Tuyệt! Bắt Đầu Thần Linh Cảnh, Ta Vô Địch Ngươi Tùy Ý
Chương 172: khủng bố như vậy
"Hít... khủng bố như vậy..."
Thần Toán tử đột nhiên hít sâu một hơi.
Mà Dương Tiễn cùng mười Đại Tổ Vu thì mở to hai mắt nhìn.
"Điều đó không có khả năng!"
Tiên thiên đạo thụ căm tức nhìn ảnh đao màu bạc trắng kia.
Chỉ thấy ảnh đao màu trắng bạc từ trong hồ lô màu đỏ bắn ra, xuyên qua vô số thân cây.
Mỗi lần lướt qua, liền có một đoạn rễ cây bị chém xuống.
Rễ cây cực đại cứng cỏi của Tiên thiên đạo thụ dưới Trảm Tiên Phi Đao lại giống như đậu hũ.
"Thần khí..." Tiên thiên đạo thụ lâm vào trạng thái điên cuồng, giận dữ hét.
Lúc này.
Thời gian sử dụng bốn mươi hơi thở mà Diệp Hàn đổi đã tiêu hao một nửa.
Ngay tại lúc Diệp Hàn coi là đã nắm chắc thắng lợi trong tay.
Mặt đất nứt ra một vực sâu.
Một rễ cây màu vàng từ lòng đất đột nhiên bắn ra.
"Bộ rễ màu vàng?"
Diệp Hàn hơi nhướng mày.
Chỉ thấy ảnh đao màu trắng bạc cùng rễ cây màu vàng đụng vào nhau.
Cả hai thế mà lại giằng co ở giữa không trung.
"Quả nhiên không tầm thường."
Thần Linh chi nhãn hơi quét qua.
Diệp Hàn bừng tỉnh đại ngộ: "Nguyên lai là bộ rễ bản nguyên."
Nhìn Trảm Tiên Phi Đao cùng bộ rễ màu vàng giằng co không dứt, đám người cũng hơi khẩn trương lên.
"Đáng chết, thời gian sắp hết."
"Xem ra lại phải tiêu hao điểm cống hiến."
Diệp Hàn thoáng có chút đau lòng.
Nhưng Diệp Hàn cũng rõ ràng, thời khắc hiện tại thế này không phải là lúc để đau lòng vì điểm cống hiến.
Ngay lúc Diệp Hàn dự định đổi thêm một chút thời gian sử dụng Trảm Tiên Phi Đao, một bóng người màu bạc đột nhiên xuất hiện phía sau Tiên thiên đạo thụ.
Diệp Hàn nheo mắt lại.
Khi nhìn rõ bóng người màu bạc kia, trong mắt Diệp Hàn nổi lên một tia sáng kỳ dị.
Ngay vào thời khắc hệ thống trong đầu Diệp Hàn đếm ngược kết thúc.
Bóng người màu bạc kia đột nhiên động.
Chỉ thấy một cánh tay màu bạc đột nhiên chộp tới cái gai xương màu đen trên cành cây Tiên thiên đạo thụ.
"Răng rắc" một tiếng.
Gai xương màu đen liền bị rút ra từ trong thân thể Tiên thiên đạo thụ.
"Quá tốt rồi!"
Thần Toán tử kinh hô lên tiếng.
Giữa lông mày Diệp Hàn cũng mang theo vẻ tươi cười.
Ngay lúc mọi người ở đây đều cho rằng Tiên thiên đạo thụ sẽ khôi phục thần trí.
Bóng người màu bạc kia đột nhiên bị một kích đánh bay ra ngoài.
"Tinh Ngân chiến khôi!"
Nhìn Tinh Ngân chiến khôi bị đập sâu trong hố, Diệp Hàn cũng căng thẳng trong lòng.
Lúc này.
Từ vị trí vốn cắm gai xương màu đen, một luồng hắc khí nồng đậm trực tiếp tràn ra.
Tiên thiên đạo thụ lại ngửa mặt lên trời gào thét.
Nghe tiếng gào thét, tất cả mọi người đều cau mày, bởi vì mọi người đều nghe ra sự không cam lòng từ tiếng gào thét đó.
Diệp Hàn hiểu rằng bản ý của Tiên thiên đạo thụ không phải là diệt sát đám người, Tiên thiên đạo thụ cũng là thân bất do kỷ.
Nhưng nhìn Tiên thiên đạo thụ đang tỏa ra hắc khí, Diệp Hàn cũng không có cách nào.
"Nó đã hoàn toàn đánh mất thần trí."
Một giọng nói trầm thấp vang vọng trong khoảng thiên địa này.
Trong lòng mọi người thắt chặt.
"Chẳng lẽ lại là tu sĩ che mặt?"
Thần Toán tử phiền muộn không gì sánh được.
Nghe giọng nói này, Diệp Hàn lại cảm thấy có chút quen thuộc.
Còn không đợi Diệp Hàn cẩn thận hồi tưởng, không gian xung quanh đột nhiên bắt đầu chấn động.
Các loại đại đạo chi lực bắt đầu hỗn loạn.
Vô số mảnh vỡ pháp tắc trôi nổi bất định trong không gian bốn phía.
Đám người kinh ngạc phát hiện, linh khí trong vùng không gian này đều đột nhiên biến mất không còn thấy nữa.
Ngay sau đó.
Một đạo bạch quang vạch phá bầu trời.
Trước mắt mọi người hoa lên.
Việc này kéo dài mấy hơi thở.
Đợi đến khi đám người lần nữa mở mắt ra.
Tiên thiên đạo thụ đang tỏa ra hắc khí kia thế mà đã bị bổ làm hai nửa.
"Hít..."
Đám người hít sâu một hơi.
"Cái này... cái này... cái này... Sao có thể." Thần Toán tử lắp bắp.
Diệp Hàn mặt mày ngưng trọng nhìn cảnh tượng trước mắt.
"Rốt cuộc là lực lượng gì có thể bổ đôi Tiên thiên đạo thụ có tu vi đạt tới Ngụy Ngũ Cảnh?"
Dương Tiễn dùng con mắt dọc trên trán quét qua, lập tức sắc mặt đại biến. "Vết búa?"
Diệp Hàn hơi sững sờ, Thần Linh chi nhãn quét về phía Tiên thiên đạo thụ.
Quả nhiên.
Tại gốc rễ Tiên thiên đạo thụ, Diệp Hàn phát hiện một cây búa đá khảm trong thân cây.
Mà lúc này, không gian trống phía trên Tiên thiên đạo thụ đột nhiên nổi lên gợn sóng.
Một bóng người bước ra từ trong không gian.
Chỉ thấy bóng người này hơi đưa tay, cây búa đá đang khảm trong thân Tiên thiên đạo thụ đột nhiên bay đến trên tay nó.
"Lăng Thúc?"
Nhìn người vừa đến, Diệp Hàn ngây ra như phỗng.
Lúc này, bóng người giữa không trung kia nhẹ nhàng bay đến trước mặt Diệp Hàn.
"Tiểu tử, làm không tệ, tiểu tử ngươi mang đến cho ta quá nhiều bất ngờ."
"Thật sự là ngươi à, Lăng Thúc?" Diệp Hàn mặt đầy mộng bức.
"Thế nào, Lăng Thúc ta đây vừa rồi có ngầu không?"
Diệp Hàn không kìm được gật nhẹ đầu.
"Nhưng mà... Lăng Thúc, tu vi của ngươi..." Diệp Hàn hoảng sợ phát hiện bây giờ mình làm sao cũng không nhìn thấu tu vi của đối phương.
Trước đó ở trong đại điện kia, Diệp Hàn còn liếc qua Lăng Thúc, khi đó tu vi của Lăng Thúc chỉ là Tiên Đế nhất cảnh.
Nhưng bây giờ Diệp Hàn dùng Thần Linh chi nhãn lại hoàn toàn không nhìn thấu tu vi Lăng Thúc, thậm chí đến cả giao diện thuộc tính của đối phương cũng không nhìn thấy.
Nhìn Diệp Hàn cau mày.
Lăng Thúc sờ lên mặt mình, sau đó bật cười sảng khoái.
"Ha ha, tiểu tử nhà ngươi lại có nhiều thủ hạ Tiên Đế Cảnh như vậy, uổng công ta lo lắng cho ngươi."
"Lăng Thúc, sao ngươi lại xuất hiện ở đây, mà thực lực còn..." Diệp Hàn muốn nói lại thôi.
Lăng Thúc lắc đầu: "Ngươi đó nha, đây không phải chuyện ngươi bây giờ nên biết, thực lực của ta ngươi càng không cần tìm hiểu."
"Đúng rồi, nhớ kỹ đã hứa với Lăng Thúc, nhớ kỹ giúp đỡ Huyền Diệp."
Nghe vậy, Diệp Hàn vô cùng kinh ngạc.
"Ý ngươi là sao, Lăng Thúc, ngươi thoái vị sớm vậy sao?"
Diệp Hàn đột nhiên phản ứng lại: "Chẳng lẽ, Lăng Thúc ngươi không trở về nữa?"
"Ừm... Ta có một vài chuyện cần phải đi hoàn thành."
"Tiểu tử ngươi phản ứng mạnh như vậy làm gì, ta cũng không phải cha ngươi."
Diệp Hàn thoáng xấu hổ.
"Lăng Thúc, vậy phụ thân ta đâu?"
Lăng Thúc mất kiên nhẫn nói: "Không phải đã nói với ngươi rồi sao, hắn đến Vạn Cổ Chi Địa rồi."
"Thôi được rồi, ta đi đây, đi gấp quá, tiểu tử ngươi nhớ giúp ta nói với Huyền Diệp một tiếng, sau này hắn chính là Huyền Hoàng Phủ Quân."
Vừa dứt lời.
Lăng Thúc lắc mình một cái liền biến mất trước mặt Diệp Hàn.
"Cái này..."
Diệp Hàn bất đắc dĩ lắc đầu.
Mà Thần Toán tử và mấy người khác cũng mặt mày mờ mịt.
"Cây búa này mạnh như vậy sao?"
"Một búa liền diệt được Tiên thiên đạo thụ."
Thần Toán tử nhếch miệng.
Lúc này, từ nơi xa đột nhiên lại vọng tới một câu truyền âm: "Tiểu tử, đừng quên Tiên thiên đạo tâm... Còn nữa, đừng ở sau lưng nói xấu ta."
Lời này vừa vang lên, Thần Toán tử lập tức bị dọa khẽ run rẩy.
Diệp Hàn không đi tìm Tiên thiên đạo tâm trước, mà bay đến hố sâu tìm kiếm Tinh Ngân chiến khôi.
"Thế mà lại hư hại?"
Nguyên lai, trước ngực Tinh Ngân chiến khôi đã xuất hiện một vết rách lớn.
"Ai, Tinh Ngân chiến khôi này thực lực vẫn là quá yếu."
Ngay lúc Diệp Hàn nhíu chặt lông mày, Thần Toán tử hấp tấp bưng một trái tim bằng gỗ tỏa ra lục quang bay tới.
Còn không đợi Diệp Hàn nhận lấy Tiên thiên đạo tâm.
Vết rách trước ngực Tinh Ngân chiến khôi kia đột nhiên bắn ra một đạo bạch quang hút Tiên thiên đạo tâm vào.
Diệp Hàn trố mắt nhìn, "Ngọa Tào, cướp Tiên thiên đạo tâm của ta, còn có thể như vậy sao?"
Thần Toán tử đột nhiên hít sâu một hơi.
Mà Dương Tiễn cùng mười Đại Tổ Vu thì mở to hai mắt nhìn.
"Điều đó không có khả năng!"
Tiên thiên đạo thụ căm tức nhìn ảnh đao màu bạc trắng kia.
Chỉ thấy ảnh đao màu trắng bạc từ trong hồ lô màu đỏ bắn ra, xuyên qua vô số thân cây.
Mỗi lần lướt qua, liền có một đoạn rễ cây bị chém xuống.
Rễ cây cực đại cứng cỏi của Tiên thiên đạo thụ dưới Trảm Tiên Phi Đao lại giống như đậu hũ.
"Thần khí..." Tiên thiên đạo thụ lâm vào trạng thái điên cuồng, giận dữ hét.
Lúc này.
Thời gian sử dụng bốn mươi hơi thở mà Diệp Hàn đổi đã tiêu hao một nửa.
Ngay tại lúc Diệp Hàn coi là đã nắm chắc thắng lợi trong tay.
Mặt đất nứt ra một vực sâu.
Một rễ cây màu vàng từ lòng đất đột nhiên bắn ra.
"Bộ rễ màu vàng?"
Diệp Hàn hơi nhướng mày.
Chỉ thấy ảnh đao màu trắng bạc cùng rễ cây màu vàng đụng vào nhau.
Cả hai thế mà lại giằng co ở giữa không trung.
"Quả nhiên không tầm thường."
Thần Linh chi nhãn hơi quét qua.
Diệp Hàn bừng tỉnh đại ngộ: "Nguyên lai là bộ rễ bản nguyên."
Nhìn Trảm Tiên Phi Đao cùng bộ rễ màu vàng giằng co không dứt, đám người cũng hơi khẩn trương lên.
"Đáng chết, thời gian sắp hết."
"Xem ra lại phải tiêu hao điểm cống hiến."
Diệp Hàn thoáng có chút đau lòng.
Nhưng Diệp Hàn cũng rõ ràng, thời khắc hiện tại thế này không phải là lúc để đau lòng vì điểm cống hiến.
Ngay lúc Diệp Hàn dự định đổi thêm một chút thời gian sử dụng Trảm Tiên Phi Đao, một bóng người màu bạc đột nhiên xuất hiện phía sau Tiên thiên đạo thụ.
Diệp Hàn nheo mắt lại.
Khi nhìn rõ bóng người màu bạc kia, trong mắt Diệp Hàn nổi lên một tia sáng kỳ dị.
Ngay vào thời khắc hệ thống trong đầu Diệp Hàn đếm ngược kết thúc.
Bóng người màu bạc kia đột nhiên động.
Chỉ thấy một cánh tay màu bạc đột nhiên chộp tới cái gai xương màu đen trên cành cây Tiên thiên đạo thụ.
"Răng rắc" một tiếng.
Gai xương màu đen liền bị rút ra từ trong thân thể Tiên thiên đạo thụ.
"Quá tốt rồi!"
Thần Toán tử kinh hô lên tiếng.
Giữa lông mày Diệp Hàn cũng mang theo vẻ tươi cười.
Ngay lúc mọi người ở đây đều cho rằng Tiên thiên đạo thụ sẽ khôi phục thần trí.
Bóng người màu bạc kia đột nhiên bị một kích đánh bay ra ngoài.
"Tinh Ngân chiến khôi!"
Nhìn Tinh Ngân chiến khôi bị đập sâu trong hố, Diệp Hàn cũng căng thẳng trong lòng.
Lúc này.
Từ vị trí vốn cắm gai xương màu đen, một luồng hắc khí nồng đậm trực tiếp tràn ra.
Tiên thiên đạo thụ lại ngửa mặt lên trời gào thét.
Nghe tiếng gào thét, tất cả mọi người đều cau mày, bởi vì mọi người đều nghe ra sự không cam lòng từ tiếng gào thét đó.
Diệp Hàn hiểu rằng bản ý của Tiên thiên đạo thụ không phải là diệt sát đám người, Tiên thiên đạo thụ cũng là thân bất do kỷ.
Nhưng nhìn Tiên thiên đạo thụ đang tỏa ra hắc khí, Diệp Hàn cũng không có cách nào.
"Nó đã hoàn toàn đánh mất thần trí."
Một giọng nói trầm thấp vang vọng trong khoảng thiên địa này.
Trong lòng mọi người thắt chặt.
"Chẳng lẽ lại là tu sĩ che mặt?"
Thần Toán tử phiền muộn không gì sánh được.
Nghe giọng nói này, Diệp Hàn lại cảm thấy có chút quen thuộc.
Còn không đợi Diệp Hàn cẩn thận hồi tưởng, không gian xung quanh đột nhiên bắt đầu chấn động.
Các loại đại đạo chi lực bắt đầu hỗn loạn.
Vô số mảnh vỡ pháp tắc trôi nổi bất định trong không gian bốn phía.
Đám người kinh ngạc phát hiện, linh khí trong vùng không gian này đều đột nhiên biến mất không còn thấy nữa.
Ngay sau đó.
Một đạo bạch quang vạch phá bầu trời.
Trước mắt mọi người hoa lên.
Việc này kéo dài mấy hơi thở.
Đợi đến khi đám người lần nữa mở mắt ra.
Tiên thiên đạo thụ đang tỏa ra hắc khí kia thế mà đã bị bổ làm hai nửa.
"Hít..."
Đám người hít sâu một hơi.
"Cái này... cái này... cái này... Sao có thể." Thần Toán tử lắp bắp.
Diệp Hàn mặt mày ngưng trọng nhìn cảnh tượng trước mắt.
"Rốt cuộc là lực lượng gì có thể bổ đôi Tiên thiên đạo thụ có tu vi đạt tới Ngụy Ngũ Cảnh?"
Dương Tiễn dùng con mắt dọc trên trán quét qua, lập tức sắc mặt đại biến. "Vết búa?"
Diệp Hàn hơi sững sờ, Thần Linh chi nhãn quét về phía Tiên thiên đạo thụ.
Quả nhiên.
Tại gốc rễ Tiên thiên đạo thụ, Diệp Hàn phát hiện một cây búa đá khảm trong thân cây.
Mà lúc này, không gian trống phía trên Tiên thiên đạo thụ đột nhiên nổi lên gợn sóng.
Một bóng người bước ra từ trong không gian.
Chỉ thấy bóng người này hơi đưa tay, cây búa đá đang khảm trong thân Tiên thiên đạo thụ đột nhiên bay đến trên tay nó.
"Lăng Thúc?"
Nhìn người vừa đến, Diệp Hàn ngây ra như phỗng.
Lúc này, bóng người giữa không trung kia nhẹ nhàng bay đến trước mặt Diệp Hàn.
"Tiểu tử, làm không tệ, tiểu tử ngươi mang đến cho ta quá nhiều bất ngờ."
"Thật sự là ngươi à, Lăng Thúc?" Diệp Hàn mặt đầy mộng bức.
"Thế nào, Lăng Thúc ta đây vừa rồi có ngầu không?"
Diệp Hàn không kìm được gật nhẹ đầu.
"Nhưng mà... Lăng Thúc, tu vi của ngươi..." Diệp Hàn hoảng sợ phát hiện bây giờ mình làm sao cũng không nhìn thấu tu vi của đối phương.
Trước đó ở trong đại điện kia, Diệp Hàn còn liếc qua Lăng Thúc, khi đó tu vi của Lăng Thúc chỉ là Tiên Đế nhất cảnh.
Nhưng bây giờ Diệp Hàn dùng Thần Linh chi nhãn lại hoàn toàn không nhìn thấu tu vi Lăng Thúc, thậm chí đến cả giao diện thuộc tính của đối phương cũng không nhìn thấy.
Nhìn Diệp Hàn cau mày.
Lăng Thúc sờ lên mặt mình, sau đó bật cười sảng khoái.
"Ha ha, tiểu tử nhà ngươi lại có nhiều thủ hạ Tiên Đế Cảnh như vậy, uổng công ta lo lắng cho ngươi."
"Lăng Thúc, sao ngươi lại xuất hiện ở đây, mà thực lực còn..." Diệp Hàn muốn nói lại thôi.
Lăng Thúc lắc đầu: "Ngươi đó nha, đây không phải chuyện ngươi bây giờ nên biết, thực lực của ta ngươi càng không cần tìm hiểu."
"Đúng rồi, nhớ kỹ đã hứa với Lăng Thúc, nhớ kỹ giúp đỡ Huyền Diệp."
Nghe vậy, Diệp Hàn vô cùng kinh ngạc.
"Ý ngươi là sao, Lăng Thúc, ngươi thoái vị sớm vậy sao?"
Diệp Hàn đột nhiên phản ứng lại: "Chẳng lẽ, Lăng Thúc ngươi không trở về nữa?"
"Ừm... Ta có một vài chuyện cần phải đi hoàn thành."
"Tiểu tử ngươi phản ứng mạnh như vậy làm gì, ta cũng không phải cha ngươi."
Diệp Hàn thoáng xấu hổ.
"Lăng Thúc, vậy phụ thân ta đâu?"
Lăng Thúc mất kiên nhẫn nói: "Không phải đã nói với ngươi rồi sao, hắn đến Vạn Cổ Chi Địa rồi."
"Thôi được rồi, ta đi đây, đi gấp quá, tiểu tử ngươi nhớ giúp ta nói với Huyền Diệp một tiếng, sau này hắn chính là Huyền Hoàng Phủ Quân."
Vừa dứt lời.
Lăng Thúc lắc mình một cái liền biến mất trước mặt Diệp Hàn.
"Cái này..."
Diệp Hàn bất đắc dĩ lắc đầu.
Mà Thần Toán tử và mấy người khác cũng mặt mày mờ mịt.
"Cây búa này mạnh như vậy sao?"
"Một búa liền diệt được Tiên thiên đạo thụ."
Thần Toán tử nhếch miệng.
Lúc này, từ nơi xa đột nhiên lại vọng tới một câu truyền âm: "Tiểu tử, đừng quên Tiên thiên đạo tâm... Còn nữa, đừng ở sau lưng nói xấu ta."
Lời này vừa vang lên, Thần Toán tử lập tức bị dọa khẽ run rẩy.
Diệp Hàn không đi tìm Tiên thiên đạo tâm trước, mà bay đến hố sâu tìm kiếm Tinh Ngân chiến khôi.
"Thế mà lại hư hại?"
Nguyên lai, trước ngực Tinh Ngân chiến khôi đã xuất hiện một vết rách lớn.
"Ai, Tinh Ngân chiến khôi này thực lực vẫn là quá yếu."
Ngay lúc Diệp Hàn nhíu chặt lông mày, Thần Toán tử hấp tấp bưng một trái tim bằng gỗ tỏa ra lục quang bay tới.
Còn không đợi Diệp Hàn nhận lấy Tiên thiên đạo tâm.
Vết rách trước ngực Tinh Ngân chiến khôi kia đột nhiên bắn ra một đạo bạch quang hút Tiên thiên đạo tâm vào.
Diệp Hàn trố mắt nhìn, "Ngọa Tào, cướp Tiên thiên đạo tâm của ta, còn có thể như vậy sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận