đại Đạo.” “Khó trách bên cạnh ngươi lại có hai vị Tiên Đế cảnh giới Vĩnh Hằng đi theo.” Quỷ Đế tự lẩm bẩm.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Ánh mắt Quỷ Đế dần dần kiên định.
“Nếu ta đồng ý theo ngươi, ngươi sẽ cho ta tự do chứ?” Diệp Hàn cười cười, “Tự do là quyền lợi của mỗi người, trẫm không có bất kỳ lý do gì hạn chế tự do của ngươi.” “Ta hy vọng, sẽ có một ngày, ngươi có thể khiến thế giới này không còn đối địch với quỷ tu chúng ta, bởi vì chúng ta không khác gì người thường.” Quỷ Đế nói chắc như đinh đóng cột.
Diệp Hàn mặt nghiêm túc nhìn đối phương.
“Trẫm xin thề, sẽ có ngày nhất định đánh vỡ những quy tắc mục nát hiện tại, trẫm muốn thành lập một thế giới mà Nhân, Thần, Quỷ, Quái, Yêu đều có thể chung sống hài hòa, nếu vi phạm, trời tru đất diệt.” Lời này vừa nói ra, trên mặt Quỷ Đế nở nụ cười.
“Vậy ta nguyện ý đi theo ngươi.” Nghe vậy, Khương Thái Hư và Ma Đồng đều hơi sững sờ.
“Tốt, ký vào bản Chư thiên khế ước này, về sau ngươi chính là người của trẫm.” Diệp Hàn vừa nói vừa lấy ra một bản Chư thiên khế ước đưa cho Quỷ Đế.
Quỷ Đế cũng trực tiếp ký tên mình lên trên bản Chư thiên khế ước.
Theo việc Quỷ Đế ký tên, Diệp Hàn cũng cảm nhận được một mối liên hệ mơ hồ được tạo ra với đối phương.
“Bái kiến chủ nhân.” Quỷ Đế vẫn mang dáng vẻ đứa trẻ, cung kính cúi đầu trước Diệp Hàn.
Diệp Hàn vội vàng đỡ hắn dậy.
“Được rồi được rồi, mau đứng lên đi.” “Đúng rồi, không cần gọi chủ nhân, ngươi có thể gọi trẫm là điện hạ hoặc công tử, đương nhiên cũng có thể theo bọn họ gọi trẫm là đế chủ.” Quỷ Đế cười cười, “Vâng, đế chủ.” Lúc này, Diệp Hàn mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.
“Ngươi có biết chuyện về cái tay gãy trong vòng xoáy màu đen ở tế đàn kia không?” Diệp Hàn lúc này đột nhiên hỏi.
Theo lời Diệp Hàn nhắc tới tay gãy.
Quỷ Đế lập tức lộ vẻ lo lắng.
“Đế chủ, thần ma tế đàn này thực ra không phải để trấn áp ta, mà là để trấn áp cái tay gãy này.” Quỷ Đế vừa dứt lời.
Mấy người Diệp Hàn đều lộ vẻ kinh ngạc.
“Trấn áp cái tay gãy này...” “Cái tay gãy này rốt cuộc có lai lịch gì?” Quỷ Đế lắc đầu.
“Ta cũng không biết...” “Nói chung, lúc đầu ta bị phong ấn vào tế đàn này thực sự rất oan. Trước đó ta tưởng cái tay gãy này là bảo bối, cho nên sau khi lấy được nó, ta luôn cẩn thận giữ gìn.” “Sau này không biết là kẻ nào làm lộ tin tức, một đám gọi là danh môn chính phái tìm tới, sau đó đột nhiên xuất hiện một vị cường giả bí ẩn, nhưng khi đó cái tay gãy này lại có điều kỳ lạ, tâm trí ta bị nó khống chế.” “Rồi sau đó... ta cứ mơ mơ màng màng bị người kia phong ấn.” “Năng lượng ẩn chứa bên trong cái tay gãy này vô cùng khủng bố. Hơn nữa đã nhiều năm như vậy, vết thương trên tay gãy vẫn còn máu me đầm đìa, y như vừa mới bị chặt đứt vậy...” Nghe vậy, tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt tới.
“Quả nhiên, trông như vừa mới bị chém đứt vậy.” Khương Thái Hư kinh ngạc.
“Đế chủ...” “Thần nghi ngờ đám tu sĩ che mặt này, mục tiêu thật sự của bọn chúng chính là cái tay gãy này.” Theo lời Khương Thái Hư nói.
Diệp Hàn cũng khẽ gật đầu.
“Xác thực có khả năng này.” “Đáng tiếc đám tu sĩ che mặt này hiện tại đều chết sạch, nếu không có lẽ còn có thể từ miệng bọn chúng moi ra được chút gì đó.”
“Tiểu tử nhà ngươi cũng có chút thú vị đấy.” Quỷ Đế cười cười với Diệp Hàn.
“Quỷ Đế, ngươi bây giờ cũng không có nơi nào để đi, không bằng theo ta.” Diệp Hàn cười nhạt một tiếng.
“Tiểu tử, mặc dù ngươi rất hợp khẩu vị bản đế, nhưng chỉ bằng chút tu vi ấy của ngươi mà cũng mưu toan thu phục bản đế, có phải là quá kiêu ngạo một chút không?” “Phải biết lúc bản đế bắt đầu xông xáo, ngươi còn không biết đang ở nơi nào đâu.” Quỷ Đế vừa nói vừa lộ vẻ khinh thường đối với Diệp Hàn.
“Có đúng không?” “Trẫm cảm thấy mình có thực lực đó.” Diệp Hàn mặt bình tĩnh nhìn thẳng vào hai mắt Quỷ Đế.
Giữa lúc bốn mắt nhìn nhau, Quỷ Đế nhíu mày.
“Vậy ý của ngươi là, giữa chúng ta thế nào cũng sẽ xảy ra một trận xung đột?” “Trẫm thì không có ý nghĩ này.” “Vậy ý ngươi là gì, phải biết bản đế tuyệt đối không thể nào theo ngươi.” Giọng Quỷ Đế dần trở nên nghiêm túc.
“Ngươi cứ nghe trẫm trình bày suy nghĩ đã.” “Đầu tiên, ngươi bây giờ không nơi nào để đi. Ngươi hẳn phải biết, thân phận quỷ tu của ngươi ở thế giới bên ngoài người người đòi đánh. Theo trẫm, trẫm bảo đảm ngươi bình yên vô sự.” “Thứ hai, bây giờ đã không phải thời đại của ngươi nữa, thế giới bên ngoài đã sớm có biến hóa nghiêng trời lệch đất. Ngươi là quỷ tu, thế giới bên ngoài tuyệt đối không có chỗ cho ngươi dung thân.” “Đương nhiên, có lẽ đám tu sĩ che mặt kia rất muốn thấy ngươi gia nhập phe bọn chúng, nhưng ngươi phải hiểu rõ rốt cuộc bọn chúng thật lòng chào đón ngươi, hay chỉ đang lợi dụng giá trị của ngươi mà thôi? Lẽ nào ngươi thật sự muốn bị kẻ khác tùy ý khống chế?” “Cuối cùng...” Nhìn Quỷ Đế đang cau mày, Diệp Hàn cực kỳ tự tin bước lên phía trước.
“Trẫm đáng để ngươi đi theo. Thương Linh giới nếu có thể xuất hiện một vị đế vương chân chính khống chế được hết thảy, vậy nhất định sẽ là trẫm.” Trong lúc nói chuyện, Đế Hoàng Đại Đạo hiển lộ ra.
Hoàng uy kinh khủng trong nháy mắt tràn ngập toàn bộ sơn cốc.
Đồng thời sau lưng Diệp Hàn còn hiện lên một đạo hư ảnh đế hoàng kinh khủng.
“Đế... Đế Hoàng Đại Đạo.” Quỷ Đế mặt hoảng sợ nhìn Diệp Hàn.
Trong khoảnh khắc này.
Trong đầu Quỷ Đế lóe lên một hình ảnh kinh khủng.
Đó là một Chí Tôn vô địch chân chính, tay hắn cầm cự kiếm màu vàng, sau lưng cũng là một đạo hư ảnh đế hoàng tỏa ra hoàng uy khủng bố.
“Sao có thể... Lại là Đế Hoàng Đại Đạo.” “Khó trách bên cạnh ngươi lại có hai vị Tiên Đế cảnh giới Vĩnh Hằng đi theo.” Quỷ Đế tự lẩm bẩm.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Ánh mắt Quỷ Đế dần dần kiên định.
“Nếu ta đồng ý theo ngươi, ngươi sẽ cho ta tự do chứ?” Diệp Hàn cười cười, “Tự do là quyền lợi của mỗi người, trẫm không có bất kỳ lý do gì hạn chế tự do của ngươi.” “Ta hy vọng, sẽ có một ngày, ngươi có thể khiến thế giới này không còn đối địch với quỷ tu chúng ta, bởi vì chúng ta không khác gì người thường.” Quỷ Đế nói chắc như đinh đóng cột.
Diệp Hàn mặt nghiêm túc nhìn đối phương.
“Trẫm xin thề, sẽ có ngày nhất định đánh vỡ những quy tắc mục nát hiện tại, trẫm muốn thành lập một thế giới mà Nhân, Thần, Quỷ, Quái, Yêu đều có thể chung sống hài hòa, nếu vi phạm, trời tru đất diệt.” Lời này vừa nói ra, trên mặt Quỷ Đế nở nụ cười.
“Vậy ta nguyện ý đi theo ngươi.” Nghe vậy, Khương Thái Hư và Ma Đồng đều hơi sững sờ.
“Tốt, ký vào bản Chư thiên khế ước này, về sau ngươi chính là người của trẫm.” Diệp Hàn vừa nói vừa lấy ra một bản Chư thiên khế ước đưa cho Quỷ Đế.
Quỷ Đế cũng trực tiếp ký tên mình lên trên bản Chư thiên khế ước.
Theo việc Quỷ Đế ký tên, Diệp Hàn cũng cảm nhận được một mối liên hệ mơ hồ được tạo ra với đối phương.
“Bái kiến chủ nhân.” Quỷ Đế vẫn mang dáng vẻ đứa trẻ, cung kính cúi đầu trước Diệp Hàn.
Diệp Hàn vội vàng đỡ hắn dậy.
“Được rồi được rồi, mau đứng lên đi.” “Đúng rồi, không cần gọi chủ nhân, ngươi có thể gọi trẫm là điện hạ hoặc công tử, đương nhiên cũng có thể theo bọn họ gọi trẫm là đế chủ.” Quỷ Đế cười cười, “Vâng, đế chủ.” Lúc này, Diệp Hàn mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.
“Ngươi có biết chuyện về cái tay gãy trong vòng xoáy màu đen ở tế đàn kia không?” Diệp Hàn lúc này đột nhiên hỏi.
Theo lời Diệp Hàn nhắc tới tay gãy.
Quỷ Đế lập tức lộ vẻ lo lắng.
“Đế chủ, thần ma tế đàn này thực ra không phải để trấn áp ta, mà là để trấn áp cái tay gãy này.” Quỷ Đế vừa dứt lời.
Mấy người Diệp Hàn đều lộ vẻ kinh ngạc.
“Trấn áp cái tay gãy này...” “Cái tay gãy này rốt cuộc có lai lịch gì?” Quỷ Đế lắc đầu.
“Ta cũng không biết...” “Nói chung, lúc đầu ta bị phong ấn vào tế đàn này thực sự rất oan. Trước đó ta tưởng cái tay gãy này là bảo bối, cho nên sau khi lấy được nó, ta luôn cẩn thận giữ gìn.” “Sau này không biết là kẻ nào làm lộ tin tức, một đám gọi là danh môn chính phái tìm tới, sau đó đột nhiên xuất hiện một vị cường giả bí ẩn, nhưng khi đó cái tay gãy này lại có điều kỳ lạ, tâm trí ta bị nó khống chế.” “Rồi sau đó... ta cứ mơ mơ màng màng bị người kia phong ấn.” “Năng lượng ẩn chứa bên trong cái tay gãy này vô cùng khủng bố. Hơn nữa đã nhiều năm như vậy, vết thương trên tay gãy vẫn còn máu me đầm đìa, y như vừa mới bị chặt đứt vậy...” Nghe vậy, tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt tới.
“Quả nhiên, trông như vừa mới bị chém đứt vậy.” Khương Thái Hư kinh ngạc.
“Đế chủ...” “Thần nghi ngờ đám tu sĩ che mặt này, mục tiêu thật sự của bọn chúng chính là cái tay gãy này.” Theo lời Khương Thái Hư nói.
Diệp Hàn cũng khẽ gật đầu.
“Xác thực có khả năng này.” “Đáng tiếc đám tu sĩ che mặt này hiện tại đều chết sạch, nếu không có lẽ còn có thể từ miệng bọn chúng moi ra được chút gì đó.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận