Tuyệt! Bắt Đầu Thần Linh Cảnh, Ta Vô Địch Ngươi Tùy Ý
Chương 161: Lăng Thúc?
Chương 161: Lăng Thúc?
“Diệp Thiên Hà, bây giờ ta mới biết, vì sao ngươi không cần vị trí này.” “Hiện tại... ta hối hận rồi, hối hận lắm rồi... Vị trí này thì có ích gì chứ?” “Ta có quyền lực, nhưng lại phát hiện bản thân mình chẳng hề vui vẻ...”
Huyền Hoàng Phủ Quân vừa nói, vừa rót rượu vào miệng mình, khiến mấy người có mặt ở đây đều cau mày.
“Phụ thân ta chẳng phải mới rời khỏi Thiên Khiển đại lục mười năm thôi sao, mười năm này đã xảy ra nhiều chuyện như vậy ư?” Diệp Hàn vừa dứt lời.
Huyền Hoàng Phủ Quân đang rót rượu vào miệng liền dừng động tác lại.
“Ta và phụ thân ngươi quen biết chín mươi nghìn năm, mười năm thì có là gì?”
Câu nói này vừa thốt ra.
Diệp Hàn hoàn toàn ngây người.
“Chín mươi nghìn năm, nói như vậy tu vi của phụ thân ta...”
Huyền Hoàng Phủ Quân ngẩng đầu nhìn Diệp Hàn một lát, “Phụ thân ngươi chính là cường giả Thần Linh Tạo Hóa cảnh.”
“*Hít*... Tu vi Diệp Thúc lại đạt tới Tiên Đế Cảnh tam cảnh rồi sao?” Huyền Diệp ở bên cạnh biết được tin này cũng lộ vẻ chấn kinh.
Nghe lời Huyền Hoàng Phủ Quân nói, trong lòng Diệp Hàn càng thêm nghi hoặc.
Phải biết rằng, tu vi mà Diệp Thiên Hà thể hiện ở Thiên Khiển đại lục chỉ là Địa Tiên cảnh.
Nhưng bây giờ, đột nhiên biết được Diệp Thiên Hà thế mà sớm đã là Thần Linh chí cường Tiên Đế Cảnh tam cảnh, điều này càng khiến Diệp Hàn kinh ngạc không gì sánh được.
“Đúng rồi, đã ngươi nói là quen biết lâu năm với phụ thân ta, vậy mẫu thân ta...” Diệp Hàn vừa mở miệng.
Huyền Hoàng Phủ Quân vừa mới còn có sắc mặt bi thương đột nhiên trợn tròn hai mắt.
“Ai... Mẹ của ngươi... Lựa chọn lúc trước của ta là sai rồi, lẽ ra ta nên chọn mẹ của ngươi, quyền lực thì làm được gì chứ?”
Nhìn Huyền Hoàng Phủ Quân càng lúc càng điên cuồng, nội tâm Diệp Hàn cũng ngũ vị tạp trần.
“Điện hạ, Huyền Hoàng Phủ Quân này hình như còn là tình địch của phụ thân ngài.” Thần Toán Tử truyền âm nói với Diệp Hàn.
Diệp Hàn cạn lời, “Cái quái gì vậy?”
Lúc này.
Huyền Hoàng Phủ Quân đột nhiên nghiêm mặt nhìn Diệp Hàn.
“Tiểu tử, muốn biết cha mẹ ngươi ở đâu không?”
Nhìn ánh mắt đối phương đột nhiên trở nên sắc bén.
Diệp Hàn kiên định gật đầu.
“Đúng vậy, ta chính là muốn biết cha mẹ ta ở đâu! Nói cho ta biết.”
Huyền Hoàng Phủ Quân vui vẻ cười một tiếng.
“Cha mẹ ngươi, chẳng qua chỉ đến Vạn Cổ chi địa thôi.” “Lại là Vạn Cổ chi địa?”
Diệp Hàn nheo mắt.
Không hiểu vì sao, Diệp Hàn luôn cảm giác phía sau Vạn Cổ chi địa này dường như có một bàn tay lớn thần bí đang thao túng tất cả.
“Đúng vậy, chính là Vạn Cổ chi địa.” “Diệp Thiên Hà mang theo mẫu thân ngươi cùng vào đó, ngươi muốn tìm bọn họ, cách duy nhất chính là đến đó xem thử. Thế nhưng, những người tiến vào Vạn Cổ chi địa, chưa từng có ai bước ra khỏi đó cả.” “Ngươi phải suy nghĩ cho kỹ.”
Huyền Hoàng Phủ Quân vừa dứt lời, vẻ kiên định trên mặt Diệp Hàn không hề thay đổi chút nào.
“Hừ, Vạn Cổ chi địa ta nhất định sẽ đi.”
Nhìn Diệp Hàn đang lộ ra vẻ mặt nghiêm túc trước mắt mình.
Trên mặt Huyền Hoàng Phủ Quân lập tức hiện lên vẻ mặt đầy suy tư.
“Giống, thật sự quá giống, quả thực như cùng một khuôn đúc ra.” “Diệp Thiên Hà, mặc dù cả đời này ta thua ngươi, nhưng cuối cùng con trai ngươi chẳng phải cũng sẽ phải gọi ta một tiếng cha hay sao, ha ha ha.”
Huyền Hoàng Phủ Quân đột nhiên cười ha hả.
Sắc mặt Diệp Hàn trong thoáng chốc tối sầm lại.
Mà sắc mặt Huyền Diệp ở bên cạnh cũng dần trở nên kỳ quái.
Nhìn cảnh này.
Diệp Hàn lập tức hiểu rõ trong lòng, “Huyền Diệp chắc chắn chưa nói chuyện ta muốn hủy bỏ hôn ước cho Huyền Hoàng Phủ Quân biết.” Nhìn Huyền Hoàng Phủ Quân tâm trạng hiện tại có vẻ không tệ.
Diệp Hàn nhíu mày suy tư một lát.
“Có chuyện không biết có nên nói bây giờ không.”
Diệp Hàn lúc này đột nhiên mở miệng, cũng khiến Huyền Hoàng Phủ Quân hơi liếc mắt nhìn.
“Tiểu tử, có lời gì cứ nói.” “Còn nữa, đừng cứ gọi Huyền Hoàng Phủ Quân mãi thế, tên ta là Huyền Lăng, ngươi phải gọi ta một tiếng Lăng Thúc.”
“Vâng, Lăng Thúc.” Diệp Hàn mỉm cười.
“Chuyện này, ta nhất định phải nói, ta muốn giải trừ hôn ước.” Vừa dứt lời.
Trong đại điện lập tức rơi vào yên lặng.
Mọi người đến thở mạnh cũng không dám.
Sắc mặt Huyền Hoàng Phủ Quân lại không có gì thay đổi, chỉ có ánh mắt là nhìn chằm chằm vào mắt Diệp Hàn.
“Được.” Huyền Hoàng Phủ Quân đột nhiên mở miệng.
Diệp Hàn lúc này mới thở phào một hơi.
Chẳng lẽ cứ đơn giản như vậy đồng ý cho ta giải trừ hôn ước sao? Nội tâm Diệp Hàn vẫn có chút khó hiểu.
“Diệp Hàn xin cảm ơn Lăng Thúc.” “Khoan đã, nói cho ta biết lý do của ngươi.” Trong lòng Diệp Hàn thắt lại, “Ta biết ngay là không đơn giản như vậy mà.”
Ngẩng đầu nhìn Huyền Hoàng Phủ Quân, khi phát hiện sắc mặt của đối phương vẫn không có biến hóa gì lớn, Diệp Hàn mới trầm giọng giải thích.
“Thật ra, ta đã sớm lòng có nơi thuộc về.”
Huyền Hoàng Phủ Quân nở một nụ cười.
“Chuyện này thì có gì đâu, cường giả chân chính nào mà không phải tam thê tứ thiếp, hậu cung mỹ nữ nhiều vô số kể.”
Diệp Hàn bình tĩnh lắc đầu.
“Hiện tại, ta chỉ yêu một người, chuyện thu nạp hậu cung, ta không làm được.” “Hy vọng Lăng Thúc có thể thành toàn cho ta.”
Lời nói của Diệp Hàn vẫn mang theo một tia cung kính.
Bởi vì dù sao đi nữa, đối phương cũng xem như trưởng bối của mình, Diệp Hàn vẫn hiểu điểm lễ nghĩa này.
Lại là một khoảng lặng.
Huyền Hoàng Phủ Quân suy tư rất lâu, đột nhiên hỏi một câu hỏi không đầu không đuôi.
“Tiểu tử, ngươi thấy đứa con nào của ta có thể kế thừa vị trí của ta?”
Diệp Hàn hơi nhíu mày, còn Huyền Diệp ở bên cạnh thì kinh hãi.
“Lăng Thúc, đây là chuyện nhà của ngài mà.” Diệp Hàn tỏ ý mình không tiện xen vào.
“Ngươi cũng coi như nửa người trong nhà, nói một chút cũng không sao.” Diệp Hàn gãi đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ.
“Nếu Lăng Thúc đã hỏi, vậy ta xin đề cử một người.”
Lúc này Diệp Hàn nhìn về phía Huyền Diệp ở bên cạnh.
Lập tức.
Huyền Hoàng Phủ Quân cũng hiểu rõ trong lòng.
Lúc này, tim Huyền Diệp cũng thót lên.
“Phụ hoàng sẽ đánh giá ta thế nào đây...”
Chỉ thấy Huyền Hoàng Phủ Quân trên long ỷ lại uống một ngụm rượu.
“Đứa nhỏ Huyền Diệp này, tầm thường không có gì nổi bật. Ta còn có hai đứa con trai khác, mạnh hơn Huyền Diệp rất nhiều, chẳng lẽ ngươi không muốn gặp thử sao?” Huyền Hoàng Phủ Quân cười tủm tỉm nhìn Diệp Hàn.
Nghe vậy, lòng Huyền Diệp chùng xuống, sắc mặt cũng trở nên bi thương, “Quả nhiên, phụ hoàng vẫn là không coi trọng ta...”
Lúc này.
Diệp Hàn cười lắc đầu.
“Không cần đâu.” “Huyền Diệp là người thích hợp nhất kế thừa vị trí của Lăng Thúc. Với tính cách của Huyền Diệp, việc kế thừa vị trí của ngài là chuyện tốt đối với Huyền Hoàng phủ.” “Chỉ có điều, tính cách Huyền Diệp hơi nhu nhược một chút.”
Nghe Diệp Hàn giải thích.
Trên mặt Huyền Hoàng Phủ Quân cũng lộ ra một nụ cười.
“Ngươi nói không sai.” “Huyền Diệp đúng là thích hợp nhất kế thừa vị trí của ta, còn hai đứa con trai kia của ta, đã sớm ngầm có sát tâm với ta rồi.”
Nghe đến đây.
Huyền Diệp ở bên cạnh lập tức quỳ rạp xuống đất.
“Phụ thân...”
Nhìn cảnh này, Huyền Hoàng Phủ Quân bất đắc dĩ lắc đầu.
“Ngươi đó, chính là quá nhu nhược. Sau khi kế thừa vị trí của ta, ta sợ ngươi không trấn áp được các đệ đệ của mình, đến lúc đó e rằng sẽ tự chuốc lấy cái họa.”
Huyền Diệp lúc này nước mắt giàn giụa, “Hóa ra, phụ thân vẫn luôn bảo vệ ta...” Huyền Hoàng Phủ Quân đột nhiên lại nhìn về phía Diệp Hàn.
“Tiểu tử, ngươi quyết định xong chưa?” “Nếu ngươi không giải trừ hôn ước, tiểu tử Huyền Diệp này có ngươi chống lưng phía sau, ta tin tưởng hắn có thể trở thành một vị quân chủ đủ tư cách.”
Diệp Hàn như có điều suy nghĩ, nói: “Vì sao lại tin tưởng ta như vậy?” Khóe miệng Huyền Hoàng Phủ Quân hơi nhếch lên.
“Bởi vì ngươi là con trai của Diệp Thiên Hà. Chuyện Diệp Thiên Hà trước đây làm được, ta tin ngươi cũng làm được.”
Nghe đến đây.
Huyền Diệp cũng đưa mắt nhìn sang Diệp Hàn.
“Ta có thể đồng ý với Lăng Thúc, ta sẽ bảo vệ Huyền Diệp cho đến khi hắn trở thành một vị quân chủ đủ tư cách.”
Diệp Hàn và Huyền Hoàng Phủ Quân nhìn nhau, cả hai bất giác cùng mỉm cười.
“Được.” “Hôn ước cầm lấy đi.”
Chỉ thấy Huyền Hoàng Phủ Quân khẽ phất tay, một bản hôn thư liền bay đến trước mặt Diệp Hàn.
“Diệp Thiên Hà, bây giờ ta mới biết, vì sao ngươi không cần vị trí này.” “Hiện tại... ta hối hận rồi, hối hận lắm rồi... Vị trí này thì có ích gì chứ?” “Ta có quyền lực, nhưng lại phát hiện bản thân mình chẳng hề vui vẻ...”
Huyền Hoàng Phủ Quân vừa nói, vừa rót rượu vào miệng mình, khiến mấy người có mặt ở đây đều cau mày.
“Phụ thân ta chẳng phải mới rời khỏi Thiên Khiển đại lục mười năm thôi sao, mười năm này đã xảy ra nhiều chuyện như vậy ư?” Diệp Hàn vừa dứt lời.
Huyền Hoàng Phủ Quân đang rót rượu vào miệng liền dừng động tác lại.
“Ta và phụ thân ngươi quen biết chín mươi nghìn năm, mười năm thì có là gì?”
Câu nói này vừa thốt ra.
Diệp Hàn hoàn toàn ngây người.
“Chín mươi nghìn năm, nói như vậy tu vi của phụ thân ta...”
Huyền Hoàng Phủ Quân ngẩng đầu nhìn Diệp Hàn một lát, “Phụ thân ngươi chính là cường giả Thần Linh Tạo Hóa cảnh.”
“*Hít*... Tu vi Diệp Thúc lại đạt tới Tiên Đế Cảnh tam cảnh rồi sao?” Huyền Diệp ở bên cạnh biết được tin này cũng lộ vẻ chấn kinh.
Nghe lời Huyền Hoàng Phủ Quân nói, trong lòng Diệp Hàn càng thêm nghi hoặc.
Phải biết rằng, tu vi mà Diệp Thiên Hà thể hiện ở Thiên Khiển đại lục chỉ là Địa Tiên cảnh.
Nhưng bây giờ, đột nhiên biết được Diệp Thiên Hà thế mà sớm đã là Thần Linh chí cường Tiên Đế Cảnh tam cảnh, điều này càng khiến Diệp Hàn kinh ngạc không gì sánh được.
“Đúng rồi, đã ngươi nói là quen biết lâu năm với phụ thân ta, vậy mẫu thân ta...” Diệp Hàn vừa mở miệng.
Huyền Hoàng Phủ Quân vừa mới còn có sắc mặt bi thương đột nhiên trợn tròn hai mắt.
“Ai... Mẹ của ngươi... Lựa chọn lúc trước của ta là sai rồi, lẽ ra ta nên chọn mẹ của ngươi, quyền lực thì làm được gì chứ?”
Nhìn Huyền Hoàng Phủ Quân càng lúc càng điên cuồng, nội tâm Diệp Hàn cũng ngũ vị tạp trần.
“Điện hạ, Huyền Hoàng Phủ Quân này hình như còn là tình địch của phụ thân ngài.” Thần Toán Tử truyền âm nói với Diệp Hàn.
Diệp Hàn cạn lời, “Cái quái gì vậy?”
Lúc này.
Huyền Hoàng Phủ Quân đột nhiên nghiêm mặt nhìn Diệp Hàn.
“Tiểu tử, muốn biết cha mẹ ngươi ở đâu không?”
Nhìn ánh mắt đối phương đột nhiên trở nên sắc bén.
Diệp Hàn kiên định gật đầu.
“Đúng vậy, ta chính là muốn biết cha mẹ ta ở đâu! Nói cho ta biết.”
Huyền Hoàng Phủ Quân vui vẻ cười một tiếng.
“Cha mẹ ngươi, chẳng qua chỉ đến Vạn Cổ chi địa thôi.” “Lại là Vạn Cổ chi địa?”
Diệp Hàn nheo mắt.
Không hiểu vì sao, Diệp Hàn luôn cảm giác phía sau Vạn Cổ chi địa này dường như có một bàn tay lớn thần bí đang thao túng tất cả.
“Đúng vậy, chính là Vạn Cổ chi địa.” “Diệp Thiên Hà mang theo mẫu thân ngươi cùng vào đó, ngươi muốn tìm bọn họ, cách duy nhất chính là đến đó xem thử. Thế nhưng, những người tiến vào Vạn Cổ chi địa, chưa từng có ai bước ra khỏi đó cả.” “Ngươi phải suy nghĩ cho kỹ.”
Huyền Hoàng Phủ Quân vừa dứt lời, vẻ kiên định trên mặt Diệp Hàn không hề thay đổi chút nào.
“Hừ, Vạn Cổ chi địa ta nhất định sẽ đi.”
Nhìn Diệp Hàn đang lộ ra vẻ mặt nghiêm túc trước mắt mình.
Trên mặt Huyền Hoàng Phủ Quân lập tức hiện lên vẻ mặt đầy suy tư.
“Giống, thật sự quá giống, quả thực như cùng một khuôn đúc ra.” “Diệp Thiên Hà, mặc dù cả đời này ta thua ngươi, nhưng cuối cùng con trai ngươi chẳng phải cũng sẽ phải gọi ta một tiếng cha hay sao, ha ha ha.”
Huyền Hoàng Phủ Quân đột nhiên cười ha hả.
Sắc mặt Diệp Hàn trong thoáng chốc tối sầm lại.
Mà sắc mặt Huyền Diệp ở bên cạnh cũng dần trở nên kỳ quái.
Nhìn cảnh này.
Diệp Hàn lập tức hiểu rõ trong lòng, “Huyền Diệp chắc chắn chưa nói chuyện ta muốn hủy bỏ hôn ước cho Huyền Hoàng Phủ Quân biết.” Nhìn Huyền Hoàng Phủ Quân tâm trạng hiện tại có vẻ không tệ.
Diệp Hàn nhíu mày suy tư một lát.
“Có chuyện không biết có nên nói bây giờ không.”
Diệp Hàn lúc này đột nhiên mở miệng, cũng khiến Huyền Hoàng Phủ Quân hơi liếc mắt nhìn.
“Tiểu tử, có lời gì cứ nói.” “Còn nữa, đừng cứ gọi Huyền Hoàng Phủ Quân mãi thế, tên ta là Huyền Lăng, ngươi phải gọi ta một tiếng Lăng Thúc.”
“Vâng, Lăng Thúc.” Diệp Hàn mỉm cười.
“Chuyện này, ta nhất định phải nói, ta muốn giải trừ hôn ước.” Vừa dứt lời.
Trong đại điện lập tức rơi vào yên lặng.
Mọi người đến thở mạnh cũng không dám.
Sắc mặt Huyền Hoàng Phủ Quân lại không có gì thay đổi, chỉ có ánh mắt là nhìn chằm chằm vào mắt Diệp Hàn.
“Được.” Huyền Hoàng Phủ Quân đột nhiên mở miệng.
Diệp Hàn lúc này mới thở phào một hơi.
Chẳng lẽ cứ đơn giản như vậy đồng ý cho ta giải trừ hôn ước sao? Nội tâm Diệp Hàn vẫn có chút khó hiểu.
“Diệp Hàn xin cảm ơn Lăng Thúc.” “Khoan đã, nói cho ta biết lý do của ngươi.” Trong lòng Diệp Hàn thắt lại, “Ta biết ngay là không đơn giản như vậy mà.”
Ngẩng đầu nhìn Huyền Hoàng Phủ Quân, khi phát hiện sắc mặt của đối phương vẫn không có biến hóa gì lớn, Diệp Hàn mới trầm giọng giải thích.
“Thật ra, ta đã sớm lòng có nơi thuộc về.”
Huyền Hoàng Phủ Quân nở một nụ cười.
“Chuyện này thì có gì đâu, cường giả chân chính nào mà không phải tam thê tứ thiếp, hậu cung mỹ nữ nhiều vô số kể.”
Diệp Hàn bình tĩnh lắc đầu.
“Hiện tại, ta chỉ yêu một người, chuyện thu nạp hậu cung, ta không làm được.” “Hy vọng Lăng Thúc có thể thành toàn cho ta.”
Lời nói của Diệp Hàn vẫn mang theo một tia cung kính.
Bởi vì dù sao đi nữa, đối phương cũng xem như trưởng bối của mình, Diệp Hàn vẫn hiểu điểm lễ nghĩa này.
Lại là một khoảng lặng.
Huyền Hoàng Phủ Quân suy tư rất lâu, đột nhiên hỏi một câu hỏi không đầu không đuôi.
“Tiểu tử, ngươi thấy đứa con nào của ta có thể kế thừa vị trí của ta?”
Diệp Hàn hơi nhíu mày, còn Huyền Diệp ở bên cạnh thì kinh hãi.
“Lăng Thúc, đây là chuyện nhà của ngài mà.” Diệp Hàn tỏ ý mình không tiện xen vào.
“Ngươi cũng coi như nửa người trong nhà, nói một chút cũng không sao.” Diệp Hàn gãi đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ.
“Nếu Lăng Thúc đã hỏi, vậy ta xin đề cử một người.”
Lúc này Diệp Hàn nhìn về phía Huyền Diệp ở bên cạnh.
Lập tức.
Huyền Hoàng Phủ Quân cũng hiểu rõ trong lòng.
Lúc này, tim Huyền Diệp cũng thót lên.
“Phụ hoàng sẽ đánh giá ta thế nào đây...”
Chỉ thấy Huyền Hoàng Phủ Quân trên long ỷ lại uống một ngụm rượu.
“Đứa nhỏ Huyền Diệp này, tầm thường không có gì nổi bật. Ta còn có hai đứa con trai khác, mạnh hơn Huyền Diệp rất nhiều, chẳng lẽ ngươi không muốn gặp thử sao?” Huyền Hoàng Phủ Quân cười tủm tỉm nhìn Diệp Hàn.
Nghe vậy, lòng Huyền Diệp chùng xuống, sắc mặt cũng trở nên bi thương, “Quả nhiên, phụ hoàng vẫn là không coi trọng ta...”
Lúc này.
Diệp Hàn cười lắc đầu.
“Không cần đâu.” “Huyền Diệp là người thích hợp nhất kế thừa vị trí của Lăng Thúc. Với tính cách của Huyền Diệp, việc kế thừa vị trí của ngài là chuyện tốt đối với Huyền Hoàng phủ.” “Chỉ có điều, tính cách Huyền Diệp hơi nhu nhược một chút.”
Nghe Diệp Hàn giải thích.
Trên mặt Huyền Hoàng Phủ Quân cũng lộ ra một nụ cười.
“Ngươi nói không sai.” “Huyền Diệp đúng là thích hợp nhất kế thừa vị trí của ta, còn hai đứa con trai kia của ta, đã sớm ngầm có sát tâm với ta rồi.”
Nghe đến đây.
Huyền Diệp ở bên cạnh lập tức quỳ rạp xuống đất.
“Phụ thân...”
Nhìn cảnh này, Huyền Hoàng Phủ Quân bất đắc dĩ lắc đầu.
“Ngươi đó, chính là quá nhu nhược. Sau khi kế thừa vị trí của ta, ta sợ ngươi không trấn áp được các đệ đệ của mình, đến lúc đó e rằng sẽ tự chuốc lấy cái họa.”
Huyền Diệp lúc này nước mắt giàn giụa, “Hóa ra, phụ thân vẫn luôn bảo vệ ta...” Huyền Hoàng Phủ Quân đột nhiên lại nhìn về phía Diệp Hàn.
“Tiểu tử, ngươi quyết định xong chưa?” “Nếu ngươi không giải trừ hôn ước, tiểu tử Huyền Diệp này có ngươi chống lưng phía sau, ta tin tưởng hắn có thể trở thành một vị quân chủ đủ tư cách.”
Diệp Hàn như có điều suy nghĩ, nói: “Vì sao lại tin tưởng ta như vậy?” Khóe miệng Huyền Hoàng Phủ Quân hơi nhếch lên.
“Bởi vì ngươi là con trai của Diệp Thiên Hà. Chuyện Diệp Thiên Hà trước đây làm được, ta tin ngươi cũng làm được.”
Nghe đến đây.
Huyền Diệp cũng đưa mắt nhìn sang Diệp Hàn.
“Ta có thể đồng ý với Lăng Thúc, ta sẽ bảo vệ Huyền Diệp cho đến khi hắn trở thành một vị quân chủ đủ tư cách.”
Diệp Hàn và Huyền Hoàng Phủ Quân nhìn nhau, cả hai bất giác cùng mỉm cười.
“Được.” “Hôn ước cầm lấy đi.”
Chỉ thấy Huyền Hoàng Phủ Quân khẽ phất tay, một bản hôn thư liền bay đến trước mặt Diệp Hàn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận